Lâm Bạch Bạch khẩn trương ngẩng đầu, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn cùng Tô Lạc Hoành, vội vã sốt ruột xin lỗi nói: “Xin lỗi, xin lỗi!! Vì tôi đột nhiên có việc, nên mới chạy đến tìm các anh, không cố tình đυ.ng ngã người khác!”
Nữ nhân viên tạp vụ cũng khẩn trương đứng một bên, ôm khay, sắp khóc tới nơi khom lưng xin lỗi: “Xin lỗi, hai vị phó tổng! Thực sự rất xin lỗi!”
“Cô hại chết tôi rồi! Tư liệu bị đảo loạn hết rồi, rất khó để làm lại!” Tô Lạc Hoành không có thời gian nghe các cô giải thích, mà một lần nữa ngồi trước máy vi tính, cầm khăn tay không ngừng lau mặt bàn thủy tinh, lại tức giận mở văn kiện ra kiểm tra lại, một chút phản ứng cũng không có, anh tức giận đến đập phanh một tiếng vào máy vi tính, mặt tái lại!!
Lâm Bạch Bạch lần đầu tiên nhìn thấy Tô Lạc Hoành như vậy, sợ đến rất sợ hãi không dám lên tiếng!
Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng xoay người, nhìn về phía Lâm Bạch Bạch hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Sao lại vội vã như vậy?”
Lâm Bạch Bạch lập tức nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, khẩn trương cùng vội vàng nói: “Chị Uyển Thanh đã xảy ra chuyện!! Mọi người đều không rõ tình huống ra sao! Chú Phúc đã cấp cứu cho chị ấy! Gọi điện thoại anh không nghe, tôi nghe Tiểu Nhu nói có thể anh ở đây, liền vội vàng tới tìm anh! Hình như lúc hôn mê chị Uyển Thanh có gọi tên anh!”
Lãnh Mặc Hàn vừa nghe lời này, hai mắt nóng lên, tức khắc xoay người bước nhanh ra ngoài, Tô Lạc Hoành nghe thấy Uyển Thanh gặp chuyện không may, cũng vội vội vàng vàng tắt máy vi tính, nhanh chóng đi theo!
***
Đại sảnh khách sạn Á Châu!!
Cửa thang máy mở!
Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng ra khỏi thang máy, trong lòng lo lắng cho an nguy của em gái, nhìn thấy nhân viên phục vụ đang đứng trước đại sảnh, tức khắc phân phó: “Lập tức lái xe của tôi qua đây!”
“Thôi, ngồi xe tôi đi!” Tô Lạc Hoành trước đó đã phân phó nhân viên phục vụ lái xe mình ra đường lớn rồi, anh nhanh chóng nhận chìa khóa, bước nhanh ra ngoài, đón lấy từng cơn gió biển thổi vào càng lúc càng mạnh, anh ngồi vào ghế điều khiển, Lãnh Mặc Hàn cùng Lâm Bạch Bạch cũng tức khắc ngồi vào chỗ ngồi phía sau, phịch một tiếng đóng cửa lại, xe phi thẳng đi như tên bắn ————
Tiểu Nhu ôm hoa hồng, đi ra thang máy, nhìn thấy Lãnh Mặc Hàn cùng Lâm Bạch Bạch vội vã lên xe, mắt cô trừng to, chậm chạp cắn chặt môi dưới, trái tim lại lần nữa bang bang nhảy...
Xe đua như tên bắn, vượt hai đèn đỏ phóng nhanh đến đường Tân Hải!!
Lãnh Mặc Hàn ngồi sau xe, trong lòng lo lắng cho em gái Trương, dựa vào ở ghế xe, im lặng không lên tiếng.
Lâm Bạch Bạch cũng ngồi một bên, khẩn trương cùng trầm mặc quay đầu, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, mặc dù biết chính mình không nên nói nhiều, nhưng vẫn là an ủi nói: “Không sao đâu, em gái anh là người tốt nhất định sẽ được ông trời phù hộ!”
“Có ai lại đi an ủi người khác như cô sao?” Tô Lạc Hoành nói cho hết lời, lại nhanh chóng nắm tay lái, lái xe đi lên phía trước, ai ngờ khi chạy ra đường Tân Hải, thiếu chút nữa đυ.ng phải một chiếc xe màu trắng, anh hoảng sợ, vội vã xoay tròn tay lái, nhìn về phía kính chiếu hậu của xe, tức giận kêu lên: “Mẹ nó, lái xe kiểu gì thế? Nếu không phải là hôm nay có việc gấp, lão tử sẽ không tha dễ dàng thế đâu!”
Lãnh Mặc Hàn biểu tình nghiêm trọng, híp mắt, nhìn chiếc xe đua màu trắng đang bám theo phía sau, nhìn thấy có người mặc áo đen đang nấp trong rừng cây, anh bình tĩnh rút súng lục ra, tách một tiếng lên đạn!!
