Edit: Hương Giang
Tưởng Văn Phong mặc áo sơ mi tay ngắn màu trắng, quần đen, hai tay nhàn nhã cắm túi quần, đắc ý dào dạt, trêu chọc cười nhìn Đường Khả Hinh!!
“Cậu làm gì lại đi chặn đường người khác?” Đường Khả Hinh ngẩng đầu, không vui trừng mắt Tưởng Văn Phong, nhăn chặt mày, không vui muốn đẩy anh ra nói: “Bỏ đi, đừng cản đường tôi, tôi đang có việc gấp!!”
Cô nói cho hết lời, liền vội vàng bước lên phía trước muốn nhìn màn hình lớn.
Tưởng Văn Phong lại trầm mặc mỉm cười, bước lên một bước, dùng chiều cao của chính mình ngăn trước mặt bí đao lùn!
“Ai, cậu!” Đường Khả Hinh tức giận trừng anh liếc mắt một cái, lại bởi vì quá mức vội vàng, không có thời gian để ý đến anh, liền bước sang bên cạnh, nghiêng mặt nhìn màn hình lớn ————
Tưởng Văn Phong lại đùa cô bước theo, nhịn không được cười rộ lên.
“Uy ————” Đường Khả Hinh bị bức đến đỏ mặt tía tai, ngẩng đầu cắn răng chỉ thẳng vào Tưởng Văn Phong tức giận nói: “Cậu đừng chọc tôi tức giận a!! Tôi đang rất vội!! Đừng ép tôi, đợi lát nữa xong việc tôi xử cậu!”
Tưởng Văn Phong lại khó có được bộc lộ mỉm cười, mang theo vài phần chơi đùa biểu tình, đùa nàng nói: “Cô thử đoán xem, cô đứng hạng mấy? Đoán trúng, tôi thưởng cô một viên đường.”
“Ai muốn kẹo que của cậu! Tinh bột mì bán đầy ngoài kia, chỉ có năm nhân dân tệ một bao!” Cô không nói hai lời, đẩy Tưởng Văn Phong ra, tức khắc kích động ngẩng đầu, nhìn về phía mà hình tinh thể cực lớn kia, thình lình dòng chữ to màu đỏ được im đậm nổi bật lên: NO. 1 Đường Khả Hinh!!
“NO. 1? Thứ...... Nhất!!!” Đường Khả Hinh tròng mắt muốn rơi ra, nuốt một ngụm nước bọt, trân trối nhìn màn hình lớn, nói không nên lời!
Tưởng Văn Phong nhịn không được lại chặn ở trước mặt cô, có chút đồng tình nhìn về phía cô, nhíu mày cười nói: “Cho nên anh nói, chắn trước mặt em là để tốt cho em... Nhìn đi! Thấy chưa?”
Đường Khả Hinh thở gấp, đẩy Tưởng Văn Phong ra, ngẩng đầu nhìn kia màn hình lớn, ba chữ lớn Đường Khả Hinh, vẫn giống như trước kia chiếm giữ vị trí thứ nhất, xoa mắt mấy lần xác định mình không nằm mơ, cô tức giận đến nỗi... Tức đến nỗi... L*иg ngực phập phồng, thở dốc, rồi lại thở dốc, cuối cùng tức giận đến mặt trắng bệch quay đầu, híp mắt nhìn về phía Tưởng Văn Phong, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đều là tại cậu!!”
Tưởng Văn Phong ngẩn ra, lại bật cười hỏi: “Đâu có chuyện gì liên quan tới tôi?”
“Lần nào gặp phải cậu cũng không có chuyện gì tốt!! Tức chết tôi! Cậu đúng là thần xui xẻo đến để ám tôi! Lần trước, đẩy tôi rơi xuống nước, tôi còn chưa tính toán với cậu đâu! Hôm qua còn lấy cục đá nện tôi! Não cậu làm bằng gì vậy? Bằng tinh bột mì sao?!” Đường Khả Hinh tức giận đến cả đỏ cả mặt, trừng mắt nhìn Tưởng Văn Phong!!
Tưởng Văn Phong trầm mặc đứng bên cạnh, nghe lời này, thực sự buồn cười.
“Còn cười!! Cười cái đầu cậu a!!” Cô vừa mắng anh xong, khóe mắt không tự chủ nhìn lên màn hình tinh thể lỏng lớn, Mộc Tử Linh cư nhiên đứng số năm trong bảng xếp hạng!! Tròng mắt cô rơi lăn lốc dưới đất, không vui nói: “Cô ta cư nhiên đứng số năm? Số!! Năm!!????”
“Cô thích cô ta?” Tưởng Văn Phong cũng xoay người, nhìn về phía màn hình lớn, mỉm cười hỏi.
“Tôi yêu cô ta đến chết!!” Đường Khả Hinh tức giận đến nỗi cái gì cũng không muốn nói, Tiểu Thanh cũng vội vàng mang túi xách đỏ của cô đến, cô cũng không muốn nhiều lời, túm lấy túi xách bước đi không thèm quay đầu lại!!
