Edit: Quả Chanh Nhỏ
Giờ này khắc này, Đường Mặc Trầm cũng muốn nghe một chút đáp án của Bùi Vân Khinh."Được, vậy ta nói cho người biết, "Bùi Vân Khinh lắc lắc dao trong tay, "Anh ấy so với ngươi cao hơn, so với ngươi soái hơn, so với ngươi thành thục hơn, so với ngươi có mị lực hơn. . ."
Nếu tên nhóc này hết lần này đến lần khác cứ muốn trêu trọc cô, vậy cũng đừng trách cô độc miệng.
Tư Đồ Duệ con ngươi xám xịt, lộ vẻ không phục.
"Ngươi có gan nói ra tên không?"
Bùi Vân Khinh hất cằm lên.
"Đường Mặc Trầm!"
Vừa nghe đến cái tên này, Tư Đồ Duệ khí thế lập tức mềm xuống.
"Thế nhưng. . . Hắn là chú nhỏ của ngươi!"
"Cũng không phải ruột thịt!"
"Hắn lớn hơn ngươi nhiều như vậy!"
"Tuổi tác không phải khoảng cách, thân phận không phải áp lực. . . Ta chính là thích anh ấy!" Bùi Vân Khinh thu hồi con dao, đẩy Tư Đồ Duệ ra, "Hiện tại ta đã nói tên cho người, về sau không cần lại quấn lấy ta, trừ phi ngươi cho rằng ngươi hơn được chú nhỏ của ta!"
Tư Đồ Duệ không phản bác được.
Người kia cũng là thần tượng của hắn, hắn làm sao có thể hơn được?
"Thế nhưng là. . ." Nhìn Bùi Vân Khinh tay nắm cửa, hắn lại không cam lòng mở miệng, "Hắn không có khả năng thích ngươi!"
Không thể nào sao?
Bùi Vân Khinh cong môi.
Vì để cho cô náo động, người vung một phát một trăm vạn là ai?
Ban đêm ngủ đều ôm cô trong vòng tay là ai?
Đem ngọc bảo gia truyền cho cô là ai?
"Trong mắt ta, không có gì là không thể!"
Khép ngón tay lại, cô một tay kéo cửa phòng ra.
Nhìn thấy thân ảnh cao lớn đứng ngoài cửa, lập tức cả người cứng đờ.
"Chú. . . Chú nhỏ? !"
Tư Đồ Duệ đứng sau lưng cô, cũng hiện ra mấy phần sợ hãi.
"Đường bộ trưởng."
Đường Mặc Trầm híp lại mắt, ánh mắt lướt qua Bùi Vân Khinh, rơi vào trên mặt Tư Đồ Duệ.
Tiểu tử miệng còn hôi sữa mà cũng dám đào góc tường của anh? !
"Ngươi là Tư Đồ Duệ?"
Tư Đồ Duệ bình thường ngang ngược càn rỡ, ở trước mặt anh lại như là người làm sai bị giáo viên bắt tại chỗ.
"Tôi. . . Là tôi, đã gặp qua Đường bộ trưởng."
Cố Tây Phán ở bên ngoài đợi quá lâu không thấy ai, lúc này cũng mang theo trợ lý đi vào nhà vệ sinh.
Nhìn thấy tình cảnh này, chỉ nghĩ Đường Mặc Trầm đã bắt gian thành công. liền tiến đến thêm dầu vào lửa.
"Ây da, đây không phải tiểu công tử Tư Đồ sao? Không nghĩ tới cùng Bùi Vân Khinh của chúng ta là một đôi, thật sự là xứng đôi vừa lứa, xem ra thật sự phải chúc mừng Đường bộ trưởng!"
"Chú nhỏ!"
Bùi Vân Khinh sợ anh hiểu lầm, vội vàng chạy tới ôm lấy cánh tay của anh, "Anh đừng hiểu lầm, em cùng Tư Đồ Duệ, không phải như anh nghĩ."
Cố Tây Phán chỉ là cười, "Vân Khinh, cô không cần khẩn trương, yêu đương là chuyện tốt, Bộ trưởng làm sao có thể giận cô?"
Bùi Vân Khinh cảm thấy sốt ruột, xông lại muốn cùng Cố Tây Phán lý luận.
Trên cổ tay lại bị một cánh tay bắt lấy.
"Chú nhỏ? !"
Cô một mặt ủy khuất nhìn Đường Mặc Trầm, anh lại đưa tay kéo cô ra sau lưng mình.
Một đôi mắt đen chỉ tức giận nhìn Tư Đồ Duệ.
Trong lòng biết là mình liên luỵ Bùi Vân Khinh, Tư Đồ Duệ tiến lên một bước.
"Đường bộ trưởng, vừa mới là tôi hướng Vân Khinh thổ lộ, chẳng qua cô ấy đã. . ."
Tiểu tử này muốn hại chết cô sao?
Bùi Vân Khinh hận không thể đá hắn hai cược.
"Tư Đồ Duệ, ngươi. . ."
Cố Tây Phán cười thầm, "Vẫn là tiểu công tử Tư Đồ của chúng ta Tư Đồ dám làm dám chịu, tuyệt không che giấu. Vân Khinh, sự tình đã dạng này, cô liền nói thật cho Bộ trưởng nghe đi!"
"Không phải như vậy!"
Tư Đồ Duệ ngắt lời Cố Tây Phán, "Vân Khinh cũng không có đáp ứng ta, coi như ngài tức giận, cái này cũng là lỗi của ta, xin đừng tức giận Vân Khinh!"