Lâm Bạch Bạch xoay người, nhìn thấy Lãnh Mặc Hàn rút súng ra, cô trừng mắt, trên trán bắt đầu đổ mồ hôi, khẩn trương nhìn anh, sợ hãi thở dốc nói: “A... Đã xảy ra chuyện gì? Anh... Sao anh lại rút súng ra?”
Tô Lạc Hoành bình tĩnh nắm tay lái, nhìn bóng Lãnh Mặc Hàn trong gương, không nói gì, đạp chân ga tiếp tục đi về phía trước...
Lãnh Mặc Hàn không nói hai lời vươn tay, nắm lấy gáy Lâm Bạch Bạch, ép người cô xuống nửa nằm nửa ngồi trên ghế, đội chiếc mũ bảo hiểm ngàn năm không đổi của cô lên đầu cô, mới nhàn nhạt nói: “Không có lời của tôi, cô không được ngẩng đầu lên, cứ duy trì tư thế như vậy, cho đến khi tôi bảo ngẩng lên, được không?”
Lâm Bạch Bạch cả người run rẩy nằm bò trên ghế xe, run run rẩy rẩy gật đầu, sợ đến nói không nên lời!
Lãnh Mặc Hàn dựa tới gần cửa xe, nhìn chiếc xe màu trắng trong kính chiếu hậu, nhanh chóng đoán được những người này đến vì Như Mạt, bởi vì từ nơi thẩm vấn ven hồ, mình đã đem Như Mạt nhanh chóng chuyển đến một nơi bí mật, bọn họ muốn bắt chính mình đến để uy hϊếp người mình giao Như Mạt ra, ai có thể lớn mật như vậy, trừ phụ thân của cô ta không còn ai khác, phái thuộc hạ đến huyện Từ Văn không tìm được người, nên trong khoảng thời gian nhanh nhất điều Lưu Chí Đức về!
Anh chăm chú nhìn chằm chằm chiếc xe đua màu trắng, đang đuổi theo mình, lại nhấc mí mắt, nhìn về đèn xanh phía trước, còn dư lại 8 giây, anh liền trực tiếp nói với Tô Lạc Hoành: “Việc tiếp theo nhờ cậu!”
Tô Lạc Hoành không nói hai lời, bỗng nhiên đạp chân ga, trong nháy mắt tốc độ xe tăng lên gấp đôi, thấy sẽ phải vượt đèn đỏ, chiếc xe Ferrari màu trắng kia thấy tình trạng đó, trong nháy mắt cũng đạp mạnh chân ga, tránh hai chiếc xe đằng sau, sưu một tiếng phóng đi thật nhanh, lại thấy sẽ phải vượt qua chiếc Lamborghini đằng trước, Tô Lạc Hoành ở hai giây cuối cùng, trong nháy mắt chân phịch một tiếng đạp mạnh chân ga, thắng gấp trước vạch trắng!!
Chiếc xe màu trắng lại phóng đi như tên bắn, vượt qua đèn đỏ, hai chiếc xe nhanh chóng lái vượt lên chặn đi tầm ngắm của chiếc xe màu trắng! “GOOD!” Tô Lạc Hoành đắc ý cười, nhìn bóng Lãnh Mặc Hàn trong gương.
Lãnh Mặc Hàn không nói hai lời, cầm súng lục, nhìn vào gương chiếu hậu, mắt của anh lạnh đi một chút, nói: “Đi!”
Đèn xanh!!
Tô Lạc Hoành sưu một tiếng, lái xe chạy thẳng, Lãnh Mặc Hàn trong nháy mắt mở cửa xe, tay nắm chặt xe thân, thân thể rơi xuống, mắt thấy đầu sẽ đυ.ng phải mặt đất, hai mắt của anh nóng lên, vung lửa lực uy mãnh Desert Eagle, nhắm ngay hai lốp phía sau của chiếc xe đua, bang bang bang bang tiếng đạn vang lên liên tục, ba chiếc xe đua phịch một tiếng đυ.ng vào nhau...
Trong các bụi cây, vô số cao thủ cả nam lẫn nữ đứng lên, cầm súng lục, nhắm ngay chiếc Lamborghini nhanh chóng nổ súng.
“Bang bang bang bang phanh!!” Lãnh Mặc Hàn đón sức gió cực lớn, đứng nghiêng người ra ngoài thân xe, chuẩn xác nhắm ngay l*иg ngực mà bắn liên tục, làm cho bọn họ thét lên từng tiếng thét chói ai rồi lần lượt ngã xuống!!
