Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 912: Mang đến trước mặt

Một chiếc lá trúc, như một con thuyền nhỏ, lượn trái lượn phải nhẹ nhàng rơi xuống.

Một bóng người màu trắng, từ rừng trúc chợt xuất hiện, ngay lúc nó sắp sửa rơi vào thế giới của hắn, trong nháy mắt cô phi thân lên, hai tay kẹp chặt chiếc lá sắp sửa rơi xuống kia, cấp tốc mãnh thế xoay tròn giữa không trung, đầu gối chạm đất, kính trọng tay chống đầu gối, ngẩng đầu, nóng mắt nhìn người trước mặt.

Hắn yếu ớt mở đôi mắt thâm thúy, nhìn về phía rừng trúc đầy khói trước mặt, ở tuổi trung niên của hắn, nếp nhăn cũng như dấu vết thời gian, cường ngạnh khắc trên gương mặt hắn, lộ ra chút vô tình cùng sâu lãnh, hai tròng mắt khác thường như ánh mắt của nho sĩ nhìn thấu người đời, lưu chuyển nhìn mọi thứ xung quanh, trừ cái bóng người màu trắng kia, không có một chút sợ hãi thứ gì trên thế giới này...

Gió thổi tới, bay đến rừng trúc phát ra tiếng xào xạc.

Ông ta mặc trang phục võ thuật màu đen, chậm rãi đứng dậy, đạp lên từng đám lá trúc, phát ra tiếng xèo xèo, dọc theo làn khói xanh trong rừng trúc, mặt lạnh cất bước.

Thiếu nữ trang phục trắng cùng với ba người dạ hành lập tức tôn kính theo sát phía sau ông ta, dọc theo con đường nhỏ rợp bóng trúc u ám mà uốn lượn như rắn đi thẳng về phía trước, bước qua từng thác nước nhỏ trên núi nào đó đang róc rách chảy xuống từng đợt trắng xóa, tại nơi bảy sắc cầu vồng tung bay, có thể nhìn rõ được một ban công gỗ hình tròn tại đầm, giữa ban công được bài trí một chiếc bàn trà Trung Quốc làm từ gỗ tử đàn được chạm trổ tinh xảo, trên bàn trà có một cái đỉnh đàn hương nhỏ, đang tỏa ra mùi hương thần bí, tách trà hình anh đào nhiều màu sắc kia, tạo thành một loại màu độc nhất trên khắp thế giới này.

Bóng đen rơi trên bàn trà.

Ông ta vẫn không một tiếng động ngồi ở bàn trà trước ban công, cảm nhận được nhiệt độ của tách trà lúc này vừa vặn thích hợp, liền khoan thai nâng tách trà lên, mở nắp anh đào kia ra, nhìn về phía nước trà trong suốt bên trong, có một đóa anh đào màu hồng phấn, đang nhẹ nhàng mà nổi lên trên, ông ta vẫn không lên tiếng cúi xuống dưới, nhẹ thổi một cái, mới nâng tách trà lên uống một ngụm nhỏ, nuốt xuống, yết hầu chậm rãi lên xuống...

Ba người dạ hành trong nháy mắt ngẩng đầu, mặt bộc lộ vẻ kinh hoàng nhìn về phía ông ta, vừa muốn cầu xin, một bóng người màu trắng, trong nháy mắt như ma quỷ, đạp mạnh phía sau hai tên người bóng đêm bay thẳng xuống hồ! !

“A ——————” Một trận tiếng kêu thê lương sợ hãi truyền đến.

Máu tươi hai tên người dạ hành lập tức bắn tung tóe về phía hồ nước vốn âm u tĩnh lặng kia, vô số những con rắn độc vàng nhỏ cùng với những con rắn vàng loại cực độc dài năm thước, trong nháy mắt mở miệng to như cái bồn chứa máu, đem toàn bộ máu tươi trào ra trên người hai tên người dạ hành, lập tức cắn xé, nuốt vào trong cơ thể! !

