Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 1294: Đại kết cục (34)

Editor: Ngày Đẹp Tươi

Hội nghị kết thúc!

Phòng làm việc tổng giám đốc!

Bầu không khí một mảnh trầm tĩnh, cơ hồ ngưng kết thành một khối băng, Đường Khả Hinh đứng một mình giữa bàn công tác, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên phía bên kia bàn làm việc, mặc áo đen cùng quần tây trắng, đang quay lưng với mình, ngồi trên ghế tổng giám đốc, chỉ nhìn bóng lưng, vẫn có thể cảm giác được l*иg ngực anh đang phập phồng bất bình, lửa giận ngút trời, một màn vừa rồi trong quá trình họp, anh thiếu chút nữa phẫn nộ mà đem Tưởng Văn Phong đẩy rơi ra ngoài cửa sổ, làm cho cô hơi khẩn trương nhẹ nuốt một hơi, lúc cúi xuống, nhìn thấy trước bàn làm việc có bản báo cáo công tác, quy quy củ củ mở ra, thế nhưng người kia nhìn cũng không có nhìn!

Bên ngoài phòng làm việc mấy người Lâm Sở Nhai cùng Tô Lạc Hoành, còn có Tiêu Đồng, nhao nhao chen vào khe cửa, muốn nghe một vài tiếng động bên trong, đều đang suy nghĩ nếu như có gì đó to tiếng truyền đến, tức khắc vọt vào cứu người!!

Đường Khả Hinh tựa hồ có thể cảm giác được bầu không khí có phần căng thẳng ấy, cô cũng sợ hãi khẩn trương muốn lặng yên xoay người đi ra ngoài...

Một trận thanh âm chuyển động ghế da rất nhanh truyền đến.

Trang Hạo Nhiên trực tiếp chuyển động ghế da, mặt lạnh đối mặt bàn công tác, rút ra bút máy, cúi đầu trầm mặc nhìn báo cáo trên bàn công tác.

Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu, mở to mắt, nhìn về phía anh.

Trang Hạo Nhiên sắc mặt căng thẳng, hai tay hơi cầm báo cáo công tác kia, hai tròng mắt tinh nhuệ từ từ xem lướt qua báo cáo công tác kia, Tưởng Thiên Lỗi đã lưu loát kí tên từ sớm, thập phần khẩn trương ký ở nơi đó, rất sợ lại sinh chuyện, anh lại tiếp tục trầm lãnh, hết sức nghiêm túc nhìn về phía mỗi nội dung trong báo cáo công tác, bao gồm phần nhận xét, phần xem của mình, ưu khuyết điểm của vấn đề, anh hơi ngước mắt, nhìn về phía người trước mặt.

Đường Khả Hinh vội vàng cúi đầu, trầm thở một cái, không dám nói chuyện.

“Chỉ tiêu doanh số bán hàng của bộ rượu vụ tháng này có phầm giảm sút, đây là có chuyện gì?” Anh dường như thập phần nghiêm túc nhìn báo cáo, lại nhàn nhạt hỏi.

“Ách...” Đường Khả Hinh hai tròng mắt lưu chuyển một chút, cảm giác trái tim mình bang bang nhảy, nhưng vẫn kiềm chế cảm xúc căng thẳng, mới yếu ớt nói: “Đầu mùa đông đến mùa xuân, đều là thời gian ra mắt rượu mới của các rượu trang, bất kể là rượu thương, hay là thương nhân đều sẽ có thái độ xem chừng từ trước, cuộc chiến giá cả mới lại bắt bắt đầu bắt tay vào tiêu thụ cùng tuyên truyền, mà mùa thu chuẩn bị qua, đối với tiêu dùng loại rượu đế, rượu băng được phái nữ ưa chuộng từ từ giảm thiểu, việc này cũng dẫn đến doanh số bán hàng đi xuống.”

“Có phương án gì giải quyết?” Trang Hạo Nhiên híp mắt, từ từ xúi xuống xem lướt qua, giữa báo cáo công tác, cũng không có trình bày điểm này.

