Nữ Quan Vận Sự

Chương 148: Không ai nhường ai

Cố Khinh Âm nhìn Hàn Cẩm Khanh, vẻ mặt của hắn thản nhiên, đôi mắt phượng sâu thẳm như biển, nàng vĩnh viễn không thể nhìn thấu hắn đang nghĩ gì.

"Ở trong mắt tướng gia, tất nhiên hạ quan không có chuyện gì quan trọng, " nàng gằn từng chữ: "Nhưng chính tướng gia đã giao toàn quyền thẩm tra cho hạ quan, hạ quan năng lực hữu hạn, dễ dàng rời đây khỏi sẽ không được thỏa đáng."

Hàn Cẩm Khanh cong môi, khẽ cười nói: "Cố đại nhân không đi thì thôi, sao lại đỗ lỗi lên người bản tướng. Bản tướng thì không sao, chỉ sợ có người phải thất vọng."

"Có tướng gia đích thân đến xem, làm gì có ai dám thất vọng." Cố Khinh Âm che giấu sự khϊếp sợ, quật cường đáp trả lại hắn.

Đầu ngón tay Hàn Cẩm Khanh trượt dọc theo đường nét thanh lệ trên khuôn mặt nàng, hắn nhẹ nhàng nói: "Nàng nói xem, nếu Kỷ Trác Vân biết chuyện của nàng và Ngụy Lãnh Nghiêu thì sao nhỉ?"

Môi Cố Khinh Âm hơi run lên, đẩy đầu ngón tay hắn ra, "Rốt cuộc ngài muốn nói gì?!"

"Nhắc tới Kỷ Trác Vân, Cố đại nhân không giả vờ nổi nữa à?" Hàn Cẩm Khanh từng bước ép sát, lưng Cố Khinh Âm đã áp sát vào vách tường lạnh lẽo.

Nàng thở hổn hển, đôi mắt như giăng sương mù. Nhưng đột nhiên nàng lại mỉm cười, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng con ngươi như ngọc đen hắn, "Giả vờ? Vì sao tôi phải giả vờ? Cho dù Kỷ Trác Vân biết, hủy bỏ hôn ước thì có sao, tôi cũng không oán chàng."

Hàn Cẩm Khanh nhíu mày nhìn nàng, "Cố đại nhân thẳng thắn như vậy thật làm bản tướng kinh ngạc. Hay là, kỳ thực Cố đại nhân không thèm để ý sẽ đính hôn với ai?"

"Tôi để ý, tôi và Kỷ Trác Vân đã hứa hẹn, tất nhiên sẽ muốn thực hiện. Nhưng," nàng nhìn hắn, ánh mắt sáng quắc, "tôi không muốn làm thể để trở thành nhược điểm trong tay kẻ khác."

Hàn Cẩm Khanh bật cười một tiếng, giọng điệu rét lạnh vài phần, "Cố đại nhân quả thực mưu tính sâu xa."

"Cũng chỉ là múa rùi qua mắt thợ trong mắt tướng gia mà thôi." Cố Khinh Âm trả lời.

Hàn Cẩm Khanh nâng cằm nàng lên, con ngươi đen băn khoăn dừng trên mặt nàng, đang định nói thì bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện. Ánh mắt hắn buồn bã, không thể không buông ra nàng.

Mấy giám sát Ngự sử bước vào, thấy Hàn Cẩm Khanh thì vội cung kính đứng sang bên cạnh hành lễ.

Hàn Cẩm Khanh thản nhiên cười nói: "Nếu Cố đại nhân không rảnh thì quên đi." Hắn phẩy tay áo bỏ đi.

Cố Khinh Âm mỏi mệt tựa vào tường.

"Cố đại nhân không sao chứ." Một nam Ngự sử trẻ tuổi đi đến cạnh nàng, hỏi han thân thiết.

Cố Khinh Âm lắc tay, ngồi trở lại ghế, nàng liếc mắt nhìn nam Ngự sử đó một cái, ấn tượng không sâu, nhưng nhớ rõ y họ Phùng, hơn phân nửa là người mới nhậm chức sau khi Minh Tiểu Hạc đến ngự sử đài.

"Không sao, tôi hơi váng đầu chút thôi," nàng nhìn y, "Phùng Ngự sử, thẩm tra không thuận lợi sao?"

Phùng Thì Viễn giao hồ sơ trong tay cho nàng, chắp tay nói: "Khi kiểm kê quân nhu hạ quan phát hiện số lượng thực không tương xứng, các khoản có chút vấn đề."

Cố Khinh Âm tiếp nhận hồ sơ, lập tức nhìn qua, nhìn y, dặn dò: "Tạm thời chưa cần đưa ra bàn luận."

"Hạ quan đã hiểu."

"Tiếp tục đi thăm dò, chứng cớ càng nhiều càng tốt." Cố Khinh Âm nghiêm mặt nói.

Đang trong thời điểm quan trong, nàng không thể rời khỏi nơi này dù chỉ một bước. Không đến quân doanh xem diễn tập, một phần vì nàng chưa biết đồng thời đối mặt với ba người đó như thế nào. Mặt khác nàng cân nhắc khi đứng ở góc độ của ngự sử đài, nàng biết cấm quân doanh có ý nghĩa thế nào với Hàn Cẩm Khanh và Kỷ Trác Vân. Hàn Cẩm Khanh đã muốn đối đầu với Minh Tiểu Hạc, nếu nàng không để ý, rất có khả năng lần này ngự sử đài sẽ không thu hoạch được gì.

Nhớ tới Kỷ Trác Vân, trong lòng nàng cũng có mâu thuẫn, nhưng không bởi vậy mà nàng làm việc thiên vị, Nếu nàng dùng hết lực mà vẫn không có thu hoạch, thì nàng không còn lời nào để nói.

Về phía Hàn Cẩm Khanh, trên đường đến quân doanh, từ xa xa hắn đã nghe thấy tiếng binh lính gào thét chấn động đất trời, quanh quẩn trong sơn cốc, khí thế trấn dọa người. Hắn chậm rãi bước vào trong doanh trướng, bên trong có một người lập tức bước ra nghênh đón, "Ty chức thỉnh an tướng gia."

Hàn Cẩm Khanh vén áo bào ngồi lên ghế chủ vị, thản nhiên nói: "Kỷ tướng quân lãnh binh đánh giặc đúng là không nói chơi, còn chuyện khác, ngươi cần lưu tâm nhiều hơn."