Tờ mờ sáng hôm sau, Kỷ Trác Vân cùng Mộ Thừa Phong lên ngựa, nhanh chóng hồi kinh.
Hàn Cẩm Khanh đứng trước cửa sơn trang nhìn bóng dáng bọn họ dần biến mất, nhớ lại thần sắc của Kỷ Trác Vân trước khi đi, hàng mày dài nhướng lên, hắn xoay người, bộ áo đen rộng thùng thình ở trên người như hòa hợp thành một thể với mái tóc đen rối tung, "Sở Phong."
"Gia, ngài có gì phân phó?" Sở Phong rất nhanh xuất hiện bên cạnh hắn.
Hàn Cẩm Khanh tiếp tục đi vào trong sơn trang, "Mộ Thừa Phong nói với ngươi cái gì?"
Sở Phong trả lời: "Cũng không có gì, chỉ nói ngày hôm qua sau khi Kỷ tướng quân rời khỏi phòng của Cố đại nhân thì sắc mặt không được tốt lắm."
Hàn Cẩm Khanh nghe xong, từ chối cho ý kiến, khóe miệng khẽ nhếch, lại nói: "Chuyện ta bảo ngươi điều tra đã có kết quả chưa?"
"Gia, thời gian qua tiểu nhân vẫn luôn điều tra chuyện đó, nhưng đối phương giấu quá kĩ, chiếc xe ngựa đó lại là loại phổ thông, trong khoảng thời gian ngắn..."
Hàn Cẩm Khanh quay đầu đi ngắt lời hắn, "Nói như vậy, ngươi không tra ra được?"
Sở Phong vẫn quỳ trên mặt đất, trả lời: "Tiểu nhân, tiểu nhân nhất định sẽ làm hết sức."
"Hai ngày" Hàn Cẩm Khanh nhìn đỉnh đầu hắn, "Ta cho ngươi hai ngày nữa, nếu còn không tra được, tự biết hậu quả."
Sở Phong liên tục gật đầu.
Cũng không nghĩ đến Sở Phong còn chưa kịp trở về, nửa đêm hôm sau, Ngọc Bình sơn trang đã bị rất nhiều nhân sĩ giang hồ bao vây.
Lúc Hàn Cẩm Khanh nhận được tin tức, tiếp tục nhàn nhã lật xem một quyển sách cổ, thản nhiên nói: "Có bao nhiêu người?"
Hồng Thất Minh vừa đốt huân hương đặc chế, vừa trả lời: "Khoảng một hai trăm người."
"Cũng không còn sớm nữa." Hàn Cẩm Khanh vẫn khí định thần nhàn, như chỉ đang nói một chuyện rất bình thường.
"Tướng gia, ngài có nghỉ ngơi trước không ạ?" Hồng Thất Minh rõ ràng cũng người đã trải qua sóng gió.
"Không, bản tướng phải chờ tới cuối cùng, tận mắt xem đám người đó có dám cả gan làm loạn không." Đôi môi mỏng của Hàn Cẩm Khanh nhếch lên, mắt phượng sâu thẳm.
Ngọc Bình sơn trang vẫn yên tĩnh an nhàn, nhìn như không hề phòng bị, nhưng đến lúc đám nhân sĩ giang hồ hành động, đột nhiên có vô số hắc y nhân không biết từ nơi này ào ra, bao vây bọn họ. Kiếm sắc tuốt ra khỏi vỏ, hàn ý lưu chuyển, sau một màn giao chiến, đám nhân sĩ giang hồ đã tử thương hơn nửa, còn lại những người có võ công cao cường lao ra khỏi vòng vây, tiến vào sơn trang, đến thẳng Ngâm Phong các, nhưng nửa đường thì bị chặn lại.
Hơn nửa canh giờ sau, đám nhân sĩ giang hồ bị diệt gần hết, chỉ còn lại những người giỏi nhất vẫn chưa từ bỏ ý định, còn đang liều mạng chống cự, toan phá vòng vây, không biết ai hô một tiếng, "Mấy người cuối cùng này phải bắt sống!"