Đường Khả Hinh lập tức lại ngẩng đầu nhìn về phía anh, rất khẩn trương nói: “Tôi hy vọng có thể vào thời điểm ra mắt rượu mới, xuất về các rượu trang nhỏ cùng rượu trang tinh phẩm nổi tiếng loại rượu ít được chú ý đến, tôi đã từng cùng quản lý thị trường, còn có bộ trưởng tiêu thụ điều tra vấn đề này, bọn họ đều tán đồng cách làm này của tôi, kế hoạch của hạng mục mới này, tôi buổi chiều chuẩn bị xong, sáng mai sẽ đưa tới cho anh.”

Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng, tiếp tục xem lướt qua văn kiện.

Đường Khả Hinh khẩn trương đến mức mồ hôi muốn tuôn ra, hai chân đạp giày cao gót, đứng trước bàn làm việc đủ nửa giờ, mà hôm nay cầm hương đi đường núi hơn một giờ, cô có chút mệt mỏi cúi xuống, thở dốc.

Trang Hạo Nhiên lại tiếp tục nhẹ chớp đôi mắt nóng cháy, nhìn về phía phần văn kiện trước mặt, nội dung trình bày, toàn bộ cùng cá tính Đường Khả Hinh ôn hòa ấm áp đều tương hợp nhau, ngay cả kiểu chữ trong đó cũng lộ ra hơi thở dịu dàng, đều cực kỳ tương tự, anh trực tiếp chỉ ra khuyết điểm nói: “Phần báo cáo công tác này không tệ, nhưng công là công, tư là tư, bởi vì vấn đề khuyết điểm của cá nhân em, phần báo cáo này có chút không đủ chuyên nghiệp, ít nhất theo chức vụ độ mạnh yếu của báo cáo không đủ, lực thuyết phục không mạnh!”

Đường Khả Hinh nghe lời này, lập tức nhấc mí mắt, nhìn về phía người trước mặt vẫn dáng vẻ nghiêm túc tức giận, cô đành phải cụp đầu xuống, nhẹ giọng đáp: “Biết rồi, sau này tôi sẽ chú ý. Xác thực... Cá nhân tôi có vẻ quá nhẹ nhàng, cho nên có vài phương diện, thể hiện được không tốt lắm, lý tính chưa đủ, cảm tính có thừa.”

Trang Hạo Nhiên nhấc mí mắt, nhìn về phía cô, dùng một loại ngữ khí chậm rãi nhàn nhạt nói: “Em cũng biết, chính mình lý tính chưa đủ, cảm tính có thừa sao?”

Đường Khả Hinh cắn môi dưới, không nói lời nào.

Trang Hạo Nhiên cũng tiếp tục trợn mắt nhìn cô, hôm nay mặc váy ngắn bó sát đỏ thẫm, bên ngoài khoác âu phục màu đen, hiện ra vóc người nóng bỏng của cô, một mặt xinh đẹp động lòng người, mặc dù cô đối với công việc đã hết sức nghiêm túc cùng chuyên nghiệp, thế nhưng vẻ xinh đẹp khuynh thành kia, theo thời gian trôi qua, càng lúc càng có vẻ chim sa cá lặn, anh trực tiếp cười rộ lên nói: “Phải làm tổng quản rượu vụ tương lai, dựa vào điểm cảm tính kia, làm sao có thể thống lĩnh hơn bảy ngàn cấp dưới. Đây là tương đương với một CEO trong một công ty nhỏ.”

Đường Khả Hinh thở dài một cái, trái tim bắt đầu run rẩy, nhưng vẫn là hơi đè nén cảm xúc, hết sức xin lỗi nói: “Thực sự rất xin lỗi, tôi sau này sẽ chú ý. Nếu như anh đối với báo cáo của tôi không còn có lời không vừa ý, xin mời anh kí tên? Tôi còn phải quay về, hoàn chỉnh báo cáo trình cho thầy.”

Trang Hạo Nhiên nhìn về phía thái độ càng lúc càng ngang ngạnh của cô, anh vẫn như cũ thập phần bình tĩnh nói: “Anh lúc nào ký tên là chuyện của anh!”

