Tiểu Nguyệt nghe nàng nói vậy liền xầm mặt, "Tục danh của tướng gia là để cho cô gọi sao?!"
Cố Khinh Âm nhìn nàng, đôi mắt trong suốt kiên định, nói: "Mang tôi đi gặp Hàn Cẩm Khanh."
"Tướng gia đang bị thương cần tĩnh dưỡng, không có tiện gặp cô," Tiểu Nguyệt nhướng mày kɧıêυ ҡɧí©ɧ liếc mắt nhìn Cố Khinh Âm một cái, "cô cứ ở trong này đợi đi, đừng mong gặp được tướng gia."
Cố Khinh Âm liếc mắt nhìn đồ ăn trên bàn một cái, một chén cháo hoa, một cái bánh bao, hai đĩa thức ăn, đều đã nguội lạnh, vẻ mặt nàng vẫn thản nhiên, nói: "Không gặp cũng được, cô thả tôi ra ngoài đi."
"Cô muốn ra ngoài?" Tiểu Nguyệt có chút nghi hoặc hỏi.
Cố Khinh Âm gật đầu, "Cô quyết định được không?"
Tiểu Nguyệt muốn lập tức tiếp lời, nhưng lời nói đến bên miệng lại phải nuốt xuống, trừng lớn mắt nói: "Nơi này là của tôi, đương nhiên tôi có thể làm chủ!"
"Được, đã như vậy, bây giờ cô thả tôi ra đi." Cố Khinh Âm nhìn nàng, bình tĩnh nói.
Tiểu Nguyệt trả lời: "Tôi có thể làm chủ, nhưng dựa vào cái gì phải lập tức thả cô đi? Ta còn phải suy nghĩ cân nhắc, nhạ, tôi trở về trước, cô cứ ăn chút gì đi đã." Tiểu Nguyệt đẩy Cố Khinh Âm về phía bàn ăn, xoay người đi ra ngoài, trong lòng nói thầm, nếu không gia đã dặn dò, nàng thèm vào mà để ý đến nữ nhân này, phiền muốn chết. Lúc ra khỏi tiểu viện, Tiểu Nguyệt theo thường lệ khóa cửa viện lại.
Trong lòng Cố Khinh Âm ôm một tia hy vọng, hy vọng Tiểu Nguyệt có thể thả nàng đi, nhưng nàng cũng biết đây là cơ hội xa vời.
Tiểu Viện ở Ngọc Bình biệt uyển nằm ở sâu phía trong, ra cửa sau chính là đường núi, ít có người qua lại, trong viện trừ phòng ngủ của Cố Khinh Âm, còn có một gian đồ linh tinh và một thư phòng, các phòng đều phủ đầy bụi, không biết bao nhiêu năm không quét tước rồi.
Cố Khinh Âm chán muốn chết đi tới cửa thư phòng, khẽ đẩy, cửa liền mở ra, nàng tò mò đi vào, trong không khí toàn mùi ẩm mốc, bụi bay lung tung, nàng đưa tay gạt mạng nhện, đi vào trong.
Bên trong xếp ba hàng giá sách cao gần bằng tường, thẻ tre và giấy đều phủ đầy bụi, có vẻ đã không chạm đến được mấy năm rồi.
Từ thời niên thiếu Cố Khinh Âm đã ngày ngày làm bạn với sách, nên nàng rất thích đọc sách. Nàng dùng tay áo phủi tro bụi, chậm rãi lật xem, nàng ở trong thư phòng tròn một buổi chiều, cuối cùng chọn mấy truyện lịch sử, chuẩn bị trở về phòng từ từ đọc.
Lúc trời tối đen, Tiểu Nguyệt lại đến, mang theo một giỏ đựng đồ ăn, nàng vừa đặt thức ăn lên bàn vừa hỏi Cố Khinh Âm: "Sách này cô lấy ở đâu ra?"
Cố Khinh Âm mới ngẩng đầu nhìn nàng ta, trả lời: "Trong thư phòng, không thể đọc sao?"
Tiểu Nguyệt cười khẩy, nói: “Cô cứ việc xem, dù sao tạm thời cô cũng đừng mong được đi ra ngoài."
Trong lòng Cố Khinh Âm lo lắng, đóng lại sách đứng lên, "Có ý gì?"
"Cô nghe không hiểu sao? Tôi nói là vô ích thôi, cô ăn đi, ăn xong rồi ngủ đi, lát nữa sẽ có người đưa nước ấm đến."
Cố Khinh Âm lặng im một hồi, "Là ý của Hàn Cẩm Khanh?"
Tiểu Nguyệt coi thường hừ nhẹ, "Tướng gia dưỡng thương quan trọng hơn, nào có thời gian rỗi đến quản cô."
"Nếu không phải ý của hắn, vì lý do gì cô không cho tôi rời khỏi đây?" Cố Khinh Âm nhìn nàng ta, lạnh lùng chất vấn.
"Tôi, hừ, tôi tự có đạo lý, cô cứ đợi là được." Nói xong, nàng ta lại như một trận gió ra khỏi cửa phòng.
Cố Khinh Âm nghe thấy tiếng khóa cửa đằng xa, trong lòng có bất đắc dĩ, có lo lắng, nhưng lại không thể làm gì được, vì thế liền dùng cơm chiều qua loa, đến cửa viện lấy nước ấm rửa mặt, rồi nằm trên giường lật xem mấy quyển truyện ký.
Cố Khinh Âm rất thích lịch sử, trong truyện có rất nhiều người mà nàng biết, nàng xem rất nhanh, nói là đọc nhanh như gió cũng không ngoa. Cứ xem như vậy ước chừng một canh giờ, cơn buồn ngủ ập đến, một cái tên vừa quen thuộc lại xa lạ bỗng nhiên nhảy vào trong mắt.
Nàng mở to mắt, tưởng mình nhìn lầm, dù sao những quyển sách sử mà nàng từng đọc trước kia chưa bao giờ nhìn thấy cái tên này, chỉ là gần đây nàng gặp trong giấc mơ hoang đường của mình mà thôi.
Đó là một quyển dã sử, kể về một vài chuyện xấu trong tình yêu của Lý Cảnh Hoa, Tuyên Tấn Hoàng Thái Hậu cách đây ba trăm năm mươi năm trước. Bà ta độc tài triều chính, nuôi dưỡng nam sủng, thậm chí dùng quyền thế bức bách Ngật vương Tiêu Ý Chi lúc ấy rất có uy vọng năng lực trở thành nam sủng của mình, cuối cùng khiến chính quyền hủ bại, sau bị phản quân gϊếŧ chết.