Hạc Di lầu nằm trên con đường phồn hoa nhất ở kinh thành, nói là lầu nhưng kì thực được tạo nên từ ba tòa lầu với tạo hình khác nhau. Lầu chính bảy tầng, mái cong ngói xanh, rường cột chạm trổ, mỗi một tầng đều có phong cách trang trí độc đáo, cực kỳ tinh diệu.
Những căn phòng ở lầu chính được bố trí rất trang nhã. Hương trầm lượn lờ, dưới đất trải một tấm thảm được đan bằng lông dê, tơ vàng và tơ bạc, trên sáu bức bình phong thêu những bức họa trứ danh, màn bông màu hồng cánh sen buông xuống. Trong phòng đặt một cái án nhỏ bốn góc bằng bạch ngọc với tám cái ghế nhỏ đặt xung quanh. Có hai người ngồi đối diện nhau. Một người mặc cẩm bào màu xanh lá cây thêu hoa, đôi mắt hẹp dài xếch lên, trong như lưu ly, dung nhan diễm lệ. Một người mặc áo màu ngà tay áo rộng dài, giữa lông mày có dấu son rực rỡ, trong mắt sóng nước liễm diễm, khí chất thanh nhã, dung mạo xuất trần.
Thượng Quan Dung Khâm nâng chén, nhấp nhẹ một ngụm, nói: "Gần đây thu liễm lại một chút." Tiếng nói nhu hòa khiến người ta như được tắm trong gió xuân.
Minh Tiểu Hạc đang nhai, nghe Thượng Quan Dung Khâm nói vậy thì nhíu mày, ra vẻ ủy khuất. "Dung Dung, người ta còn chưa đủ thu liễm sao, huynh xem, từ lúc lên làm cái chức này người ta gầy bao nhiêu ký rồi." Minh Tiểu Hạc nhéo hai má mình, tiến lại
gần Thượng Quan Dung Khâm.
Thượng Quan Dung Khâm dùng đũa ngăn hắn lại, khẽ cười nói: "Ngồi xuống, từ từ nói chuyện."
Minh Tiểu Hạc biết hắn luôn hờ hững với tất cả, nên bất mãn oán giận nói: "Ta nói thật, Thượng Quan, đã rất lâu rồi ta không chạm vào nữ nhân, huynh còn cho Mẫu Dạ Xoa đó cả ngày nhìn ta chằm chằm, bây giờ một chút hưng trí ta cũng không có."
Thượng Quan Dung Khâm buông chén, nhìn hắn, nghiêm mặt nói: "Không được khinh thường địa vị của Ngự sử đài, không biết có bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm vào vị trí chưởng sử, nếu ngươi không cần cù, sẽ có rất nhiều muốn kéo ngươi xuống. Lâm Tố Viện ở đó có thể giúp ngươi không ít."
"Hừ, ta tự có chừng mực, chẳng lẽ cần một nữ nhân giúp đỡ?! Vụ án của Đường Tĩnh đều là công lao của ta." Nhắc tới nữ nhân kia, Minh Tiểu Hạc lại thấy bực.
Thượng Quan Dung Khâm cong môi cười, giúp hắn rót đầy rượu. "Vụ án của Đường Tĩnh, thủ đoạn của ngươi quả thực không tệ."
"Rốt cục huynh cũng chịu khen ta một câu, Thượng Quan đại nhân của ta, nào, hạ quan kính huynh một ly." Minh Tiểu Hạc mỉm cười, mái tóc mượt mà lay động trong ánh nến, phong thái tự nhiên phóng khoáng.
Hai người cạn chén, Thượng Quan Dung Khâm mới nói: "Ngươi cẩn thận với Hàn Cẩm Khanh một chút."
"Gần đây hắn luôn cho người điều tra ta, nhưng ta đã dám chạm vào Đường Tĩnh thì sẽ không sợ hắn." Minh Tiểu Hạc nói chắc chắn, ánh mắt ngạo nghễ.
"Ngươi chưa giao thủ với hắn, nhất định không được khinh thường." Thượng Quan Dung Khâm nhắc nhở, đôi mắt như hồ sâu.
Minh Tiểu Hạc nhìn thần sắc của Thượng Quan thay đổi, liền nói theo hắn: "Được được được, ta sẽ nhớ rõ, tuyệt đối cẩn thận gấp bội."
"Ngươi phải nhớ, sắp tới Hàn Cẩm Khanh chắc chắn sẽ hành động." Thượng Quan Dung Khâm trầm ngâm nói.
"Hành động gì? Cùng liên quan đến ta?" Minh Tiểu Hạc lơ đễnh tiếp tục uống rượu dùng bữa.
"Không chỉ có liên quan, hắn tất nhiên sẽ đặc biệt nhằm vào ngươi."
Minh Tiểu Hạc chậm rãi buông đũa, đôi mắt lưu ly trầm xuống, "Hắn dám!"
"Hắn không có gì không dám làm, nếu cho hắn cơ hội, hắn phái người ám sát ngươi cũng chưa biết chừng." Thượng Quan Dung Khâm nói.
Minh Tiểu Hạc hơi không dám tin nhìn Thượng Quan Dung Khâm, "Hắn thực sự vô pháp vô thiên như vậy?!"
"Nếu hắn thực sự làm gì, ta sẽ nhờ Vương gia ra mặt." Thượng Quan Dung Khâm nâng ly rượu lên, chạm vào chén của Minh Tiểu Hạc. "Ngươi không cần lo quá, cứ làm tốt phần của mình, đừng để kẻ nào bắt được nhược điểm. Còn nữa, năng lực của Lâm Tố Viện không tệ, ngươi đừng nhằm vào nàng ấy, hãy phối hợp cho tốt." Nói xong, Thượng Quan Dung Khâm uống một hơi cạn sạch.
Minh Tiểu Hạc biết chuyện Lâm Tố Viện không thể thay đổi được nữa, cạn sạch ly rượu, rồi chuyển đề tài, đôi mắt hẹp dài nhíu lại, nói: "Hôm nay ta gặp Cố Khinh Âm."
Thượng Quan Dung Khâm không ngờ hắn đột nhiên nói thế, nên hơi hơi sửng sốt, thốt ra, "Nàng, không có việc gì chứ?" Hắn nhớ tới ngày bị tập kích rồi để lạc mất nàng, dù có để lại Lâm Khôn đi tìm nàng, nhưng trong lòng hắn vẫn có chút áy náy.
"Có thể có chuyện gì, ta coi khí sắc của nàng ấy rất tốt." Minh Tiểu Hạc không để ý đến thần sắc của Thượng Quan, chậc chậc nói: "Quả thật có vài phần tư sắc, dáng người cũng không tệ, thướt tha uyển chuyển, lại hơn một phần anh hùng khí khái so với nữ tử bình thường."
Hắn nhớ tới lần nhờ nàng tìm sách cổ ở Thiên Huyền Các, còn mình thì ngồi một bên âm thầm quan sát nàng. Nàng mặc triều phục, giơ tay nhấc chân đều toát lên thần thái của con nhà gia giáo, cũng khiến hắn nhất thời xuất thần. Nhưng, nghĩ đến thanh danh của nàng...
"Ngươi đừng động vào nàng." Thượng Quan Dung Khâm nhìn hắn nói.
"Không dám không dám, có ngài phân phó, vị trí của nàng ở Ngự sử đài sẽ không suy chuyển."