“Vậy anh cứ chậm rãi suy nghĩ đi, giả như tôi có nơi nào làm chưa được, xin anh chuyển lời đến thư ký cho tôi biết, sửa chữa sau, tôi sẽ lại đưa tới!” Đường Khả Hinh nói cho hết lời, liền chính mình nhanh chóng xoay người, đi về phía phòng làm việc ————

Trang Hạo Nhiên nhìn dáng vẻ này của cô, trong nháy mắt đứng lên, nhanh chóng cất bước, thừa dịp lúc cô vừa muốn kéo cửa, bỗng vươn tay nắm chặt cánh tay cô, đem cả người cô mãnh thế xoay lại, đè trước cửa, cúi xuống, đôi mắt nóng cháy thật sâu nhìn chằm chằm người này, nói: “Đi đâu?”

Đường Khả Hinh tức giận đến mức hơi thở có phần gấp gáp, mặt đỏ bừng, hai tròng mắt khẽ run run phẫn nộ ủy khuất, trực tiếp không nhìn người trước mặt, nghẹn ngào kêu lên: “Tôi không về, ở chỗ này làm cái gì? Chờ tâm tình anh không tốt, lại la mắng vài câu nữa sao?”

Trang Hạo Nhiên mở to hai mắt, trực tiếp cúi đầu nhìn người này, nói; “Em làm sai chuyện, còn lý sự sao?”

Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía người này, hai mắt đều kịch liệt đỏ bừng, lại cảm thấy ủy khuất kêu lên: “Tôi làm sai chuyện gì!? Tôi không có cự tuyệt cậu ta sao? Tôi làm sao biết cậu ta sẽ như vậy? Tôi cũng hi vọng chính mình trong trong ngoài ngoài, từ trên xuống dưới, từ môi đến tóc đều là của anh, nhưng tôi nên làm cái gì bây giờ? Tôi bị người khác cưỡng hôn, anh nghĩ rằng trong lòng tôi dễ chịu sao?”

“.........” Trang Hạo Nhiên sắc mặt hơi hòa hoãn, nhìn về phía người này.

“Anh đừng nhìn tôi như vậy! Anh thật sự cảm thấy tôi không tốt, chúng ta đừng kết hôn!” Đường Khả Hinh trực tiếp lại khí thế tràn đầy ngẩng đầu, kêu lên.

“Vậy đừng kết hôn!” Trang Hạo Nhiên cũng trong nháy mắt nói ra những lời này.

“Anh...” Đường Khả Hinh mở to mắt, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên vẫn sắc mặt tức giận, tim cô bỗng đau nhói, nước mắt trong nháy mắt chảy xuống, trực tiếp cắn chặt răng giậm chân nói; “Không kết thì không kết! Tôi liền biết lúc tôi cầm hương, chén nước bị rơi vỡ xuống đất ở trước mặt tôi nhất định sẽ gặp chuyện không may!! Tùy tiện đi!”

Cô nói cho hết lời, trực tiếp vươn hai tay mãnh thế muốn đẩy Trang Hạo Nhiên ra!!

Trang Hạo Nhiên trong nháy mắt lại nắm chặt cánh tay cô, cường thế đem cô đè vào trước cửa, lúc này mới cúi đầu hết sức nghiêm túc tức giận nói: “Động một chút là nói không kết hôn! Dù nổi giận thế nào, đều không nên lấy hôn nhân đại sự ra nói đùa! Anh có thể thông cảm em lần này không có cách nào cự tuyệt Văn Phong, dù sao nó cũng là đàn ông! Thế nhưng em ngây thơ đơn thuần thế nào, cũng hẳn là hiểu rằng, nó nếu như đối với em có chút tâm tư, sẽ đối với em như vậy? Nếu như em không yêu, nghiêm túc một chút nói cho nó biết ý nghĩ trong lòng em, không được sao?”

Đường Khả Hinh nước mắt lăn dài, ngẩng đầu ủy khuất nhìn về phía người này, trong nháy mắt cũng tức giận kêu lên: “Tôi làm sao biết ý nghĩ của cậu ta!? Tôi thế nào quản được ý nghĩ của cậu ta? Tôi cả người lẫn tâm tư đều ở trên người của anh!! Từ ngày yêu anh, mỗi sáng sớm dậy tới lúc ăn cơm đi làm, rồi đi ngủ, trong đầu nghĩ đều là anh! Trong lòng tôi bây giờ căn bản là không chứa nổi người khác!! Tôi vì có thể gả cho anh, cầm cây hương dài hơn một thước kia, đi giày cao gót hơn mười cm đi đường núi cả một giờ, dập đầu lạy Phật tổ đến mức đầu gối cũng sắp sửa nứt vỡ ra! Tôi rất sợ lại có một nguyên nhân nào khác, nếu như tôi vẫn không có biện pháp cùng anh một chỗ, tôi cũng nhảy xuống tòa cao ốc hơn một trăm tầng kia...”