Có mấy người thấy tình thế không ổn, thừa dịp rối loạn lặng lẽ đào tẩu, cuối cùng, chỉ còn lại mấy người cố gắng chống chọi, trong số đó có một nữ tử mặc váy hồng đặc biệt bắt mắt, nàng ta có khuôn mặt tú lệ, nhưng thần sắc trên mặt dữ tợn, miệng hô lớn: "Ta không tin nhiều người như vậy vẫn không gϊếŧ được ngươi! Hàn Cẩm Khanh --" Nàng ta ngẩng đầu lên, sao trời chói sáng, còn trái tim nàng ta lại chìm vào bóng đêm vô hạn.
Địa lao của Ngọc bBnh sơn trang.
Dương Tuyết Dao cuộn mình ở trong góc, bộ váy hồng trên người bẩn đến mức không nhìn ra nổi màu sắc vốn có, nàng ta được nuông chiều từ nhỏ, muốn làm gì thì làm, tâm cao khí ngạo, làm sao từng bị đối xử thế này, đã bao giờ phải nếm trài cảm giác bị giam cầm trong địa lao, nước mắt lưng tròng, nhưng vẫn phải nhẫn nhịn, không được bật khóc.
Ngoài cửa sắt vang lên tiếng mở khóa, tiếng bước chân càng ngày càng gần, giọng nói biếng nhác của một nam nhân truyền đến, "Thì ra là quận chúa, vi thần thất lễ rồi."
Dương Tuyết Dao căm giận quay đầu, trợn mắt lên, "Đừng có giả bộ! Ta muốn gϊếŧ ngươi, bây giờ rơi vào tay ngươi, muốn gϊếŧ muốn chém gì cũng được!"
Hàn Cẩm Khanh cười rộ lên, tiếng cười đó quanh quẩn trong địa lao âm u càng thêm phần quỷ dị, "Quận chúa, nói cái gì mà muốn gϊếŧ muốn chém, với thân phận của ngài, vi thần cũng không dám mạo phạm." Hắn lại đến gần hai bước, nhìn xuống nữ tử trước mắt, "Vi thần chỉ muốn biết, vì sao quận chúa lại hận vi thần như vậy, còn muốn gϊếŧ vi thần?"
Dương Tuyết Dao ngẩng đầu lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Loạn thần tặc tử, người người muốn chém!"
Một tay của Hàn Cẩm Khanh nhanh chóng nắm lấy cần cổ mảnh khảnh của nàng ta, lạnh lùng nói: "Phàm những
người muốn gϊếŧ bản tướng, đều phải trả giá đắt!"
Huyết sắc trên mặt Dương Tuyết Dao như biến mất, thân thể không ngừng run rẩy, thở hổn hển, miệng vẫn cường ngạnh nói: "Ngươi dám!"
Hàn Cẩm Khanh lại gần hơn, khuôn mặt càng thêm tà mị, "Bản tướng sẽ cho quận chúa xem kết cục của việc chọc giận bản tướng!"
Trong nhà tủ chật hẹp vang lên những tiếng rắc rắc rất nhỏ, "A!" Dương Tuyết Dao hét đến tê tâm liệt phế, tiếng hét bén nhọn đáng sợ.
Hai cánh tay của nàng ta buông thõng, không còn chút sức, trán ướt đẫm mồ hôi, cả người xụi lơ, "Hàn, Hàn Cẩm Khanh, ngươi, ngươi không phải người!"
Hàn Cẩm Khanh ngồi xổm trước mặt nàng ta, nâng cái cằm nhỏ của nàng ta lên, "Bản tướng thương hương tiếc ngọc, đã hạ thủ lưu tình với quận chúa rồi." Hắn híp mắt lại, "Nhϊếp chính vương cả đời anh minh, nhưng lại quá chiều chuộng quận chúa."