“Đi đâu đó?” Tưởng Văn Phong nhìn cô tức giận rời đi, cũng cười đuổi theo hỏi.
“Đi chết! Cậu có muốn đi theo không?” Đường Khả Hinh đi ra đường lớn, thở hắt một cái, cảm thấy mình thật xui xẻo, về đến nhà, gặp phải toàn chuyện không đâu, cả thế giới đều biết, tuyển thủ đứng đầu tham gia thi đấu, giám khảo chấm và giữ kín điểm số, rồi mới đem điểm ra so sánh, tất cả các tuyển thủ tham gia thi đấu đều rất lợi hại, thế mà lại để Mộc Tử Linh chiếm mất vị trí thứ năm, đó là con số mà cô thích nhất! Người phụ nữ này sao lại đi giành mất?!!
Lúc cô nghiến răng nghiến lợi, mặt tàn bạo đi xuống cầu thang, lại gặp phải Mộc Tử Linh mặc bộ váy ngắn bó sát người màu đen, tóc buộc đuôi ngựa, giày cao gót cao cấp, đeo kính râm, mặt mỉm cười đang đi đến con xe Ferrari của mình, cô ngẩn ra, vẻ mặt tức giận trừng mắt nhìn!
Lúc Mộc Tử Linh xoay người, đã nhìn thấy Đường Khả Hinh đang đứng ở trên bậc thang, không khách khí nhìn mình, cô ta nhịn không được có chút đắc ý cười rộ lên nói: “Đường tiểu thư? Thế nào? Có phải không vui vì chuyện bảng xếp hạng hay không? Làm sao bây giờ đây? Rượu đỏ Nhật Bản thượng hạng của chúng tôi mang đi thi đấu đương nhiên ở một đẳng cấp khác so với hàng của địa phương rồi!”
Đường Khả Hinh im lặng không lên tiếng, thu hồi biểu tình phẫn nộ vừa rồi, mặt bình tĩnh nhìn về phía Mộc Tử Linh.
Mộc Tử Linh đầu tiên là liếc mắt nhìn cô một cái ngắm, sau mới mỉm cười tháo kính râm, để lộ ra đôi mắt tuyệt đẹp hút hồn người, thập phần đắc ý đi lên cầu thang…
Đường Khả Hinh cảm giác được mùi nước hoa nồng đậm lúc Mộc Tử Linh đi lướt qua mình, hai tròng mắt của cô chợt lóe, đột nhiên cười, xoay người nhìn về phía bóng lưng khiêu gợi của Mộc Tử Linh, nói: “Chắc cô chưa từng nghe qua một câu nói! Có người nói, không thể nhận tiếng vỗ tay quá sớm, bởi vì sợ giật mình tỉnh giấc! Tôi lúc nào cũng sẽ không quá mức đắc ý kiêu ngạo. khiêm tốn một chút mới có thể giữ lại chút thể diện! Tôi khuyên cô một câu! Trái đất rất tròn, mặt trời có thể chiếu sáng mọi góc khuất!”
Mộc Tử Linh thu hồi sắc mặt, trầm mặc trạm dừng trên cầu thang, hai tròng mắt lóe ra nhìn về phía trước, l*иg ngực hô hấp kịch liệt vì giận dữ.
Đường Khả Hinh hơi ngửa mặt, kìm lòng không được cười đắc ý, tức khắc xoay người, đi xuống cầu thang...
Tưởng Văn Phong mỉm cười thoải mái đi xuống cầu thang, nhìn Đường Khả Hinh sắp ngồi vào xe mình, anh không nói hai lời liền trực tiếp nắm chặt tay cô, kéo cô ra, phịch một tiếng đóng cửa xe!!
“Ai!! Cậu làm gì thế?” Đường Khả Hinh tay thoáng cái bị cầm chặt, khó hiểu đứng thẳng người, tức giận nhìn anh.
“Đi theo anh! Tôi dẫn cô đến một nơi!” Tưởng Văn Phong không nhiều lời kéo Đường Khả Hinh đi đến đoạn đường phồn vinh phía trước...
“Tôi không muốn!! Bản tiểu thư tâm tình đang cực xấu, không có việc gì đừng tới phiền tôi! Tôi còn muốn trở lại đọc sách đây!” Cô một bên loạng choạng đi về phía trước, một bên cường liệt xoay tay, tức giận nói: “Cậu buông tôi ra!”
“Đi thôi!! Cô phải đến chỗ đó!” Tưởng Văn Phong nói cho hết lời, lại kéo Đường Khả Hinh nhanh chóng xuyên qua hai hàng nhà cao tầng, dọc theo siêu thị lớn, lại đi dạo đến chỗ cây tương tư lớn, lúc này đã gần đến thu, hoa tương tư nhẹ nhàng rụng phủ kín đường đi...
“Cậu buông tôi ra!!” Đường Khả Hinh không thấy rõ đường trước mặt, không ngừng xoay tay, kêu to: “Buông tay!!”