Từng trận tiếng kêu thê lương, cùng với mùi vị máu tươi bị nhai nát một cách tàn nhẫn, từng đợt sâu sắc bay đến sân phơi không nhuốm bụi trần kia.

Tên cầm đầu đám người dạ hành đứng trên ban công gỗ lim, sợ đến sắc mặt tái nhợt, nuốt cổ họng khô cạn, hai mắt run rẩy kinh hoàng, nhìn về phía người đàn ông trung niên kia.

Ông ta vẫn hệt như nho sĩ, ngón tay vô cùng đẹp mắt đặt trước tách trà, cặp mắt vốn dĩ tĩnh mịch, lúc này bỗng ẩn giấu một vài tia nhìn kín đáo như thú tính, bình thản nhìn người trước mặt, nói: “Ngươi có biết... Đối phương vì sao lại thắng không? Hơn nữa lại còn nhiều lần thắng?”

Tên người dạ hành run rẩy với ánh mắt đầy kích động kinh hoàng, nhìn về phía ông ta.

Ông ta cũng sâu xa nhìn người trước mặt, ánh mắt bỗng nhiên sâu thẳm, có xu hướng ngưng tụ thành một luồng sát khí, nhàn nhạt nói: “Bởi vì đối phương không có cảm giác sợ hãi, một người thực sự sợ chết, sao có thể trở thành dũng sĩ? Trên thế giới này, đáng sợ nhất, ngươi cảm thấy chính là hồn ma sao? Chúng còn sống cũng không sánh bằng con người, sao đã chết đi lại có thể sánh ngang với người đời? Ngay cả địa ngục cũng sợ hãi, dựa vào cái gì làm người bình thường?”

Người dạ hành thở hổn hển, nghe lời này, lại có chút bình tĩnh, vẫn tràn đầy vẻ tôn kính nói: “Chủ nhân giáo huấn rất đúng, chỉ là người của chúng ta, cũng hết sức tận lực mà làm nhiệm vụ, thế nhưng đối phương thật sự là...”

“Ta biết...” Ông ta yếu ớt nâng tách trà lên, lại uống một ngụm nhỏ.

Người dạ hành trong nháy mắt ngẩng đầu, trên trán mồ hôi lạnh rơi xuống nhìn hắn.

Cô gái trang phục trắng mặt bộc lộ một luồng sát khí, nheo mắt nhìn ông ta.

Ông ta lại thong thả đặt tách trà xuống, mới chậm rãi ngẩng đầu, giống như một người thông hiểu cõi phật, mỉm cười nhìn người trước mặt, nói: “Ngươi có biết tại sao ta lại muốn tìm chai rượu đỏ này không?”

Hai mắt tên người dạ hành lóe ra, không dám lên tiếng.

Ông ta liền ngưng đọng sắc mặt, dường như đá điêu khắc băng lãnh nhìn thuộc hạ, dưới ban công gỗ lim rắn độc vàng cũng đã đem thịt hai người dạ hành gặm đến không còn một mảnh, có một vài con rắn vàng nhỏ không ăn được, cắn ngược lại những con rắn vàng đã no nê, bắt đầu xé gϊếŧ, phải xé gϊếŧ như vậy, huấn luyện ra rắn độc, mới nhanh chóng và ác độc...

Tên người dạ hành tiếp tục lắng nghe tiếng kêu đáng sợ của những con rắn nhỏ cắn xé đối phương, sắc mặt trắng bệch, kinh hoàng bất an.

