Edit: Quả Chanh Nhỏ
Bia di động khó hơn nhiều so với bia cố định, Bùi Vân Khinh thực sự muốn so bắn bia di động?
Chẳng lẽ kỹ năng bắn súng của Bùi Vân Khinh còn trên cả cô?
Bạch Anh Tư có chút lo lắng, nhưng đâm lao rồi phải theo lao.
Chính cô ta là người đề nghị thi đấu bắn súng, đương nhiên, đối phương cũng có thể đưa ra yêu cầu, nếu từ chối nhất định sẽ bị đám người đó cười nhạo.
Ông nội nói thực lực của cô đã vượt qua người thường, cô không tin, người này có thể mạnh hơn mình.
“Được, tôi đấu!”
Thấy hai bên đã thương lượng xong, huấn luyện viên nam lên tiếng.
“Chuẩn bị súng và mục tiêu di động.”
Các nhân viên nhanh chóng chuẩn bị tất cả mọi thứ cho cuộc thi.
Người dẫn chương trình dõng dọc tuyên bố quy tắc cuộc thi, “ Mỗi người mười viên đạn, người nào có điểm số cao hơn sẽ thắng.”
Bắn bia di động có độ khó cao, lại có đến mười viên đạn, chính là phòng ngừa đến lúc thi tỉ lệ bắn trúng quá thấp, kết quả lại mất mặt.
“Báo cáo, mục tiêu di động và súng đã chuẩn bị hoàn tất.”
Nhân viên chạy tới, nghiêm túc báo cáo.
Huấn luyện viên vung khẽ tay phải, “Hai xạ thủ oẳn tù tì quyết định thứ tự.”
Bạch Anh Tư sải bước đến trước mặt Bùi Vân Khinh, hai người đồng thời vung tay ra, Bạch Anh Tư ra bao, Bùi Vân Khinh ra búa.
“Cô thua, cô đi trước!” Bạch Anh Tư vội vàng nói.
“Bùi Vân Khinh cười, “Được.”
Nhảy xuống luận võ đài, tiếp nhận súng cùng đạn nhân viên công tác đưa tới, Bùi Vân Khinh cất bước đi tới điểm bắn súng, lưu loát nạp đạn, lên nòng.
“Máy bắn súng đếm ngược, ba, hai, một… Bành!”
Một đĩa bay nhựa màu cam bắn ra, lao thẳng lên trời.
Bùi Vân Khinh nhàn nhạt nâng tay phải lên, bóp cò súng.
Đoàng
Đĩa bay ở giữa không trung bị đánh trúng, hóa thành mảnh vỡ rơi xuống.
Người trong nghề vừa nhìn liền đã biết.
Chung Linh nguyên bản còn có chút lo lắng, chỉ nhìn dáng vẻ Bùi Vân Khinh cầm súng, cô đã thầm thở phào nhẹ nhõm —— xem ra chính là một cao thủ.
Lên đạn, nhắm mục tiêu, bắn.
Đoàng, đoàng, đoàng, đoàng. . .
Nhất cử nhất động của Bùi Vân Khinh tựa như nước chảy mây trôi, soái khí bên trong lộ ra mỹ cảm.
Không giống như đang thi đấu, ngược lại càng giống như đang biểu diễn.
Đoàng!
Mọi người ngẩng đầu lên, nhìn thấy đĩa bay thứ mười vỡ thành nhiều mảnh trong không trung, trên mặt toàn là biểu cảm kinh ngạc, không thể tưởng tượng được.
Hàn Duy cũng chăm chú nhìn lên trời, không khỏi chấn kinh một trận.
Thật lâu sau, mới phát ra năm chữ.
“Mẹ nó, trâu bò thật!”
Bắn bia di động, mười phát trúng cả mười.
Đừng nói là học viên, ngay cả vài vị huấn luyện viên kia cũng chỉ sợ không có khả năng như vậy.
“Thái tử, Bùi Vân Khinh này đến cùng là có lai lịch gì?” Một người học biên khác nhỏ giọng hỏi.
Tư Đồ Duệ không nói gì, chỉ đưa tay phải lên nhéo môi, thổi ra một tiếng sáo vang dội.
Hắn dẫn đầu, đội viên đội Một cũng lập tức kịp thời phản ứng.
Huýt sáo, reo hò, la hét. . .
Hận không thể đem lỗ tai của tất cả mọi người đều điếc.
Bùi Vân Khinh thả xuống khẩu súng trong tay, mỉm cười.
Trước đây, thành tích luyện tập thường ngày của cô là chín trên mười, nhưng màn trình diễn hôm nay có thể xem như vượt xa bình thường.
Chỉ có thể nói, vị Bạch tiểu thư này vận khí thực không tốt!
Đem súng đưa cho nhân viên công tác, Bùi Vân Khinh xoay mặt nhìn phía trên đài.
Quả nhiên, vẻ mặt Bạch Anh Tư vô cùng cứng ngắc.
Vốn dĩ cho đối phương bắn trước, trước tiên cô có thể tìm hiểu thực lực của đối phương một chút.
Nhưng tình hình bây giờ, cô coi như đều trúng cũng bất quá là thế hòa, nếu mắc sai lầm liền sẽ bại, áp lực lớn như nào hiển nhiên không cần nói cũng biết.
Bạch Anh Tư tố chất tâm lý dù tốt, thời điểm cầm súng, trong lòng cũng khó mà bình tĩnh.