Tưởng Văn Phong đã kéo Đường Khả Hinh đi tới một quán nhỏ, lập tức cầm một cái bánh ngọt vừng nhét vào miệng cô, ngăn chặn âm thanh từ đó phát ra!
“A!!” Đường Khả Hinh lập tức cắn bánh ngọt kia, cảm giác chè đậu đỏ ngọt lịm từ trong ruột bánh tràn ra, khiến cho tâm tình trở nên tốt hơn, cô không hiểu mở to mắt, mình cư nhiên đứng ở một con đường trải đầy đồ ăn, hai bên đường treo đầy, đặc sản ăn vặt của địa phương, trên lầu lại là các món ăn kiểu Nhật, Hàn, Thái Lan được xếp trong phòng ăn xa hoa, cô thậm chí còn nhìn thấy món vi cá thập phần nổi danh ở Hồng Kông thập, cánh gà thủy tinh, còn có quán ăn đặc sản Đài Loan, bà chủ đang đứng sau một gian hàng toàn món ăn thập phần tinh xảo, mở vung nồi để hơi nóng cuồn cuộn bay lên, mùi canh thịt thơm ngon kia thật sự làm người ta nuốt nước miếng, lại có cả canh bong bóng cá, thịt viên....
“Trời ạ!!” Đường Khả Hinh không thể tưởng tượng được đi tới trước một quán ăn Tứ Xuyên, nhìn một bàn thức ăn đỏ rực kia, bên trong tất cả đều là các loại mùi hương, có chân giò hun khói, tinh bột mì, bên cạnh còn để bát tổ yến, vừng loại thượng đẳng, thật sự là làm cho người ta chịu không nổi, nhìn sang bên cạnh, có hai người ăn vặt đã ăn đến sưng vù môi nhưng đứa nhỏ bên cạnh ăn canh vẫn thực hăng say....
Cô thực sự kìm lòng không được nuốt một ngụm nước bọt, vui vẻ cười kêu lên: “Mẹ ơi! Sao ở đây có một nơi kỳ diệu như vậy mà tôi không biết a, quá nhiều đồ ăn ngon luôn!”
Có quán, sau khi mở bếp than, bà chủ liền lấy ra một phần to sashimi từ trong hầm lạnh, tay cầm dao nhanh nhẹn cắt sashimi ra từng phần, bày trên gian hàng, cô nhịn không được mang găng tay trong suốt, cầm một phần, trực tiếp chấm vào mù tạc ăn, ở bên cạnh một người tuổi còn trẻ, mặc áo T-shirt màu trắng, quần jean màu lam, đoán chừng là con trai của bà chủ, đứng trước gian hàng thức ăn, đem kia cá mực tươi vẫn còn đang bò cắt thành từng miếng, cá mực kia vẫn còn đang vươn uốn éo mấy cái vòi...
Tưởng Văn Phong cảm thấy thèm ăn, liền trực tiếp mỉm cười đi qua, lấy ví tiền, sau khi trả bà chủ một trăm khối, liền trực tiếp mang găng tay trong suốt, cầm lên cá mực sống, nhìn nó ngọ nguậy không ngừng, anh lại cười, tức khắc đem nó nhúng vào mù tạc và tương, rồi cứ như vậy ngẩng đầu lên, bỏ vào trong miệng, từ từ nhai...
Đường Khả Hinh không thể tưởng tượng mở to mắt, đi tới trước mặt anh, nhìn anh thực sự ăn cái thứ vẫn còn đang ngọ nguậy kia, cô không khỏi da đầu có chút tê dại, nhưng vẫn là nuốt nước bọt, có chút tò mò hỏi: “Ăn ngon không?”
“Ai! Không tệ! Cô cũng ăn đi!” Tưởng Văn Phong trực tiếp bắt một con mực tươi chấm tương định nhét vào miệng cô...
“Tôi không muốn!! Thật là ác độc!” Đường Khả Hinh cố ý trừng mắt nhìn anh nói!!
“Không muốn thì thôi!!” Tưởng Văn Phong mỉm cười lại đem cá mực sống bỏ vào trong miệng của mình nhai, mới nói: “Cá mực protein cao, nhiều dinh dưỡng!!”
Đường Khả Hinh cười như không cười trừng mắt nhìn người này, như vậy không sợ chết, không buồn nôn khi nhai cá mực kia, trên mặt một điểm biểu tình cũng không có, cô a một tiếng cười, lại kìm lòng không được nhìn sashimi cùng rất nhiều món ngon làm người ta tiết nước bọt trên bàn, cô có điểm phấn khởi hỏi: “Cậu... Tại sao lại dẫn tôi đến đây? Biết tôi tâm tình không tốt sao?”
Tưởng Văn Phong nghe lời này, vừa nhai mực sợi, vừa nhìn Đường Khả Hinh cười rộ lên nói: “Có vẻ cô xem nhiều phim thần tượng quá rồi, cứ hễ cô không vui là tôi lại phải đùa cô vui sao?”