Nữ Quan Vận Sự

Chương 169: Ánh trăng hỗn loạn

"Ưʍ... Ngươi, không được..." Lời cầu xin của nàng chỉ đổi lại được sự phóng túng của hắn. Nàng muốn lấy tay bịt chặt miệng mình, không cho những tiếng rêи ɾỉ yếu ớt bất lực phát ra, nhưng vẫn không ngăn được thế công của hắn.

Cánh tay cường ngạnh của hắn ôm chặt lấy thân thể mảnh khảnh của nàng, đầu lưỡi linh hoạt không ngừng liếʍ láp nhũ hoa của nàng, khiến quả mâm xôi diễm lệ run rẩy dưới ánh trăng.

Dáng vẻ kháng cự của nàng khiến ánh mắt của Minh Tiểu Hạc càng thâm thúy. Đôi mắt lưu ly hẹp dài của hắn lưu chuyển trong đêm đen, mượn ánh trăng thưa thớt nhìn bầu ngực sữa cao ngất như núi tuyết phiếm ánh trăng ngà của nàng.

Ánh mắt hắn buồn bã, nơi nào đó đã cứng rắn, dựng một túp lều nhỏ dưới lớp áo bào nhưng vẫn phải ẩn nhẫn. Đầu lưỡi hắn lướt quanh quầng ngực lên đến nhũ hoa của nàng, không buông tha dù chỉ một tấc, mỗi lần mυ'ŧ mạnh vào đều phát ra âm thanh da^ʍ mị.

Thân thể Cố Khinh Âm run rẩy, không biết là sợ hãi hay vì lạnh. Du͙© vọиɠ nằm sâu trong cơ thể dâng lên, khiến nàng dần mất ý thức. Nàng chỉ cảm được có một dòng nhiệt lưu đang dịch chuyển trong thân thể, cảm giác này rất quen thuộc, đó là điềm báo khi nàng động tình.

Nàng giãy dụa hai tay, không ngờ thoát được khỏi dây trói, nỗi lo trong lòng nàng được cởi bỏ một chút, nhưng hai tay đã bủn rủn vô lực, không thể chống lại thể lực của nam tử. Hai tay nàng vung lung tung, đầu ngón tay xuyên qua mái tóc dài rối tung của nam tử, bất giác nắm chặt. Cái miệng nhỏ hé mở, phát ra tiếng rêи ɾỉ kiều mị tận xương. Trong thanh âm mềm mại đó còn mang chút ủy khuất và cầu xin. Huyết mạch Minh Tiểu Hạc phun trào, rốt cuộc hắn cũng được nhìn thấy dáng vẻ chân thực nhất của nàng như ý nguyện.

Minh Tiểu Hạc cứ nghĩ mình sẽ thỏa mãn, dù sao đây cũng là cảnh tượng hắn tưởng tượng không chỉ một lần. Hắn muốn nàng nở rộ dưới thân mình, không phải vì nam nhân khác, mà là vì hắn. Nhưng hiện tại hắn thấy không đủ, còn lâu mới đủ, hắn không ngở khát vọng với nàng lại nhiều như vậy.

Thực ra hắn rất muốn nói cái gì, bởi trước nay hắn đều đối xử với nữ nhân không tệ, chuyện giường chiếu cũng rất giỏi, dù là dụ dỗ, an ủi, hay là nói những lời quyến rũ, hắn vẫn có thể hạ bút thành văn. Nhưng bây giờ hắn không thể nói, hắn quyết không thể bại lộ thân phận, và cũng sợ một khi nàng nghe được giọng hắn sẽ tỉnh táo lại. Vì mọi chuyện quá tốt đẹp nên hắn không muốn phá vỡ, cho dù hành động ti bỉ của hắn chỉ đổi lấy được phút giây bình thản ngắn ngủi, hắn cũng cam lòng.

Hắn chậm rãi kéo qυầи ɭóŧ của nàng xuống, để hoa khâu đầy đặn của nàng hiển hiện trước mắt. Huyết dịch toàn thân hắn dịch chuyển, hô hấp trở nên dồn dập. Hắn tuột qυầи ɭóŧ của nàng đến mắt cá chân, nâng hai chân nàng lên, áp vào trước ngực, để toàn bộ mật viên ướŧ áŧ hiện ra trước mắt hắn.

Đóa hoa của nàng đầy đặn, trông như cánh bướm thẹn thùng khép lại, lộ ra hoa hạt nhỏ hồng hồng bên trong. Miệng huyệt ướŧ áŧ, có mùi hương độc đáo mê người của nữ tử.

Hắn vươn tay ra bao trọn lấy hoa khâu của nàng, d*m thủy của nàng làm bàn tay hắn ướt nhẹp.

Nhìn cảnh đẹp hương diễm mê người trước mắt, hắn kiềm chế nỗi lòng xao động, dùng đầu ngón tay dính d*m thủy lượn vòng mật viên của nàng, tới tới lui lui, lúc nhẹ lúc mạnh. Miệng hắn lại mυ'ŧ ngực nàng, đầu lưỡi truy đuổi nhũ hoa mẫn cảm...

Cố Khinh Âm bị hắn trêu chọc không còn chút sức lực, thần chí dù vẫn giữ được vài phần tỉnh táo, những không thể chống lại du͙© vọиɠ dời núi lấp biển trong cơ thể. Nàng khẽ van xin: "Không được... Nơi đó không cần... Ân... A..."

Mắt Minh Tiểu Hạc phiếm hồng, trong đôi mắt lưu ly toàn là lửa dục, dung mạo minh diễm bức người. Hắn vừa dùng đầu lưỡi thô ráp liếʍ qua bầu ngực mềm mại trắng mịn của nàng, cảm nhận từng cơn run rẩy của nàng, vừa lấy đầu ngón tay như có như không chạm vào hoa huy*t của nàng, nhưng nhất định không chạm vào hoa hạt đã cương cứng và miệng huyệt lầy lội nước.

Cố Khinh Âm chỉ cảm thấy dưới thân càng ngày càng nóng, càng ngày càng trống rỗng, du͙© vọиɠ trong cơ thể dâng cao, nàng khó chịu cong người dán sát vào nam tử trước mặt.