Bữa tiệc vẫn tiếp tục diễn ra, khách mời bữa tiệc, mỗi người đều vui vẻ trong lòng, cùng dùng bữa tối, có một vài vị khách, hòa mình vào bầu không khí sôi động của bữa tiệc, đi tới trước bàn tiệc, ngắm nhìn những đóa hoa mẫu đơn xinh đẹp động lòng người, tỏa ra hương thơm thực sự mê người, bọn họ đều không khỏi xúc động, mặc dù rất nhiều những đóa hoa xinh đẹp, nhưng chỉ có màu đỏ mới thực sự là quốc sắc (*).
(*): Ở đây ý chỉ màu sắc tươi đẹp nhất, có thể đại diện cho tất cả các sắc màu của hoa mẫu đơn.
Tiêu Đồng lúc này, đã thay một bộ váy cúp ngực màu vàng kim, bên hông mang thắt lưng vàng bản lớn, tóc cột cao đuôi ngựa, giày cao gót trắng, để lộ vóc dáng người mẫu đầy gợi cảm, tay cầm túi xách màu trắng, mỉm cười đi vào tiệc.
Tô Lạc Hoành đúng lúc này, sau khi xong việc ở phía sau, qua đây ăn uống, lại nhìn thấy Tiêu Đồng lần đầu tiên ăn mặc gợi cảm cùng xinh đẹp động lòng người đi vào tiệc, anh a một tiếng, có chút kinh ngạc đi qua, nhìn cô cười rộ lên nói: “Tiêu Đồng của chúng ta hôm nay là sao vậy? Bình thường như một người đàn ông, hôm nay cư nhiên lại ăn mặc xinh đẹp gợi cảm như thế? Lão đại sắp xếp cho cô gần gũi bên cạnh rồi sao?”
“Thôi thôi thôi! Động một chút hết đàn ông, lại là bạn thân! ! Cứ cho chị đây là đàn ông đi! Toàn những thứ làm người ta chán ghét!” Tiêu Đồng không nói hai lời liền nổi giận đi vào, lần trước chuyện mình bị đẩy, còn chưa cho qua đâu! !
“Ôi ôi ôi!” Tô Lạc Hoành thoáng cái nắm cổ tay Tiêu Đồng, lại bật cười nói: “Cô nói như vậy... Nếu như lão tử thật sự coi cô là phụ nữ, cô chịu được sao?”
“Xùy! !” Tiêu Đồng thoáng cái tránh thoát tay anh, tức giận nói: “Một hai đều là cầm thú, không phải thứ gì tốt đẹp! ! Chà đạp nhiều người như vậy, còn dám tới ăn đậu hủ của tôi!”
Cô lập tức muốn đưa tay đánh anh! !
“Ai! Đừng đánh đừng đánh! Đến đến đến! Tôi dắt cô đi vào!” Tô Lạc Hoành nói xong, nhịn không được bật cười muốn nắm lấy tay cô...
“Thôi đi! Cẩn thận tôi lại nói với lão đại, trừ anh một nẵm rưỡi tiền lương!” Tiêu Đồng lại đẩy Tô Lạc Hoành ra, tức giận nói: “Còn đυ.ng chạm tôi nữa, tôi đánh chết anh!”
Cô nói xong, cũng nhanh chóng đi vào yến hội hiện trường! !
Tô Lạc Hoành đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Tiêu Đồng gần 1,9m xinh đẹp động lòng người, nhất là thắt lưng vàng, vây quanh vòng eo vô cùng mảnh khảnh, đôi chân dài gợi cảm trắng nõn, làm cho những người nhàn rỗi đều phải suy nghĩ, anh nhịn không được cười rộ lên, vội vàng đi vào theo.
Mấy người Lâm Sở Nhai và Tào Anh Kiệt vẫn đang vừa nói vừa cười, nhìn thấy Tiêu Đồng lúc này mới xong xuôi mọi việc, thay đổi một bộ trang phục dự tiệc khác nhập tiệc, bọn họ nhao nhao ôi ôi cười rộ lên: “Ôi! Tiêu Đồng của chúng ta, tối hôm nay thực sự là rất đẹp !”
Tiêu Đồng mím chặt đôi môi, mắt nheo nheo cười đi tới, liếc mắt nhìn mọi người xung quanh một cái, mới hỏi: “Lãnh Mặc Hàn đâu? Anh ấy đi đâu rồi?”
“Cô mỗi ngày kêu gào cậu ta làm gì?” Lâm Sở Nhai kéo cô ngồi xuống, cố ý muốn cùng cô đùa giỡn! !
“Chỉ có anh ấy mới có thể nói lời thật lòng với tôi! Tối nay tôi có thực sự xinh đẹp hay không!” Tiêu Đồng nhịn không được vui vẻ cười nói.
