Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 923: Đối đầu

“Ủy viên Lưu hạ lệnh! ! Nhất định phải mau chóng thả người! !”

Trong điện thoại có người ra lệnh rõ ràng.

Người phụ nữ dẫn đầu người bóng đêm, cầm di động nghe mệnh lệnh này, hai tròng mắt của cô lóe lên mãnh liệt, trong nháy mắt quay mặt sang, nhìn Uyển Thanh đã thoát khỏi móc thép, toàn thân đầy máu nằm trong một góc tối âm u, nhà thôi miên đang chuẩn bị thôi miên cho cô. Cô ta quay mặt sang, tay nắm chặt di động, tự mình quyết định, cười lạnh nói: “Bọn họ nói muốn thả người, thế nhưng lại không nói cho chúng ta biết rốt cuộc thả người vào lúc nào! Chúng ta có thể thả muộn mười phút, hai mươi phút!”

Trong bóng tối có một nam một nữ đi ra, bọn họ nhìn về phía cô, lạnh lùng hỏi; “Ý của cô là...”

Người phụ nữ kia lạnh lùng cầm di động, đứng một bên, ngửa mặt vô cùng đắc ý nói: “Bây giờ chúng ta lập tức thôi miên ép cô ta khai ra tung tích chai rượu đỏ, sau đó tiêm thuốc tê liệt não cho cô ta rồi mới đem cô ta trả lại! ! Như vậy sẽ không tính là chúng ta thất hứa! Chỉ là tha cho cô ta không chết mà thôi! ! Tính ra cô ta còn gặp may mắn! !”

Đôi nam nữ nghe lời này, đồng thời nhìn về phía cơ thể Uyển Thanh đang thoi thóp trong một góc, nhanh chóng nói; “Bắt đầu đi!”

***

Mật thất khách sạn Á Châu.

Mỹ Linh nhanh chóng cầm một chiếc kim tiêm lên, trong nháy mắt tiêm vào cánh tay Lâm Đình, bơm vào.

“A!” Lâm đình thống khổ trong cơn hôn mê, cả người bỗng nhiên truyền đến một trận đau đớn, co quắp kêu lên một tiếng.

Lãnh Mặc Hàn đứng một bên nhanh chóng nhìn về phía bác sĩ, bác sĩ lập tức dẫn hai y tá đi tới trước mặt Lâm Đình, từ bên trong hộp đồ dùng lấy ra một số dụng cụ, rút ra một số ống dụng cụ, lựa chọn thời gian thích hợp nhanh chóng đem đầu ống đặt tại vị trí não bộ của Lâm Đình đang hôn mê. Mỹ Linh nhanh chóng ngồi trước máy vi tính, theo lời dăn dò của bác sĩ bắt đầu mô phỏng cảnh tượng hôm nay, đi qua sóng não kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến kí ức của cô ta, đại não của cô nếu tồn tại kí ức cảnh tượng kia, mấy dụng cụ này có thể phản ứng mãnh liệt, đó chính là địa điểm giam giữ Uyển Thanh.

Giang Thành cùng Tiêu Yên đại não bộ phận tê buốt lâm đình, ép buộc cô mở hai mắt, nhìn màn ảnh trung bắt chước cảnh tượng, trận trận hình ảnh nhanh chóng lướt qua!

Mỹ Linh càng gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, nhanh chóng di chuyển ngón tay, mô phỏng theo ba địa điểm, toàn bộ hiện lên màn hình máy tính.

Lãnh Mặc Hàn khẩn trương đứng phía sau Mỹ Linh, một bên nhìn cô nhanh chóng nhập số liệu, một bên nhìn biểu đồ đại não, vẫn yên lặng như cũ không có bất kì một biến động nào. Vừa rồi lấy mẫu máu của cô xét nghiệm, mới phát hiện trước khi cô thực hiện nhiệm vụ, đầu tiên sẽ tiêm vào một mũi tiêm, thuốc này trong một thời gian ngắn làm đại não tê buốt, theo đó tác dụng của thuốc sẽ làm mất đi một phần kí ức nhiệm vụ được giao, vì phòng tránh việc cô bị bắt giữ, xuất hiện các tình huống tra tấn dã man.

Giữa màn hình máy tính nhanh chóng lướt qua cảnh tượng trận đấu.

Cả người Lâm Đình tê buốt, giống như người thực vật, mở to mắt nhìn hình ảnh phân giải trên màn hình máy tính, cứ yên lặng như vậy.

Mọi người biết thời gian không có nhiều, mỗi người đều gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, bác sĩ lại nhanh chóng rút ra kim tiêm, tiếp tục tiêm thuốc vào người cô ta, làm tê liệt bộ phận thần kinh để ngăn ngừa cô ta khôi phục ý thức, có thể dẫn đến hậu quả.

***

Trong một mật thất khác! !

Trong bóng tối Uyển Thanh nằm thoi thóp, bị mấy người bóng đêm tiêm vào người thuốc gây mê thần kinh, toàn thân cô đầy máu, cảm giác như chính mình bị thôi miên, hơi hé miệng đầy máu, kìm chế run rẩy toàn thân, nghĩ muốn dùng một chút sức lực cuối cùng cắn lưỡi tự sát.