Trang Hạo Nhiên trong nháy mắt vươn tay che miệng cô, trong lòng đau nhói, kêu lên; “Không cho nói điều không tốt như vậy!”

Đường Khả Hinh lại trực tiếp nảy sinh ý ác độc, mở miệng, hướng gan bàn tay anh hung hăng cắn một cái.

“A!” Trang Hạo Nhiên lập tức rút tay ra, mặt nhăn nhó đau đớn, nhìn về phía dấu răng trong lòng bàn tay bị cắn kia, anh trực tiếp ngẩng đầu la lên: “Em cô gái này...”

Đường Khả Hinh rơi lệ không để ý anh, trực tiếp xoay người, muốn vươn tay kéo cửa ra ————

Trang Hạo Nhiên nhanh chóng từ phía sau ôm chặt lấy eo cô, kêu lên: “Em muốn đi đâu?”

“Ai cần anh lo!” Đường Khả Hinh không nói hai lời, vẫn tức giận muốn kéo cửa bỏ đi.

“Được rồi được rồi!” Trang Hạo Nhiên tức khắc nhanh chóng chậm lại ngữ khí, ôm chặt thân thể đang giãy giụa của cô, muốn cô dựa vào l*иg ngực mình.

“Anh buông tôi ra!” Đường Khả Hinh bị bức bất đắc dĩ xoay người, vươn hai tay làm bộ muốn đẩy anh ra, vừa đẩy biên rơi lệ nghẹn ngào gọi: “Anh không thích tôi, tôi đi...”

Trang Hạo Nhiên nhìn người này thực sự tức giận, tim anh căng thẳng, trong nháy mắt ôm chặt cô hơn, cúi đầu hôn lên đôi môi ngọt ngào đỏ mọng của cô, mυ'ŧ những giọt nước mắt chảy xuống đến khóe miệng kia, có chút mặn nhưng lại lộ ra sựu ngọt ngào, nhớ tới câu nói kia của cô: Tôi cả người lẫn tâm tư đều ở trên người của anh!! Từ ngày yêu anh, mỗi sáng sớm dậy tới lúc ăn cơm đi làm, rồi đi ngủ, trong đầu nghĩ đều là anh! Trong lòng tôi bây giờ căn bản là không chứa nổi người khác. Nghe những lời này, tim anh kỳ thực sớm đã kích động dâng trào, mừng rỡ như điên, cảm giác hạnh phúc kia giống như phiên giang đảo hải vọt tới...

“Ưʍ...” Đường Khả Hinh trong lòng chợt mềm mại, nước mắt lăn xuống, lại cảm giác l*иg ngực người đàn ông này vô cùng bóng cháy, kí©ɧ ŧɧí©ɧ trái tim mình bang bang nhảy, bất giác hai tay nhẹ buông...

Trang Hạo Nhiên ôm lấy Đường Khả Hinh nóng cháy hôn rất lâu, lúc này anh mới chậm rãi buông cô gái trước mặt ra, kìm lòng không được đau lòng cúi xuống dưới, nhìn về phía cô gái trước mặt khôi phục lại vẻ ngượng ngùng ửng hồng kia, anh cũng ôn nhu cười, hai tròng mắt lóe lên một điểm mập mờ, chậm rãi vươn tay, nhẹ chạm vào cánh môi đỏ mọng của cô, cố ý không để ý đến điểm sưng đỏ kia, mới thâm tình cảm tính nói: “Đồ ngốc... Anh bởi vì biết đàn ông khác nếm qua môi em, sẽ không thể kiềm nén bản thân, thậm chí phấn đấu quên mình, anh mới khẩn trương và sợ hãi như thế. Anh lúc đó cũng là bởi vì nhất thời xúc động, nếm qua môi em, từ đó anh liền vạn kiếp bất phục.”