Một chiếc Audi màu đen, phóng nhanh như tên bắn, trong nháy mắt ngang qua chiếc Lamborghini, trong xe lộ ra hai người mặc quần áo đen, hai mắt lóe ra lục quang, tay như mãnh thú, sức lực dời núi lấp biển, bỗng nhiên đánh về phía cửa sổ thủy tinh đen bên cạnh, phịch một tiếng, thủy tinh văng ra khắp nơi, một cước chuẩn xác nện mạnh vào đầu Lãnh Mặc Hàn!! Lãnh Mặc Hàn phốc một một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, cả người lảo đảo ngã khỏi xe…
Tô Lạc Hành kinh ngạc gọi, bỗng nhiên nhấn chân ga, kêu to: “Mặc Hàn —————— “
Lâm Bạch Bạch kinh ngạc ngẩng đầu lên, trong nháy mắt nhìn thấy Lãnh Mặc Hàn cả người ngã ra khỏi xe, mắt nhắm chặt, hôn mê nằm trên đường, cô a một tiếng kinh ngạc: “Cứu mạng a ———— “
Lúc này, Tiêu Yên cùng Giang Thành, cũng nhanh chóng lái xe tới, máy bay trực thăng bay quanh trên trời...
Chiếc xe con Audi đen, đã biến mất tự khi nào, chỉ để lại một câu nói vang dội lại trong không trung: Trả con gái lại cho tao…
***
Bệnh viện!!
Tình trạng của Uyển Thanh, sau khi được chú Phúc cấp cứu, đã dần ổn định, Lãnh Mặc Hàn lại tại thời khắc này, nhanh chóng bị đưa đến bệnh viện cấp cứu, Tô Thụy Kỳ tức khắc mặc áo bác sĩ, vội vội vàng vàng đi tới, cùng bác sĩ cấp cứu nhanh chóng đẩy anh vào phòng cấp cứu, nhìn người này hôn mê nằm trên giường bệnh, đóng chặt hai mắt, khóe miệng trượt xuống máu tươi, anh nhíu chặt lông mày nói: “Người kia là làm bằng sắt sao? Sao lại đánh được người bị thương nặng đến mức này?” “Mau!! Vào phòng cấp cứu!!” Bác sĩ cấp cứu nhanh chóng đẩy xe, đi vào phòng cấp cứu, Tô Thụy Kỳ cũng theo đi vào!!
Lâm Bạch Bạch cùng Tô Lạc Hoành ngồi ngoài phòng cấp cứu, khẩn trương nhìn chằm chằm cánh cửa cấp cứu trắng toát, lo lắng vạn phần, lúc này, một loạt tiếng bước chân vội vã vang lên, Trang Hạo Nhiên, Tào Anh Kiệt cùng Lâm Sở Nhai, Tiêu Đồng nhanh chóng đi tới, khẩn trương hỏi: “Mặc Hàn xảy ra chuyện gì?”
Tô Lạc Hoành tức khắc đi lên phía trước, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên khẩn trương giải thích nói: “Tình huống là như vậy. Uyển Thanh đột nhiên gặp chuyện không may, Mặc Hàn nghe thấy vô cùng khẩn trương, liền vội vàng ngồi xe của tôi để tới đây, đột nhiên phát hiện có xe theo dõi chúng tôi, chúng tôi dọc theo đường bỏ rơi ba chiếc xe đua theo sát chúng tôi, Lãnh Mặc Hàn chui ra khỏi xe, liên tiếp giải quyết vài người, đang định trở lại xe, không ngờ một chiếc xe Audi màu đen xe lại chạy sát bên người, người bên trong xe kia quá lợi hại, trực tiếp ngồi trong xe mình đập tan cửa sổ thủy tinh, nện vào đầu Mặc Hàn, Mặc Hàn trở tay không kịp, trực tiếp hôn mê bất tỉnh!”
Tiêu Đồng đau lòng thở dốc vì kinh ngạc, tức khắc lo lắng khóc lên.
Trang Hạo Nhiên nhíu chặt lông mày nhìn về phía Tô Lạc Hoành, khó có thể tưởng tượng nổi nói: “Cậu nói là, một quyền liền đem Mặc Hàn đánh ngất xỉu?”
Tô Lạc Hoành tức khắc gật đầu, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên nhanh chóng nói: “Đúng vậy! Một quyền đánh người ngất xỉu! Người kia thật đáng sợ!! Lực đạo thực mạnh!”
Trang Hạo Nhiên tức khắc trầm mặc, nhanh chóng xoay hai tròng mắt, muốn nghĩ xem ai làm chuyện này, lập tức gương mặt của Như Mạt hiện lên trước mắt, anh tức thì ngẩng đầu, nhìn về phía bọn họ nhanh chóng nói ra suy đoán của mình: “Cha của Như Mạt!!”
Một chiếc xe con màu đen, tức khắc xông thẳng vào bệnh viện, phịch một tiếng, đυ.ng vỡ cửa chính làm bằng thủy tinh, để lại vết máu quỷ dị!!