Editor: Chi Misaki
Cuộc chiến chưa có bắt đầu, khói thuốc súng đã bay đầy trời!
Mộc Tử Linh đơn độc đứng ở trước cửa khách sạn, dường như vừa phục vụ rượu trong ở bên trong đi ra. Nhìn thấy Đường Khả Hinh khó có được ngày mặc quần áo xinh đẹp đứng ở trước mặt của mình, đôi mắt cô ta lóe lên một tia cười nhạt, lại không có bộc lộ quá nhiều cảm xúc, chỉ là hơi ngước khuôn mặt, chân đi đôi giày cao gót mười phân, từng bước đi tới...
Đường Khả Hinh nhìn thấy Mộc Tử Linh, nét mặt cũng hơi căng thẳng, trong đôi mắt lóe ra tia sáng lợi hại, từ từ cất bước đi qua...
Hai cô gái liền như vậy, đứng đó hai khuôn mặt cơ hồ đối diện nhau khoảng cách thật gần.
Mộc Tử Linh đứng trong gió rét, nghiêng mặt, đôi con người đảo vòng, ánh mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu, khóa chặt đôi mắt to linh động của Đường Khả Hinh, đôi mắt sắc bén cùng những suy nghĩ sâu xa... Cô đột nhiên bật cười, dùng một loại giọng điệu không nhanh không chậm, lo lắng nói; “Ánh mắt của cô... Có thể thấy được rồi?”
Thi Ngữ cùng Tiên Nhi còn có Lạp Lạp, nhất thời đứng ở phía sau Đường Khả Hinh, có chút khẩn trương nhìn về phía Mộc Tử Linh, rất sợ cô ta lại nói ra cái gì đó để kí©ɧ ŧɧí©ɧ người người khác!!
Đường Khả Hinh mi tâm chỉ hơi nhíu, khuôn mặt ngưng lại nhìn về phía cô ta, không lên tiếng.
Mộc Tử Linh nhìn cô mặc dù im lặng, nhưng trong đôi mắt là sự kiên định cùng tài năng, phản chiếu bóng dáng nhỏ bé của cô ta. Lần này, cô ta mỉm cười, chỉ là nhàn nhạt nói: “Chúc mừng cô!”
Đường Khả Hinh hai nheo mắt, nhìn về phía cô ta.
Thi Ngữ cùng Lạp Lạp, còn có Tiên Nhi, vẻ mặt cũng có chút kỳ quái nhìn về phía cô ta.
“Chúc mừng cô, ánh mắt đã có thể thấy được! Chúc mừng cô thân thể đã hồi phục khỏe mạnh!“. Mộc Tử Linh lại nghiêng mặt, lo lắng nhìn về phía Đường Khả Hinh cười rộ lên nói: “Khó có khi gặp được đối thủ tốt có năng lực ngang tài ngang sức như vậy, cao thủ so chiêu mới có chút thú vị chứ. Ngày mai sẽ là một ngày vô cùng đáng mong chờ, chúng ta cùng mỏi mắt chờ xem!”
Lời này vừa nói xong...
Đường Khả Hinh thật cảm thấy có chút mới mẻ, trên mặt rốt cuộc hiện lên ý cười sâu không lường được, thật thú vị, nhìn về phía Mộc Tử Linh.
“Hôm nay sẽ là buổi tối nhàn nhã cuối cùng của chúng ta! Tâm trạng ngày mai có liên quan rất lớn tới sự thắng thua trong tương lai, hãy quý trọng đi!” Mộc Tử Linh yếu ớt nói xong, tay liền cầm túi xách hiệu GUICC, tiếp tục cất bước đi về phía trước, nhưng lúc đi ngang qua bên người Đường Khả Hinh..., khuôn mặt Đường Khả Hinh lúc này mới bộc lộ nhàn nhạt tươi cười, yếu ớt chậm rãi, đem từng chữ từng chữ nhất thanh nhị sở nói rõ...”Bất kể trong quá khứ cô có chế nhạo tôi, hay là hôm nay cô chúc phúc cho tôi... Tôi cũng vẫn cảm thấy... Cô nói thật nhiều!”
