Làm phụ nữ của anh?
anh muốn mình làm phụ nữ của anh?
Bùi Vân Khinh gần như không thể tin được lỗ tai của mình nữa.
Anh nhìn chằm chằm vào cô, làm cho cô sợ run. Trong lòng Đường Mặc Trầm càng ngày tức giận càng cao.
Quả nhiên, cô là không buông được người đàn ông kia, cho nên cô thích người đàn ông đó!
“Trả lời!” anh gầm nhẹ.
Môi Bùi Vân Khinh run rẩy, thở sâu.
“Nếu chú nhỏ thật sự muốn Vân Khinh làm đàn bà của chú, Vân Khinh liền cả đời đi theo chú nhỏ, đi đâu cũng được, cho dù đến chết cũng không thay đổi!”
Đáp án này, hoàn toàn vượt qua khỏi tượng tưởng Đường Mặc Trầm.
Chân mày người đàn ông giật giật mạnh, đồng tử theo đó cũng thắt chặt lại.
Em ấy cũng nguyện ý cả đời cũng mình!
Em ấy là nghiêm túc, hay là đang nói dối?
Đường Mặc Trầm kéo qυầи ɭóŧ cô xuống, giơ ngón tay nắm cằm cô gái đối diện.
Lúc này đây, động tác của anh so với vừa rồi đã nhẹ rất nhiều, cùng với âm thanh cũng nhẹ nhàng, chậm chạp lại càng phát ra thâm trầm.
“Vì sao?”
Anh khe khuất ánh sáng, đôi mắt ngay trước mặt nàng, gần đến cả lông mi cũng có thể đếm rõ từng sợi.
Đối mắt với con người thâm trầm kia, lại tạo ra một cảm xúc mãnh liệt nào đấy.
“Bởi vì…”
Vô số lần, cô đã từng ảo tưởng muốn nói cho anh biết câu nói kia, lời nói trong lòng cũng đến môi nhưng lại mất đi dũng khí.
Cô không dám nói, không phải sợ anh tức giận, không phải sợ hèn mọn với anh, mà là sợ anh cự tuyệt mình, sợ đến thời điểm đấy không thể nào lấy lại được cơ hội đó.
Ngón tay Đường Mặc Trầm buộc chặt, thúc giục nói: “Bởi vì sao?”
“Bởi vì chú nhỏ ở trên thế giới này…”
Cô run rẩy môi, trái lương tâm mở miệng: “Đối với em, anh là người đàn ông tốt nhất (mình muốn người đàn ông này)!”
Thì ra là thế.
Nếu đổi lại thành người khác, giống như anh đã đối với cô, vậy cô cũng đồng ý làm như vậy sao.
Anh ở trong mắt cô cũng không có gì đặc biệt, bất quá chỉ là một người đàn ông tốt với cô thôi.
Con ngươi người đàn ông ngày càng không còn ánh sáng nữa, hóa thành một mảnh tối om tĩnh mịch.
Buông cô ra, anh lui ra phía sau hai bước, thấp giọng mở miệng.
“Đi ra ngoài.”
“Chú nhỏ, em không có nói sai, em thật sự là nguyện ý, lúc chiều em chỉ là quá khẩn trương, anh không tin, em… Chính em cởi!”
Giơ bàn tay đuối đến phía sau, cô nắm cái khóa của nội y, cắn răng dùng lực.
Tháp!
Cái khóa của áo tách ra, không có đai an toàn nội y, nên cái váy không tiếng động đãrơi xuống.
Đường Mặc Trầm mạnh mẽ xoay người lại, một phen bước qua người cô, đưa lưng về phía cô, rít gào lên:
“Đi ra ngoài!”
Bùi Vân Khinh hốt hoảng cầm quần áo trên đất, lấy chăn bọc mình rồi chạy về phòng mình, dựa lưng vào cánh cửa, bên ngực thì trái tim đang nhảy cuồng loạn.
cô có thể cảm nhận được tất cả mạch máu đang nhảy loạn, lại không nghĩ ra người đàn ông này rốt cuộc đang nghĩ cái gì nữa.
Buổi trưa muốn mình, hiện tại cô chỉ động cởi, anh lại không muốn?
Ông---
Đồ vật trong tay kêu lên, làm cô hoảng sợ, trong tay cầm quần áo, váy rơi trên đầy mặt đất.
Ý thức được là di động chính mình vang lên, cô ngồi xổm xuống từ trong túi xách móc điện thoại di động ra.
Trên màn ảnh điện thoại di động hiện lên một cụm từ ‘Nữ vương đại nhân’ weibo thêm bạn tốt, ghi chú là: “Kết bạn thành công, đây là số mới của mình, Ninh Trạch Thiên!”
Một người đàn ông tự xưng mình ‘Nữ vương đại nhân’, vị này không đầu thai làm con gái thật đáng tiếc!
Bùi Vân Khinh không còn tâm tình nào trêu chọc cũng cậu ta, ấn xuống cái khóa, đối phương lập tức gửi qua một tin nhắn.
“Phương tiện gửi điện trả lời, số di động chính là số weibo.”
Tháng sáu trên núi còn lạnh, hiện tại từ trên đùi đang không mặc gì đến làm cho cơn lạnh chui vào, làm cho làn da căng lên.
Bùi Vân Khinh bò lên giường, thân mình co vào trong chăn, đem điện thoại gọi.
“Mình đã ký hợp đồng rồi, công ty nói muốn lợi dụng màu hè này, cho ra ca khúc mới luôn.”
Đầu dây điện thoại kia, âm thanh của Ninh Trạch Thiên có vẻ rất hưng phấn.