“A… Không được… Quá nhanh…”
Hai mắt Kỷ Trác Vân đỏ ngầu, quần áo mở rộng, gậy th*t thô dài đỏ thẫm nhanh chóng ra vào trong cơ thể của nữ tử, qυყ đầυ to lớn tiến vào chỗ sâu nhất trong dũng đạo, nghiền ép những mị thịt mẫn cảm. Nữ tử bối rối lắc đầu, phát ra những tiếng hét chói tai.
“Khinh Âm, nàng là của ta, không thể gả cho người khác.” Hắn nhìn chăm chú tiểu nhân nhi kiều mị dưới thân, thân dưới phát lực, mỗi lần va chạm đều vừa thâm sâu vừa ngoan độc.
Thân thể trần trụi của Cố Khinh Âm nằm ngửa trên mặt bàn bằng gỗ lim, dưới thân là áo cưới đỏ rực, càng tôn thêm làn da trắng ngần, sáng ngời lóa mắt.
Đôi chân dài xinh đẹp của nàng bị nam nhân nâng lên cao. Tuyết khâu và nhụy hoa bị làm đến sưng đỏ hiện rõ dưới ánh mắt si mê của nam nhân.
Hai tay Kỷ Trác Vân ôm eo nhỏ của nàng, nửa người dưới đẩy mạnh về phía trước, gậy th*t nóng bỏng như kiếm sắt đâm sâu vào trong tiểu huyệt của Cố Khinh Âm. Nàng khẽ rên lên, hai bầu ngực lớn nõn nà rung lên theo từng động tác rút chọc, khiến du͙© vọиɠ của Kỷ Trác Vân càng bốc cao.
“Quá sâu… A…”
Chỗ ân ái của hai người vang lên tiếng nước, d*m thủy bắn tung tóe, trên gậy th*t lớn ướŧ áŧ ánh nước, cứ rút ra rồi lại tiến vào.
Kỷ Trác Vân cảm giác được thân thể Cố Khinh Âm co rút mãnh liệt, mị thịt cắn chặt lấy qυყ đầυ của hắn, bao bọc tầng tầng lớp lớp, cuốn chặt lấy thân gậy.
Hắn cố kìm để không bắn ra, đầu ngón tay kɧıêυ ҡɧí©ɧ tiểu hoa hạt đã sưng lên của nàng, dưới thân lại dùng sức đâm vào. Tiếng thở dốc của Cố Khinh Âm ngày càng nặng, dần dần biến thành tiếng nức nở nho nhỏ. Lúc Kỷ Trác Vân rời ra, một dòng nước nhỏ trong suốt bắn tung tóe lên bụng và bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của hắn.
“A…” Nàng không kìm được hét lên, cảm nhận kɧoáı ©ảʍ lan ra toàn thân.
Qυყ đầυ to lớn của Kỷ Trác Vân lại một lần nữa đỡ trên miệng tiểu huyệt sưng đỏ của nàng, trượt lên trượt xuống, cảm nhận cơn chấn động từ thân thể nàng. Hắn trầm giọng hỏi: “Ta có khiến nàng thích không?”
Hai mắt Cố Khinh Âm mê ly, sắc mặt ửng hồng, làn da trắng nõn cũng ánh lên màu hồng phấn, con ngươi đen như bảo thạch bình tĩnh nhìn hắn.
Kỷ Trác Vân làm sao có thể chịu được khi nàng nhìn mình như vậy, dưới thân lại đẩy một cái, gậy th*t to lớn chui thẳng vào trong. Hắn đưa một tay đùa bỡn âm mao thưa thớt, một tay vuốt ve ngực nàng, ép hỏi: “Còn không chịu nói?”
Cố Khinh Âm vừa trải qua một lần cao trào, thân thể cực kỳ mẫn cảm, bị hắn đùa bỡn như vậy, kiều mị rêи ɾỉ một tiếng, nói nhỏ: “Ân… Thích…Ân…”
Kỷ Trác Vân nghe được câu trả lời khẳng định của nàng, quả thực còn hơn được ăn xuân dược. gậy th*t lớn nóng như sắt bắt đầu di chuyển, rút ra rồi lại đâm mạnh vào. Hắn ôm Cố Khinh Âm dậy, nâng mông nàng lên đi đến bên mép cửa sổ.
Động tác này khiến cho gậy th*t tiến càng sâu vào trong cơ thể của Cố Khinh Âm, thậm chí sắp vào đến tận tử ©υиɠ của nàng. Toàn thân nàng run rẩy, giọng nói run run cất lên: “A… Sâu quá… Chịu không nổi…”
Mỗi bước đi của Kỷ Trác Vân đều rất ổn định, cũng rất tiêu hồn. Hai tay Cố Khinh Âm ôm chặt lấy đầu hắn, đưa bộ ngực lớn trắng mịn đến bên miệng hắn, mặc hắn mυ'ŧ vào, vang lên những tiếng chậc chậc. Nhũ hoa đỏ tươi dính đầy nước bọt của hắn, càng sưng trướng căng lên.