Mộc Tử Linh chợt nhíu mày, thu lại sắc mặt, thái độ có chút căng thẳng.
Đường Khả Hinh bỗng nhiên bật cười, trên mặt lại không lộ chút cảm xúc, bộ dáng trầm ổn, không thể đoán ra suy nghĩ, tiếp tục đi về phía trước. Thi Ngữ cùng Lạp Lạp, còn có Tiên Nhi cũng cùng nhau im lặng đi sau cô...
Mộc Tử Linh híp hai mắt lại, dừng ở đại sảnh khách sạn Á Châu. Dưới ánh đèn diệu hoàng, cảm giác được từng cơn gió lạnh buốt, trong lòng cô lại sục sôi ý chí chiến đấu mãnh lệt, dường như đã trở thành một loại tự tôn không thể bị phá hủy. Cô ta cắn chặt răng cất bước đi về phía trước, trong túi, di động sáng lên tin nhắn. Người nhắn hẹn cô ở câu lạc bộ du thuyền Á Châu gặp mặt, vừa lúc tạo cho cô một chút thú vị cùng thần bí!
Cô mỉm cười, tiếp tục cất bước đi về phía trước.
Bên này, trong khách sạn, bức song phi long điêu lóng lánh ánh vàng, trong miệng là viên dạ minh châu chói mắt, ánh mắt màu xanh như mũi đao nhọn mở trừng trừng!!
Thi Ngữ bước đi song song cùng Đường Khả Hinh, nhất thời có chút nghi ngờ nhìn về phía cô, nói: “Thật kỳ lạ! Đây là có chuyện gì xảy ra a? Mộc Tử Linh trước kia đối với cô hận thấu xương, hận không thể đem cô băm thành trăm mảnh! Thế nào hôm nay trái lại nói chuyện tốt như vậy chứ?”
“Cô ta sợ!” Lạp Lạp vừa kéo vali về phía trước, vừa có chút đắc ý cười nói; “Suy nghĩ một chút xem Đường tiểu thư nhà chúng ta có bao nhiều lợi hại a! Ở trước mặt nhiều tuyển thủ thế giới như vậy, cô ấy là người trẻ tuổi nhất, lại đạt được thành tích tốt nhất! Cô ta đang rất sợ! Như vậy chẳng phải rất tốt sao? Trước đây luôn nghe cô ta dung lời nói châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ, tôi còn rất tức giận đấy!!”
Đường Khả Hinh vào lúc này, khuôn mặt rất nghiêm túc, dừng bước lại nhìn về phía Lạp Lạp, yếu ớt nói: “Nếu như... Cô ta vẫn châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ như vậy còn đỡ hơn một chút!”
“Vì sao chứ?” Lạp Lạp cùng Tiên Nhi đồng thời nhìn về phía cô.
Đường Khả Hinh không hiểu cảm thấy có chút áp lực nặng nề, nét mặt cô căng thẳng, hai tròng mắt bộc lộ một tia lợi hại, nói: “Nếu như cô ta vẫn cười chế nhạo tôi, chứng minh cô ta khinh địch! Nhưng hiện tại cô ta bày ra thái độ như vậy, chỉ có thể chứng minh một điều cô ta đã quyết tâm dùng toàn bộ sức lực!! Kỳ thực lúc tôi thi đấu ở vòng loại, vốn nghe thầy có nhắc tới đôi lời về quá khứ của tôi, trước đây có ẩn giấu mấy phần thực lực, nhưng là bởi vì hai mắt bị mù, tôi không có cách nào đem toàn lực xuất ra! Lần này tất cả các tuyển thủ, đều biết tình huống của tôi, mọi người khẳng định đối với tôi có đề phòng.”
Thi Ngữ cùng Tiên Nhi, còn có Lạp Lạp nghe những lời này, cũng lập tức trầm mặc không nói thêm gì nữa...
“Aizzz...” Đường Khả Hinh bất đắc dĩ đứng trong gió rét, lộ ra chút tiếc nuối nói: “Tôi thực sự nghĩ chỉ cần bình yên tham gia một cuộc tranh tài mà cũng không được... Coi như chỉ cùng nhau bàn luận một chút…., tìm ra những điểm còn thiếu sót để hoàn thiện cho bản thân.”