Đường Khả Hinh trong lòng khẽ động, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía người đàn ông trước mặt.

Trang Hạo Nhiên khôi phục thái độ lý trí cùng cảm tính, cúi đầu, vươn tay nhẹ vuốt sợi tóc rũ xuống khuôn mặt ôn nhu của cô, mới yếu ớt nói: “Anh lại cũng ngăn không được người anh em kia, cùng anh bắt đầu chiến tranh đến tê tâm liệt phế. Lúc đó vì người anh Thiên Lỗi này, anh hết lần này đến lần khác đều nhượng bộ, thối lui đến mức anh cơ hồ không có tôn nghiêm, cái loại cảm giác này nhớ tới, đến nay vẫn còn đau cùng lo lắng. Anh không muốn Văn Phong lại trải qua chuyện như vậy. Thế nhưng anh có thể làm gì? Nó là em trai của anh...”

Đường Khả Hinh hai tròng mắt phiếm hồng, đau lòng nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên xúc động vươn tay, nhẹ nắm vai Đường Khả Hinh, cúi đầu nói: “Anh thừa nhận, sau khi anh biết Văn Phong hôn em, anh đều muốn điên rồi, sắp mất đi lý trí. Nhưng anh biết...... Có đôi khi tình yêu chính là sẽ khiến người ta mất đi lý tính. Anh muốn thừa dịp nó còn chưa sa chân vào vũng bùn lầy, liều mạng ngăn cản nó. Nó không hiểu... Con đường tình yêu này... Thực sự không dễ đi...”

Đường Khả Hinh tim bỗng nhiên tê rần, cúi xuống, nước mắt rơi xuống.

Trang Hạo Nhiên nghiêng mặt, nhìn về phía bộ dáng nũng nịu, đáng yêu ủy khuất của vị hôn thê, kìm lòng không được cười, lại vươn tay nhẹ búng chóp mũi cô, mới chậm rãi nói: “Không tức giận?”

Đường Khả Hinh chậm rãi ngẩng đầu, hờn dỗi nhìn về phía người này.

Trang Hạo Nhiên nhìn thái độ của cô như vậy, lòng mền nhũn, lại khẽ nhếch miệng nở nụ cười mị lực, cúi xuống dưới nhẹ hôn trán cô, dùng một loại ngữ khí cực kỳ ôn nhu, cực kỳ cảm tính, khàn khàn nói: “Vị hôn thê của anh hôm nay cực khổ. Vì hôn sự này, còn phải cầm cây hương hơn một thước, đi đường núi suốt một giờ đồng hồ, dập đầu lạy Phật tổ... Khiến đầu gối sắp sửa nứt vỡ ra...”

Đường Khả Hinh nhịn không được phì một tiếng bật cười.

“Đến đây! Anh xoa bóp cho em...” Trang Hạo Nhiên không nhịn được muốn ôm ngang lấy Đường Khả Hinh...

“Ai, đừng!” Đường Khả Hinh thoáng cái đẩy anh ra.

“Vì sao?” Trang Hạo Nhiên trong nháy mắt lại ôm chặt bên hông Đường Khả Hinh, cúi xuống dưới thập phần yêu say đắm không nỡ nói: “Thật vất vả mới gặp mặt... Lại còn dùng thời gian như vậy để cãi nhau...”

“Không được!” Đường Khả Hinh tin cũng đập loạn, cô lại ôn nhu ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên không khỏi cười nói: “Em bận phải đem báo cáo công tác về! Thầy đang chờ...”

Trang Hạo Nhiên không chịu, lại muốn ôm chặt vị hôn thê...

“Anh có ký hay không a? Thật không kí tên, không lấy anh làm chồng!” Đường Khả Hinh nói lời này, trong lòng ngọt ngào hạnh phúc như mật...

“Em ở lại cùng anh một lát, anh liền ký...” Trang Hạo Nhiên lại muốn cúi đầu hôn cô...

Tiếng gõ cửa, trong nháy mắt vang lên, truyền đến thanh âm quy củ của Tiêu Đồng: “Tổng giám đốc, Tổng giám đốc Tưởng và Tưởng thiếu gia tới...”

Trang Hạo Nhiên hai tròng mắt lóe lên, toàn thân lại dâng lên vẻ không khách khí.