“Muốn chết?” Mấy người bóng tối trong nháy mắt lao tới cho cô một bạt tai, không nói hai lời liền túm tóc cô lên, hung hăng nện đầu cô vào tường.

Phụt! ! Máu tươi lại phụt ra! !

Cả người Uyển Thanh dường như đau đến tê liệt, tùy ý để máu tươi lướt qua mặt cô, cố gắng giãy giụa nghĩ cách tìm đến cái chết, nắm chặt bàn tay sưng đỏ chống xuống mặt đất, lại muốn dùng chút sức lực cuối này muốn cắn lưỡi.

Một dòng chất lỏng trong nháy mắt chảy vào cơ thể cô.

“A!” Uyển Thanh lập tức cảm giác chất lỏng này khiến toàn thân cô khó chịu, cả người bắt đầu run rẩy như chìm vào hầm băng lạnh lẽo, các lỗ chân lông trên người nhanh chóng nở ra, cả người co quắp. Cô nằm trên mặt đất, run rẩy trừng lớn đôi mắt, giống như bị điện giật.

Người phụ nữ kia nở nụ cười tàn nhẫn lạnh lùng nhìn dáng vẻ co quắp thống khổ của Uyển Thanh trên mặt đất, thậm chí những bắp thịt trên gương mặt đã nhanh chóng lõm xuống, vô tình kiêu ngạo nói: “Cô cứ chậm rãi hưởng thụ tác dụng của loại thuốc này đi, rất nhanh cô sẽ được nếm trải cảm giác thống khổ, một trận kí©ɧ ŧɧí©ɧ đại não, khiến cô đi đến giới hạn của bản thân mình, sau đó vì không chịu đựng được nữa, cô cũng sẽ khai ra tất cả, bao gồm tung tích chai rượu đỏ kia.”

Uyển Thanh nằm sấp trên sàn nhà lạnh lẽo, mặt dán xuống mặt đất bụi bặm, máu tươi tùy ý chảy dọc theo mắt liễm xuống sàn nhà. Cô lại âm thầm nắm chặt tay, vô thức điều khiển hai tròng mắt cùng mấy đầu ngón tay, cố gắng chống lại cảm giác đại não sắp sửa tê buốt, kéo dài thời gian.

Người phụ nữ kia cũng không biết Uyển Thanh là một nhà phân tích tâm lý xuất sắc, nhưng trong lúc chờ thuốc phát huy tác dụng, đôi mắt cô ta nhíu lại, nghi ngờ nhìn vào hai tròng mắt Uyển Thanh.

Một trận thống khổ nhanh chóng tập kích Uyển Thanh thân thể, Uyển Thanh lại vô ý thức hoạt động nhãn cầu, thu giấu đi lợi châm, âm thầm đâm vào chính mình ngón trỏ bụng, tăng mạnh mình kháng vệ ý thức! !

***

“Nhanh lên một chút! ! Tôi có cảm giác đã xảy ra chuyện!” Toàn bộ thần kinh Lãnh Mặc Hàn căng ra, cơ hồ muốn vỡ tung, hai tay anh nặng nề chống xuống bàn, thật ra mới năm phút đồng hồ trôi qua, toàn bộ thế giới của anh như sục sôi lên.

“Vâng! !” Mỹ Linh lại nhanh chóng di chuyển ngón tay, lại đem hình ảnh trận trận phân giải giữa màn hình máy vi tính, từ quảng trường thế kỷ, lại tiếp tục đến trước cửa nhà hát, cửa sau nhà hát, tế hoàn cảnh, nhà hát cửa trước, nhà hát cửa sau, lại đến cái ngõ nhỏ sâu hun hút————

“Leng keng leng keng ————” Mấy ống dụng cụ sáng lên ánh đèn đỏ! !

Lâm đình dường như nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc, trong đầu bị chợt kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hai tròng mắt lập tức lưu chuyển, ngón tay bắt đầu động đậy! !

Mọi người lập tức tiến lên, nhìn vào giữa màn hình máy tính lại là một rạp chiếu phim sâu trong một con hẻm nhỏ.

“Quả nhiên là một nơi ẩn náu tốt! !” Lãnh Mặc Hàn nhìn cảnh tượng kia, gương mặt lóe lên tia sát khí lạnh lẽo kêu lên: “Rạp chiếu phim hai mươi bốn tiếng đồng hồ đều ồn ào, quả thực che giấu rất tốt! ! Lập tức xuất phát! !”

Bên ngoài mật thất! !

Tô Lạc Hành cùng Tưởng Văn Phong lấy được số liệu chính xác, lập tức ở hình ảnh bản đồ giao thông thành phố trên màn hình máy tính, di chuyển ngón tay, lập tức hiện ra một đường nét màu đỏ hồng phân tích một số tuyến đường xung quanh, Tưởng Văn Phong một bên nhanh chóng di chuyển ngón tay phân giải hoàn toàn ba tuyến đường một bên nói: “Hôm nay tình hình giao thông không tốt, để tránh xuất hiện bế tắc, mấy người lập tức chia thành ba đội lập tức xuất phát! Chúng tôi ở hậu phương giúp đỡ mấy người.!

