A Toàn cung kính đứng trước mặt Hàn Cẩm Khanh, nghiêm mặt nói: "Bẩm tướng gia, thuộc hạ phái người lục soát xe ngựa, xác thực không thấy bóng dáng Cố đại nhân. Nhưng lúc đến nhà Ngụy tướng quân lại gặp được nàng, tuy chỉ liếc mắt một cái, nhưng thuộc hạ tuyệt đối không nhìn lầm."
Hàn Cẩm Khanh buông sách xuống, ngồi thẳng dậy, sửa sang lại áo ngoài, thản nhiên nói: "Nàng không thấy ngươi?"
"Không ạ, Cố đại nhân cũng không nhận ra thuộc hạ, thuộc hạ đoán nàng trốn trong đoàn xe của chúng ta, thế nên mới đến nhà họ Ngụy."
"Sao ngươi không đưa nàng về đây?" Hàn Cẩm Khanh hỏi.
A Toàn quỳ xuống nói: "Thuộc hạ không dám tự tiện làm chủ, mới về trước bẩm báo với tướng gia, nếu tướng gia có ý này, thuộc hạ lập tức đi làm."
Hàn Cẩm Khanh nhìn hồ nước bên ngoài, dòng nước trong xanh, nhẹ nhàng gợn sóng, đôi mắt đen như hắc ngọc híp lại, "Không cần, ngươi lui xuống trước đi."
Cố Khinh Âm... Thân phận của nàng đặc biệt, từ sau khi thay Ngự sử đài chưởng sử, hắn không có lý do gì để giữ nàng lại. Tuy rằng hắn không đồng ý với cách nàng rời khỏi đây, nhưng nàng đã muốn đi như vậy, thì nàng đi nơi nào, tình cảnh như thế nào, hắn không thể làm chủ được nữa.
Nói đến cùng, nàng cũng chỉ là một nữ quan ngũ phẩm, dù có vài phần
gan dạ sáng suốt, có tâm tư mưu đồ, nhưng rốt cuộc lập trường của nàng và hắn vẫn bất đồng, nói là đối thủ cũng không sai.
Hàn Cẩm Khanh đứng dựa vào lan can, ngắm nhìn hồ nước, làn gió phất qua, thổi bay vài sợi tóc đen sau lưng hắn, đôi môi mỏng hơi cong lên, không thể phủ nhận, hắn rất thích thân thể nàng. Cảm giác hòa hợp ấy làm hắn lưu luyến, cho nên hắn cho nàng cơ hội, thử thăm dò nàng, việc nàng cự tuyệt cũng nằm trong dự kiến của hắn. Không thể nói rõ là thất vọng, nhưng hắn cũng không cảm xúc gì khác lạ, hoặc là nói hắn rất ít cảm xúc đặc biệt gì, hắn cũng không có khả năng thay đổi vì một nữ nhân.
Một đôi tay khẽ vòng lên thắt lưng hắn, thân thể ấm áp của phụ nữ lặng yên áp sát vào lưng hắn, "Tướng gia, vết thương của ngài tốt hơn chưa?"
Giọng nói uyển chuyển, trong veo như hoàng oanh xuất cốc.
Khuôn mặt của Hàn Cẩm Khanh vẫn không chút cảm xúc, không vui mừng cũng chẳng kinh ngạc, chỉ xa cách nói: "Sao cô đến đây?"
"Hạ quan lo lắng cho thân thể của tướng gia, nên tất nhiên phải tới đây rồi." Nữ tử cười duyên, nhanh chóng vòng đến đứng trước mặt Hàn Cẩm Khan. Nàng ta có hàng mi như viễn sơn, mắt như thu thủy, da thịt trơn bóng, nụ cười tươi như hoa. Nàng nhìn người phía trước, nói: "Tướng gia không muốn gặp hạ quan sao?"
Trên người nàng có một mùi hoa tự nhiên, trong nháy mắt chui vào chóp mũi hắn, hắn thoáng nhíu mày, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta, hỏi: "Trong phủ đã xảy ra chuyện gì?"
Nữ tử đó cũng biết chừng mực, thấy vẻ mặt lạnh nhạt của hắn liền thu hồi ý cười, trả lời: "Trong phủ đều bình thường, nhưng chỗ Hộ bộ Đường đại nhân phiền toái không nhỏ."
"Đường Tĩnh?" Hàn Cẩm Khanh mím môi, đôi mắt sắc bén trầm xuống.
Nữ tử gật đầu, "Tướng gia còn nhớ rõ bốn năm trước ông ta bị Võ gia tố giác với hoàng thương chuyện cấu kết trốn thuế không?"
Đương nhiên Hàn Cẩm Khanh nhớ rõ, lần đó nếu không phải hắn biết trước, áp chế tình hình, vị trí Hộ bộ thượng thư của Đường Tĩnh đã bị thay thế rồi. Tuy nhiên nay khác xưa, Hoàng Thượng mặc dù vẫn tín nhiệm hắn, nhưng càng ngày càng trao nhiều quyền lực cho Nhϊếp chính vương.
"Võ gia đã rời khỏi kinh thành từ lâu, lần này rốt cuộc là ai lôi chuyện xưa ra?" Hàn Cẩm Khanh thấp giọng hỏi, giữa lông mày là lãnh khí.
"Không biết tướng gia hiểu biết bao nhiêu về Ngự sử đài chưởng sử mới nhậm chức?"
"Minh Tiểu Hạc?" Hắn từng từng hoài nghi thân phận của người này, nhưng lại không tra ra chỗ khả nghi, tạm thời chỉ có thể từ bỏ. Không nghĩ tới Minh Tiểu Hạc mới nhậm chức mà đã dám khai đao với người của hắn.
"Lập tức đi thăm dò chi tiết, cô đích thân đến tửu lâu của hắn xem rốt cuộc kinh doanh cái gì."
Sắc mặt của cô gái kia trở nên nhu hòa, ngẩng đầu chăm chú nhìn hắn, lại cười nói: "Tướng gia đã phân phó, hạ quan sao dám không tuân lệnh?
Nhưng, tướng gia muốn hạ quan rời khỏi đây nhanh như vậy, trong lòng hạ quan thật sự không muốn..." Nói xong, nàng ta từ từ dựa vào người hắn.
Hàn Cẩm Khanh hơi nghiêng người, nói: "Vân Thường, làm tốt bổn phận của cô đi, đừng để bản tướng phải thất vọng."
Nỗi bị thương chợt lóe lên trong mắt Vân Thường rồi biến mất. Nàng ta lùi lại vài bước, không nhiều lời nữa.