Thi Ngữ nghe xong những lời nói ngây thơ như vậy, cười rộ lên nói; “Nếu quả thật chỉ là luận bàn một chút, như vậy kết giao bằng hữu là được rồi. Thi đấu thì vẫn là thi đấu, nếu như không có khẩn trương cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tính thưởng thức cùng sự gay cấn mong chờ cũng sẽ mất đi một nửa rồi.”
Trong lòng Đường Khả Hinh suy tư, cũng thấy quả đúng là như vậy, lúc đó sư phụ cũng đã nói, thi đấu rất thích hợp để những cao thủ so chiêu, có thể làm thức tỉnh năng lực cùng trí tuệ của đối thủ... Cô nặng nề thở một cái, trên mặt lại bộc lộ ra mấy phần đồng ý cùng tán thưởng tươi cười, nói; “Đúng vậy! Trong thi đấu mặc kệ đối mặt với ai, cũng có thể giúp bản thân mình trưởng thành hơn... Dù sao đây là một cơ hội rất tốt để học tập.”
Nói xong, mấy người liền cùng nhau vừa nói vừa cười đi về phía trước.
Sóng biển trong nháy mắt đánh thẳng vào núi đá, bọt song bắn tung tóe, xa xa con thuyền khổng lồ, lúc này từ từ rời bến, vòng một vòng thật dài quanh bờ biển, khoảng sau hai tiếng đồng hồ mới trở về, chỉ là nhìn chiếc thuyền kia từ đằng xa, ngoài có cảm giác đủ mọi loại màu sắc ánh đèn, cùng một vài bóng hình xinh đẹp lay động, thì cái gì cũng nhìn không thấy, con thuyền kia liền cứ như vậy từ từ rời bến...
Trông câu lạc bộ là một hàng ngọn đèn dầu huy hoàng, bởi vì lần này là một trận thi đấu lớn, vô số khách mời cùng phóng viên từ khắp nơi tụ tập đến, thậm chí còn có một vài vị khách mời trong hoàng gia, nhân dịp này qua đây du ngoạn.
Mộc Tử Linh một mình đứng ở trước rào chắn của du thuyền, hiên ngang đón gió biển, nhìn thấy những ánh đèn huy hoàng kia cách mình càng ngày càng xa, cô mới lãnh đạm nở nụ cười, xoay người yếu ớt đi về phía sàn tàu, xung quanh các thiếu gia, các vị thiên kim tiểu thư mặc trang phục xinh đẹp, trang sức quý báu, nội tâm cô như hàn mai giữa tuyết trắng, thái độ kiêu ngạo, cất bước hướng tầng cao nhất sảnh VIP đi đến...
Bên trong thuyền các tầng, có vẻ so với bên ngoài thanh tĩnh hơn, chỉ là vẫn như cũ truyền đến âm thanh huyên náo giữa đại sảnh, còn có khách mời cùng nhân viên tạp vụ đi tới đi lui trên thảm đỏ. Khuôn mặt Mộc Tử Linh chỉ là bộc lộ một chút biểu tình nhàn nhạt, từng bước một đi xuống cầu thang làm bằng thạch anh màu tím, liếc nhìn một cái trong sảnh: một sân khấu cỡ nhỏ, bên dưới phân ra chỗ ngồi cho các ca sĩ Hollywood trình diễn, một khu giành cho các vị tiểu thư cùng các thương gia, ngồi ở dưới đài nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng bị người khác vén váy sờ soạn, các cô ấy cũng chỉ ngại ngùng mà bộc lộ nét mặt tươi cười ái muội...
Có một vị tiểu thư, mặc váy dài mỏng đuôi cá, áo khoác mỏng màu vàng, không biết ai đó ở bên tai cô ta nói câu gì, liền hơi dương ý cười đứng lên, mặt thoáng qua một tia ý cười đắc ý, đi về phía trung tâm sảnh sau cánh cửa màu vàng hoa lệ, đi vào trong không có bao lâu, liền truyền đến một trận ý cười hơi phóng túng, bên trong mấy nhân viên tạp vụ liền im lặng đẩy cửa đi ra...