Lãnh Mặc Hàn cùng Tiêu Yên còn có Giang Thành đã dẫn mọi người đi ra! !

Tô Lạc Hành tiếp tục nhanh chóng nhập số liệu chính xác của Uyển Thanh vào phần mềm thế giới lộng lẫy của mình, tìm kiếm vị trí chính xác của cô, quả nhiên là ở phía dưới lòng đất của rạp chiếu phim, sáng lên hình ảnh Uyển Thanh, anh lập tức cầm bộ đàm lên nói với Lãnh Mặc Hàn: “Mặc Hàn! ! Đã điều tra ra, Uyển Thanh ở nhà kho dưới lòng đất bên trong rạp chiếu phim! ! Đó là một địa điểm cũ kĩ, nếu không cố ý sắp xếp sẽ không người nào có thể biết được chỗ đó! ! Nếu anh có ý định đi vào, nhất định phải vào nhà hát trước, ngay đằng sau sảnh thứ ba! !”

Lãnh Mặc Hàn đã nhanh chóng ngồi vào chiếc Ferrari màu đen của mình, chân đạp mạnh vào chân ga, tay cầm tay lái, chiếc xe lao như tên bắn lao về phía trước. Vô số xe cộ cũng xuất phát theo phía sau.

Điệp Y hiện đang đứng cách quảng trường thế kỉ không xa, nghe thấy vị trí chính xác của Uyển Thanh, cô cũng lập tức đón gió đi phía về trước, hướng về phía rạp chiếu phim chạy thật nhanh! !

***

“Nhanh lên một chút! ! Thời gian của chúng ta không có nhiều! ! Vì sao hôm nay hiệu quả của thuốc lâu như vậy cũng không thấy hiệu quả! ? Đã gần đến hoàng hôn ! ! Ủy viên Lưu ủy viên đã phát tin tức qua đây mấy lần phải lập tức thả người! !” Người phụ nữ khẩn trương ngồi xổm xuống trước mặt Uyển Thanh, hai tròng mắt cũng nhanh chóng lóe ra, ngẩng đầu khẩn trương nhìn nhà thôi miên kêu to: “Tại sao vẫn không được? Ý thức của cô ta vẫn còn tỉnh táo như vậy! !”

Trên trán nhà thôi miên chảy đầy mồ hôi, nặng nề thở phì phò, trên tay lại cầm lên một chiếc kim tiêm chứa thuốc tiếp tục tiêm thêm vào người cô, vừa tiêm vào vừa nói: “Đây đã là ống thuốc thứ ba rồi ! !

Người phụ nữ kia cũng vô cùng khẩn trương nhìn về phía Uyển Thanh! !

Khuôn mặt Uyển Thanh run rẩy tái nhợt, chịu đựng sự đau đớn lạnh lẽo đến cùng cực, lợi dụng móng tay nhỏ mà nhọn đâm vào da thịt chính mình, hai tròng mắt run rẩy ngấn lệ, không hiểu sao vào lúc sinh mệnh bị đe dọa, trong nháy mắt cô liền nhớ tới Lãnh Mặc Hàn, nước mắt chảy xuống, lại không khỏi nhớ tới những anh em bạn bè tất cả đều khắc ghi trong kí ức cô, cũng không tình nguyện mà dễ dàng khai thác, bởi vì đau quá.

“Tôi muốn gϊếŧ cô ta! Tôi chính là không muốn để cho cô ta sống! !” Trong bóng tối một người phụ nữ khác, có cảm giác như kế hoạch đã thất bại, liền cầm dao lên, không chịu đựng được muốn lao tới chỗ Uyển Thanh.

“Không được! !” Một người đàn ông mặt rỗ nhanh chóng bước tới, nói: “Nếu như gϊếŧ cô ta, chúng ta rất khó hoàn thành nhiệm vụ ủy viên giao cho! ! Không thể gϊếŧ! ! Chỉ là phải nhanh lên! Thời gian không còn nhiều nữa! !”

***

Một chiếc Ferrari màu đen phanh gấp trước cửa nhà hát, Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng rút súng lục ra, Giang Thành cùng Tiêu Yên cũng nhanh chóng rút súng từ trong xe thương vụ, cửa xe cùng mở ra, Lãnh Mặc Hàn lập tức dẫn mọi người bước nhanh hướng đến cầu thang, lúc này chính là lúc đại sảnh đang chiếu phim, quản lý nhìn thấy một nhóm người đằng đằng sát khí đi tới, anh ngẩn ra, vô thức muốn dùng tay chặn lại...

“Gϊếŧ hết !” Điệp Y vừa đến, gương mặt lạnh băng, giơ cây súng lục màu đen nhắm ngay vào đầu tên quản lý.

Quản lý bị dọa cho sợ hãi lập tức đứng im.

Lãnh Mặc Hàn trong nháy mắt giống như tử thần, dẫn mọi người bước nhanh đi vào trong nhà hát !