Ông ta nhàn nhạt đứng lên, đi về phía ban công đỏ thẫm, ngẩng đầu nhìn thác nước đang róc rách rơi ở phía trước, còn có những giọt nước bảy sắc cầu vồng, hai tròng mắt thâm thúy, không cần hồi tưởng cũng có thể thấy được hình ảnh mười năm về trước, người nhà mình chưa chết, lại bị vùi lấp dưới đất kia, một cơn u ám và lạnh lẽo lại mag đến cảm giác sợ hãi cực điểm, sâu kín nói: “Con người nếu như phải trở nên tàn nhẫn, không phải gϊếŧ người, mà là phải để cho hắn hưởng thụ cái loại cảm giác sống không bằng chết, chỉ có hưởng thụ loại cảm giác sống không bằng chết này, ngươi mới có thể hiểu rằng, ngươi trong bầu không khí âm u tối tăm của thế giới, rốt cuộc có bao nhiêu đáng sợ...”

Một bóng người màu trắng, trong nháy mắt lại như tia chớp, ném ra dây thừng sắc bén như rắn, đem người dạ hành này trong nháy mắt siết chặt cổ, vào lúc hắn còn chưa kịp giãy giụa, bỗng nhiên đạp hắn xuống hồ dưới ban công ————

“A ——————” Tên người dạ hành hoảng sợ rơi xuống, mắt lúc nhìn thấy sắp sửa rơi xuống những cái mồm há to của con rắn độc trong hồ, thì cổ hắn nháy mắt lại bị siết chặt lại, hai chân hắn lơ lửng giữa không trung, chỉ cần một chút nữa thôi, sẽ bị rắn độc cắn phải, hắn vừa muốn mở miệng cầu cứu, cổ lại bị siết chặt hơn, chặt đến mức mặt hắn đỏ lên, nói không nên lời, mắt hắn lập tức xộc lên máu, mười đầu ngón tay run rẩy dừng giữa không trung...

Thiếu nữ trang phục trắng lại tàn nhẫn tay xoay tròn dây thép, hai tròng mắt đầy vẻ ác độc, đem thân thể hắn thả xuống chút nữa! !

Vô số những con rắn nhỏ lại muốn há to miệng, như muốn cắn người!

Ông ta ta lại bình thản như gió đứng trên ban công, mặc kệ một mạng người sắp sửa biến mất, mới sâu xa nói: “Ngươi nếu như muốn trở nên mạnh mẽ, ngươi sẽ không cảm thấy, rắn độc dưới chân ngươi chính là kẻ địch của ngươi, sắp sửa ăn thịt ngươi, ngươi phải cảm thấy, chúng nó chỉ là nhẹ liếʍ thân thể ngươi, mặc kệ ngươi có bao nhiêu đau đớn, ngươi vẫn muốn cùng nó hòa thành một thể...”

Vừa nói xong...

Ba thiếu nữ trang phục trắng đột nhiên từ giữa thác nước xuất hiện, mặt lạnh như làn khói nhẹ trước rừng trúc kia, mắt mở to nhìn người dạ hành sẽ hóa thân thành bữa ăn ngon cho rắn độc, các cô lại mỉm cười đứng trên hồ đầy rắn độc, nhẹ di chuyển ngón tay thon ngọc, một con rắn vàng nhỏ trong đó liền lủi vào lòng bàn tay cô, cuối cùng theo cánh tay thon ngọc của cô, trườn đến cổ cô, vươn ra đầu lưỡi như mũi tên, khẽ liếʍ cằm cô...

Thiếu nữ mỉm cười, nhẹ cầm lấy thân con rắn có vảy vàng xinh đẹp kia, ánh mắt vốn dĩ dịu dàng cùng mộng ảo, bỗng chốc lại lóe lên sắc bén, ngón tay trong nháy mắt siết chặt đầu con rắn kia, bóp mạnh, một tay kia trong nháy mắt đưa tới thân con rắn, lại bóp chặt, mật rắn màu đen lập tức nứt vỡ tuôn ra trên bàn tay trắng nõn! !

Vù ——————

Vô số rắn độc trong đầm lầy, nhìn một màn này, đột nhiên như mũi tên, trong nháy mắt lủi vào trong hang, không dám chui ra ngoài.

