Edit: Quả Chanh Nhỏ
Đới Anne nhìn xung quanh, ánh mắt rơi vào Bùi Vân Khinh đang nói chuyện với Ninh Thiên Trạch, trong mắt lóe lên một tia cười lạnh, bày ra bộ dạng thản nhiên, đưa tay chỉ tới hướng cô.
“Vị tiểu thư mặc váy lam này đi!”
Đèn hiện trường lập tức theo hướng chỉ của cô, đèm chùm đèn đuổi tới, chiếu tới bên người Bùi Vân Khinh.
MC dẫn đầu vỗ tay, “Xin mời vị tiểu thư mặc váy lam lên sân khấu!”
Toàn trường vỗ tay lớn, máy quay phim cũng đưa ống kính tới Bùi Vân Khinh.
Bùi Vân Khinh đột nhiên bị điểm tên, kinh ngạc đứng dậy.
Ánh mắt nhìn tới Đới Anne trên sân khấu, cô đột nhiên đoán được điều gì đó, mỉm cười bước lên sân khấu.
“Không nghĩ tới, là Bùi tiểu thư nha!”
Đới Anne trưng ra bộ mặt giả tạo, mới vừa nhận ra cô.
“Hai vị quen biết sao?”
“A, vị này là Bùi tiểu thư, là cháu gái của Đường bộ trưởng, chúng tôi trước đó ở trong vũ hội tổng thống đã từng gặp qua.”
Mc nghe được lời này, cũng thêm vài phần khách khí
“Thì ra là vậy!”
Đới Anne cầm qua cung, đơn giản vì Bùi Vân Khinh biểu diễn một chút.
“Thật ra rất đơn giản, chỉ cần đem cung kéo ra, nhắm vào mục tiêu là được.”
Đương nhiên, đây là mưu kế của cô ta.
Loại cung này nếu như chưa được luyện tập, không có định lực cánh tay căn bản kéo không được, cô ta luyện mấy tháng trời mới có thể luyện tới loại trình độ này.”
Bùi Vân Khinh nhìn qua so với cô ta còn gầy hơn, khẳng định liền cung cũng không kéo được.
Đới Anne chính là muốn để cô xấu mặt trên sân khấu, báo thù cho mối thì “Hoa hồng tiểu thư” kia.
Sau yến hội kia, ảnh của Bùi Vân Khinh đã được đăng tải trên các trang mạng truyền thông trong và ngoài nước.
Lúc này, hội trường cũng có rất nhiều phóng viên nước ngoài, nếu cô không kéo được cung thì thực sự là vô cùng mất mặt.
Bùi Vân Khinh đã sớm nhìn thấu ý đồ của cô ta, vội vàng xua tay.
“Cái này, không, không, tôi sẽ không!”
“không sao, rất đơn giản, thử một lần xem?” Đới Anne nhét cây cung vào tay, “Nào, mọi người cổ vũ cho Bùi tiểu thư một chút!”
Mọi người trong hội trường đều vỗ tay, chỉ có Ninh Trạch Thiên nhếch mép cười xấu xa.
Nhìn bộ dạng một bộ cung đều cầm không được của Bùi Vân Khinh, Đới Anne vỗ vỗ vai cổ vũ.
“Tôi có thể làm được, cô cũng nhất định có thể làm được, cố lên!”
Bùi Vân Khinh “bất đắc dĩ” nói, “Vậy tôi thử một chút!”
Đưa tay cầm lấy mũi tên, dựa vào dây cung, Bùi Vân Khinh chậm rãi kéo dây cung.
Đới Anne ở bên cạnh cười giễu cợt.
Lực kéo của cây cung này cũng phải hơn 20kg, cô cũng đều phải đem hết sức từ khi còn bú sữa mẹ mới kéo được, BÙi Vân Khinh có thể kéo được mới lạ!
Nhưng mà. . .
Người con gái nhìn qua so với cô ta còn có vẻ gầy yếu hơn, chỉ cần tùy ý nhẹ nhàng kéo ra, dây cung đã như trăng tròn, tư thế so với cô ta càng tiêu chuẩn hơn.
MC chỉ nghĩ Đới Anne muốn đưa Bùi Vân Khinh ra mắt mọi người, lập tức dẫn đầu tán thưởng.
"Oa, Bùi tiểu thư thật là lợi hại!"
Dưới sân khấu lại vang lên một tràng pháo tay lớn.
Lặng lẽ đợi tiếng vỗ tay lắng xuống, Bùi Vân Khinh khẽ di chuyển mũi tên, nhắm chuẩn hồng tâm, nhẹ nhàng thả ra.
Piu!
Mũi tên đồng bắn ra, piu một tiếng, đâm sâu vào hồng tâm, đuôi tên vẫn còn đang run rẩy.
Một mũi tên khiến toàn hội trường kinh ngạc.
Tiếng vỗ tay, tiếng huýt sáo nổi lên bốn phía.
Bùi Vân Khinh chỉ là mỉm cười.
Từ khi Đường Mặc Trầm mang cô đi chơi một lần, cô đã nghiện bắn cung, cũng đã luyện trước sau chừng một năm.
Trong trường bắn, không có người nào là đối thủ của cô.
Trong trường bắn khoảng cách kia chí ít cũng hơn mười mét, bia trên đài còn không đến năm mét, cô có nhắm hai mắt tùy tiện bắn cũng có thể trúng.
Đới Anne ngốc ngay tại chỗ.
Cái này. . . Cái này sao có thể?
Lúc trước, để kéo cây cung này, cô đã phải nâng tạ tay một tháng.
Làm sao Bùi Vân Khinh có thể dễ như trở bàn tay liền kéo ra, hơn nữa còn một phát liền trúng hồng tâm? !