Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ Yêu Tận Trời

Chương 130: Mỗi Ngày Trêu Chọc Như Vậy, Eo Nhỏ Ăn Không Tiêu

Một hồi lâu sau, Bùi Vân Khinh mới hồi phục tinh thần, đứng dậy đi vào phòng tắm.

Lúc đứng dưới vòi hoa sen, cả người cô còn có chút lười biếng, nhẹ nhàng xoa xoa vùng thắt lưng, Bùi Vân Khinh âm thầm quyết định, xem ra sau này nên ít trêu ghẹo anh hơn.

Mỗi ngày đều như vậy, eo nhỏ của mình có chút không chịu được!

Đến lúc cô xuống lầu ăn sáng, Đường Mặc Trầm đã rời đi.

Sau khi ăn xong, cô lái xe đến khu huấn luyện, trên đường có chút kẹt xe, lúc đi đến sân huấn luyện đã là hết chỗ để xe, nhìn sang bên kia có một vị trí trống, cô lập tức đem xe quẹo vào, nhảy xuống xe chạy vào sân huấn luyện.

Không biết là nghỉ phép hay đến muộn, Tư Đồ Duệ chưa có mặt.

Bởi vì có huấn luyện viên, Hứa Gia liếc mắt trừng cô một cái từ xa, cũng không dám đi đến gây phiền toái cho cô.

“Em đi ra phía sau tìm Chung huấn luyện viên tập luyện một mình.”

Thấy cô đến, Vương Dương trực tiếp nâng tay chỉ cô ra phía sau.

Mọi người nghe xong đều lộ ra biểu cảm, cười trên nỗi đau khổ của người khác.

Ai cũng biết là huấn luyện 1 - 1 với Chung Linh chính là một kiểu tra tấn thể xác.

Bùi Vân Khinh cũng là cảm thấy mừng thầm, xách túi chạy đi vào phía sau phòng huấn luyện.

Cô đến đây, không phải để chơi đùa mà là nghiêm túc rèn luyện.

Cô không phải là những nhị thế tổ không có lý tưởng, không có nhiều thời gian để lãng phí như bọn họ.

Đây đúng là cô cầu còn không được.

đi vào phòng huấn luyện, quả nhiên gặp Chung Linh đang khoanh tay đứng trước máy chạy bộ, thấy cô bước vào, lạnh lùng hừ một tiếng.

“Muộn 2 phút, phạt 50 cái squat, lần sau đến trễ nữa, phạt gấp đôi!”

“Dạ!”

Bùi Vân Khinh cũng không giải thích, bỏ túi xuống, khởi động làm nóng người cơ bản, ngoan ngoãn bắt đầu thực hiện squat.

cô gái nhỏ, thật nhiệt tình!

Chung Linh đứng ở phía sau lưng cô, âm thầm cười.

Vốn dĩ cô còn lo lắng, lúc trước huấn luyện nặng quá, Bùi Vân Khinh hôm nay không dám tới, không nghĩ là chẳng những đến đây, còn ngoan ngoãn phối hợp huấn luyện.

Cho dù có bao nhiêu đệ tử có thiên phú, nhưng vẫn không kiên trì được, hiếm có gặp được một người hiểu chuyện như vậy, Chung Linh càng tăng thêm vài phần quyết tâm dạy dỗ thật tốt.

Lúc sau, Chung Linh tự mình ra trận, 1 vs 1 huấn luyện Bùi Vân Khinh kỹ thuật cận chiến, thậm chí ngay cả giờ giải lao ăn cơm cũng không bỏ qua.

Bùi Vân Khinh tập luyện xong, Chung Linh liền tự mình mang cơm trưa đến, đem Bùi Vân Khinh đến phòng chiếu, để cho cô vừa ăn cơm vừa xem video tài liệu về súng ống.

Đối với súng ống, Bùi Vân Khinh cũng không còn xa lạ gì, nhờ có tài năng thiên phú, lần đầu Đường Mặc Trầm mang cô đi đến phòng bắn thử, cô đã bắn được thành tích từ chín điểm trở lên.

Lúc ấy, Đường Mặc Trầm phi thường cao hứng, tự mình dạy cô cách dùng súng, còn mấy lần mang cô đến chỗ huấn luyện.

Lúc vào quân đội, súng ống cũng là một trong những giáo trình bắt buộc, thậm chí ở trong toàn đội cấp cứu cô cũng là người có kỹ thuật bắn súng tốt nhất.

Cơm nước xong, lúc quay về phòng huấn luyện, cô hỏi: “Huấn luyện viên Chung, khi nào thì cô mang em đi tập bắn vậy?”

“Muốn tập bắn súng?” Chung Linh thản nhiên liếc nhìn cô một cái, đem bao tay quyền anh ném cho cô, “Chờ đến khi em đánh được cô đi rồi hãy nói.”

Đem bao tay quyền anh đeo vào, Bùi Vân Khinh dứt khoát nhảy lên sân quyền anh.

“Huấn luyện viên, cẩn thận!”

Tiến lên một bước, cô ra tay chính là một nấm đấm.

Chung Linh hời hợt né qua, “Động tác không sai, nhưng tốc độ không đủ, nhanh hơn chút nữa, làm lại!”

Suốt cả buổi chiều, Bùi Vân Khinh dùng tất cả kinh nghiệm vốn liếng đều mang ra, nhưng đối thủ thật cường đại, chiến tích tốt nhất của cô, chẳng qua cũng chỉ là một nắm đấm sát nhẹ xẹt qua quần áo của Chung Linh.

Cô không những chẳng nản lòng, ngược lại càng bị áp chế, lại càng quyết tâm hơn nữa.