Hắn đặt nàng lên bệ cửa sổ. Vì bệ cửa sổ rất nhỏ, Cố Khinh Âm chỉ có thể ngổi được một nửa, phải đưa hai tay chống hai bên để giữ thăng bằng.
Còn Kỷ Trác Vân đã quấn hai chân nàng lên hông mình, bắt đầu rút chọc, Cố Khinh Âm thất thanh kêu lên: “A…A… Không được, bên ngoài có người…”
Kỷ Trác Vân không quan tâm, chỉ nói: “Sợ cái gì, ta muốn cho tất cả mọi người biết nàng là người của ta!” Dưới thân càng thêm dùng sức, hai túi cầu đập mạnh vào mông Cố Khinh Âm, tạo nên tiếng vang thanh thúy.
Cảm xúc của Cố Khinh Âm dao động, dũng đạo bắt đầu xoắn lại, mị thịt chen chúc bên trong, xoắn chặt lấy gậy th*t.
Lúc này Kỷ Trác Vân làm sao có thể kìm được nữa, thân thể chấn động, gầm nhẹ một tiếng, bắn toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào chỗ sâu trong cơ thể nàng.
Cố Khinh Âm run lên một cái, đồng thời thét lên chói tai, cùng đạt cao trào. Một lượng mật dịch lớn trào ra, chảy xuống đùi Kỷ Trác Vân rồi nhỏ xuống đất.
Kỷ Trác Vân ôm ôn hương nhuyễn ngọc vào trong lòng, hắn nghiêng người tựa vào chiếc giường dài bên cạnh cửa sổ, thân dưới vẫn dính chặt trong thân thể nàng.
Hắn dịu dàng hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, hỏi: “Thích không?”
Cố Khinh Âm ngồi trên người hắn, thở hổn hển gật đầu. Hai gò má của nàng đỏ ửng, diễm lệ động lòng người.
“Thích được ta làm, hay là thích vị hôn phu của nàng?”
“Thϊếp và Nguyễn Hạo Chi thanh bạch, chàng đừng nói linh tinh.” Nàng cong đôi môi đỏ mọng, bất mãn nói.
Lời này vào trong tai Kỷ Trác Vân vừa là lời thừa nhận thẳng thắn, vừa như làm nũng, khiến hắn rất vui: “Thật sao?”
Cố Khinh Âm cười không đáp.
gậy th*t vừa phát tiết xong một lần của Kỷ Trác Vân lại bừng bừng phấn chấn, thức tỉnh trong thân thể nàng, kêu gào muốn nhiều hơn. Nàng không nhịn được, thở dốc: “Không muốn, a…”, nhưng hắn đã đỉnh vào mất rồi.
Hắn xoay người nàng lại, để nàng nắm lấy cột gỗ cạnh giường, rồi nhẹ nhàng xoa tiểu huyệt của nàng.
Cố Khinh Âm đã qua hai lần cao trào, thân thể mềm mại như nước, tiếng rêи ɾỉ không ngừng tràn ra, tiểu huyệt đã đầm đìa nước. Mỗi lần Kỷ Trác Vân rút ra đều mang ra không ít d*m thủy, tích lại trên âm mao, trên nệm giường. Tần suất ra vào của hắn càng nhanh hơn, cứ nhằm đúng điểm mẫn cảm của Cố Khinh Âm đâm mạnh, khiến cả hai đều thở hổn hển.
Tiểu huyệt của Cố Khinh Âm nhanh chóng nóng lên, như có vô số cái miệng nhỏ mυ'ŧ lấy thân gậy. Kỷ Trác Vân cực kỳ vui sướиɠ, hắn xoay người nàng lại, ra sức rút chọc. Tiếng rêи ɾỉ của nàng không ngừng trêu chọc hắn, khiến hắn không kìm được nữa đẩy nhanh tốc độ, như muốn chìm sâu trong kɧoáı ©ảʍ.
Cố Khinh Âm như bị quăng lên chín tầng mây, tiểu huyệt co rút kịch liệt, quấn chặt lấy gậy th*t của Kỷ Trác Vân. Mồ hôi của hắn nhỏ từng giọt lên mặt lên người nàng. Sau trăm lần rút chọc, cuối cùng hắn cũng chịu bắn ra.
Kỷ Trác Vân siết chặt Cố Khinh Âm vào trong ngực, gậy th*t vẫn run rẩy trong tiểu huyệt của nàng, khiến nàng cũng run lên.
Rõ ràng là xuân sắc vô biên, hòa thuận vui vẻ, đột nhiên người hắn lại cảm thấy mát lạnh, hắn từ từ mở mắt ra. Căn phòng tối mờ, ánh nến đã tắt, cửa sổ bị gió thổi bung ra, trăng sáng như móc câu treo cao nơi đường chân trời. Trên bàn công vụ của hắn có một bức họa nữ tử, dung nhan thanh lệ, thần thái sinh động, giống hệt nữ tử trong giấc mộng vừa rồi của hắn.