Mộc Tử Linh hai tròng mắt dán chặt cánh cửa kia, cô lại vô ý thức di chuyển hai tròng mắt, liếc mắt nhìn xung quanh tất cả đều không ít khách quý trên thế giới, cô im lặng đi về phía cánh cửa kia, nhưng không có đi vào, chỉ là vô ý nghiêng mặt hơi nhìn vào trong, liền thấy một thương gia Ả Rập chính mình kéo vị tiểu thư xinh đẹp kia qua, đè ở trên ghế dựa, bàn tay vừa vuốt ve đùi của cô ấy, vừa cùng cô ấy mập mờ nói chuyện... Vị tiểu thư kia có chút ngượng ngùng cười...
Trên mặt Mộc Tử Linh lạnh nhạt nhìn về tất cả bên này, mới từ từ cất bước đi về phía trước, vừa đi về phía trước, vừa vô ý nhìn trái ngó phải xem có ai theo dõi hay không, rồi trong nháy mắt liền xoay người, đã động tay động chân vào máy ghi hình ở góc chết của cánh cửa kia!!
Cửa! Phịch một tiếng đóng lại!!
Mộc Tử Linh nét mặt lập tức căng thẳng, nhìn về phía trước so với cảnh ca múa tưng bừng ngoài sảnh Vip thì hoàn toàn trái ngược, lúc này tại phòng khách, tản mát ra một cỗ hơi thở thâm trầm mà nồng đậm mùi rượu Whisky... Mùi vị này còn thoang thoảng mang đến cho bầu không khí một sự khẩn trương cùng hít thở không thông, sô pha màu đỏ sậm, chìm vào trong bóng đêm, dường như cũng chỉ là một màu đen, xung quanh đã mơ hồ không thấy rõ, cô có chút ngây ngốc nhìn tất cả xung quanh, phát hiện vào thời khắc này,cơ hồ là mắt cũng không có bất kỳ tác dụng nào...... Giữa lúc cô vừa muốn bước chân đi vào, thân thể lại không hiểu cứng ngắc lại, đôi mắt mở trừng trừng...
Một bóng đen rõ ràng đã tới sát sau lưng cô.
“Trong trận thi đấu lần này, cô biểu hiện rất khá...” Thanh âm trầm thấp nồng đậm thú tính, hiển nhiên là đã bị biến thanh.
Cô liền lẳng lặng đứng như vậy, lúc này, đôi con ngươi lưu chuyển, mới ý thức được trong không gian âm trầm yếu ớt kia, nhìn như không có ai, nhưng kỳ thực lại đứng đầy vô số nam nữ, người mặc y phục màu đen, bọn họ mỗi người chính là dương lên ánh mắt như rắn độc, nhìn về phía cô ta, dường như muốn đem chính mình ăn tươi nuốt sống, cô không hiểu bất giác nuốt một ngụm nước bọt, cổ họng khô khốc, có chút khẩn trương.
“Không cần khẩn trương! Chỉ cần cô ấy khinh địch là được!” Thanh âm lạnh như băng truyền đến...”Vì lần so tài này, chúng ta đã chuẩn bị cho cô một phần lễ vật, một phần có thể cho cô ấy trong nháy mắt liền thân bại danh liệt, trọn đời liền thoát không nổi phần lễ vật này!!”
Hai tròng mắt Mộc Tử Linh chợt lóe, tâm tình phức tạp, không nói lời nào!
“Cầm lấy đi!” Một hộp màu đen, tựa như không cánh mà bay tới trước mặt cô.
Mộc Tử Linh thần sắc lạnh lẽo, cúi đầu, nhìn về phía cái hộp không kia, đôi mắt kịch liệt lay động, trong nháy mắt thở dốc, yếu ớt vươn hai tay, tiếp nhận chiếc hộp trong tay, chậm chạp mở ra, bên trong lập tức phát ra một loại ánh sáng kim loại chói mắt, hai mắt của cô lập tức sáng ngời, cuối cùng cũng lộ ra một chút hưng phấn cùng nụ cười sâu không lường được………… ——————