Thiếu nữ trang phục trắng trên ban công, bỗng nhiên dùng sức, đem người dạ hành kia kéo lên làm hắn ngã trên ban công đỏ thẫm, khiến cho khuôn mặt gần như hít thở không thông của hắn nện trên mặt ban công! !

“Khụ khụ khụ khụ khụ! !” Người dạ hành bò tới trên ban công, mặt sưng phồng đỏ bừng như sắp chết, lúc thở dốc, bàn tay lại cầm chặt cổ mình, cảm giác sinh mệnh vẫn còn trong nháy mắt, linh hồn trong khoảnh khắc như bị thách thức, trở nên tàn nhẫn hơn vài phần so với lúc trước, hai mắt sắc bén đầy sát khí, quỳ gối trên ban công gỗ lim, thở dốc nói: “Cảm ơn chủ nhân giáo huấn! ! Tôi nhất định sẽ nhớ kỹ ngày hôm nay! !”

Ông ta thong thả xoay người, thật sâu chăm chú nhìn người trước mặt, yếu ớt nói: “Ta dạy cho ngươi cái gì?”

Hai mắt người dạ hành chợt lóe, tuy có chút hiểu ý, nhưng lại không dám nói.

“Ta cái gì cũng không dạy ngươi...” Khuôn mặt ông lạnh băng, hai tròng mắt thâm thúy bộc lộ ánh nhìn như bậc thông tuệ, lạnh lùng nói: “Đó là ma quỷ trong thế giới của ngươi. Trong cơ thể mỗi người đều ẩn giấu ma quỷ, ta muốn có được chai rượu đỏ này, chính là muốn nói cho người khác biết, trong cơ thể mỗi người trên thế giới này đều có ma!”

“Vâng! !” Người dạ hành vội vã lên tiếng trả lời.

Ông ta không nói gì, chỉ lạnh lùng xoay người, nhìn về phía thác nước đẹp đẽ đang chảy kia, còn có cầu vồng bảy sắc kèm theo, chỗ này lại lần nữa lại thành nhân gian tiên cảnh, ông ta lại tiếp tục lạnh lùng nói: “Người nào ở trong mật thất của khách sạn Á Châu, xẻ thân rắn của ta, bóp mật rắn của ta?”

Thiếu nữ trang phục trắng lại lập tức tiến lên, hướng về phía ông ta báo cáo nói: “Cô ta tên Uyển Thanh! Trong tổng bộ của chúng ta ở Mỹ, là một nhà phân tích tâm lý xuất sắc! Đáp lại lời mời của đám người áo đen, qua đây giúp đỡ chống lại chúng ta.”

“Chai rượu đỏ lúc cô ta rơi xuống biển bị tráo, ngươi đi một chuyến, đem hai cô ấy cùng mang đến trước mặt ta...” Ông ta sâu xa căn dặn.

Thiếu nữ trang phục trắng vẻ mặt phấn khởi ngẩng đầu, nhìn về phía ông ta, nói; “Chủ nhân! ! Ngài cho phép tôi ra ngoài sao?”

Ông ta im lặng.

Thiếu nữ trang phục trắng nhìn gò má ông ta, sắc nhọn như đao cắt, cô tức khắc gật đầu, cười nói: “Ngài yên tâm! ! Tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”

***

Sáng sớm hôm sau ở bên này! !

Trang Hạo Nhiên nằm trên giường bệnh, bỗng mở mắt ra, cầm chặt cánh tay bên cạnh, la to một tiếng: “Khả Hinh! !”

Tưởng Thiên Lỗi cau mày căng thẳng, ngồi một bên vô cùng ghét bỏ nhìn về phía anh.

Trang Hạo Nhiên dường như vừa trong giấc mộng giật mình tỉnh giấc, xoay người, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi cư nhiên ngồi bên giường, chính mình lại đang thâm tình nắm tay người ta, anh ôi lên một tiếng, toàn thân nổi da gà, buồn nôn rút tay về chặn trước ngực, sợ hãi kêu lên: “Tại sao lại là anh?”