Trang Hạo Nhiên ngồi một bên, vừa nhìn chằm chằm Đường Khả Hinh đang ngồi phía bên kia, hơi nghiêng người về phía đồng nghiệp, mỉm cười lắng nghe, nhưng vì bị cảm, cho nên gương mặt có chút tiều tụy, thỉnh thoảng còn cầm khăn tay lên, nhẹ lau mũi, cảm giác được cô có chút ảm đạm...
Lúc này, Tô Thụy Kỳ mới sai người nhận lấy một chiếc hộp gỗ màu đỏ hồng mà Tịnh Kỳ gửi tới, mỉm cười đi tới bên cạnh Đường Khả Hinh...
Đường Khả Hinh nghi ngờ ngẩng đầu, nhìn về phía Tô Thụy Kỳ.
Tô Thụy Kỳ im lặng không lên tiếng, có chút thần bí ngồi bên cạnh cô, đem hộp gỗ đỏ hồng đặt trên bàn ăn.
Trang Hạo Nhiên nhìn về phía kia, mắt nheo lại.
“Đây là cái gì?” Đường Khả Hinh kỳ quái nhìn về phía chiếc hộp gỗ xinh đẹp màu đỏ hồng, được chạm trỗ hoa văn đẹp mắt.
Tô Thụy Kỳ khẽ nhếch miệng, đem nắp chiếc hộp kia, thật cẩn thận mở ra, mới yếu ớt nói: “Hồi bé anh thực sự rất sợ đắng, càng không thích uống thuốc, cảm mạo phát sốt, cũng không tin những viên thuốc kia, chỉ luôn ăn hành lá, cho nên mẹ anh nói anh, dự đoán trời sinh chính là để làm bác sĩ.”
Đường Khả Hinh nghe lời này, kìm lòng không được cười rộ lên.
Tô Thụy Kỳ vẫn có chút ngượng ngùng cười nói: “Thế nhưng bị bệnh luôn phải gặp bác sĩ và uống thuốc, nếu chỉ dựa vào mấy cây hành lá, quả thực cũng không giúp ích gì nhiều, lúc đó mẹ anh bảo nhà bếp làm cho anh một vài món ngọt, thật ra là canh trị cảm mạo, gồm có bách hợp, hạt sen và một vài món đồ ngọt, nấu lên cho anh, thực sự rất ngon miệng. Hôm nay anh thay đổi phương pháp một chút, đưa lên cho em một phần như vậy. Đừng nên ghét bỏ, ngoan ngoãn uống hết đi.”
Anh nói xong, liền đem một chén giống như thạch hoa quả trắng, mặt trên đặt một viên thịt quả anh đào, bày ra trước mặt Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh kinh ngạc nhìn về phía chén thạch hoa quả trong suốt đặt trước mặt mình, cảm nhận hương vị của các loại hoa quả kia, còn có mùi hương đặc biệt của nước dừa cùng với tổ yến, cô không nhịn được lại cười rộ lên, nói: “Trời ạ! Ngửi được mùi này, đều cảm giác ăn sẽ rất ngon. Đây là thuốc cảm mạo sao? Thuốc cảm mạo ở chỗ nào?”
Khả Hinh hệt như đứa bé, nhìn về phía Tô Thụy Kỳ kinh ngạc nói.
Tô Thụy Kỳ lại nhàn nhạt cười rộ lên, nói: “Em nhanh chóng ăn một chút là được rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy.”
Đường Khả Hinh chỉ đành bộc lộ vài phần ẩn nhẫn cúi đầu cười.
“Mau ăn đi... Nghe lời...” Tô Thụy Kỳ vươn tay, nhẹ vén tóc mái trên trán của cô, ngón tay vuốt nhẹ những bông hoa lộn xộn trên tóc mái cô, có chút cảm thấy ngứa ngáy trong lòng bàn tay.
Đường Khả Hinh mỉm cười, liền ho nhẹ hai tiếng, mới cầm thìa lên, nhẹ múc một chút thạch hoa quả bỏ vào trong miệng, chợt cảm thấy vị chua chua ngọt ngọt, vô cùng lạnh thấm vào tận tim gan, cô có chút ngạc nhiên vui vẻ ngẩng đầu, nhìn Tô Thụy Kỳ nói: “Ăn rất ngon.”
Tô Thụy Kỳ tức khắc cười.
Trang Hạo Nhiên đem một phần bò bít tết nướng than thấm tương, bỏ vào trong miệng, một chút mùi vị cũng không có chỉ nhai, nhìn Đường Khả Hinh cách đó không xa vừa ôn nhu ăn thạch hoa quả, vừa nhìn về phía Tô Thụy Kỳ cười rộ lên, có chút mềm mỏng thương yêu như vậy... Hai tròng mắt anh chớp lóe, lặng lẽ cầm lên một ly rượu đỏ, uống một ngụm, nuốt xuống những cay đắng!
Mấy người Tô Lạc Hoành nhìn thấy bộ dáng khẩn trương thất thần kia của Trang Hạo Nhiên, lại nhìn về phía Tô Thụy Kỳ và Đường Khả Hinh ngồi cạnh bên nhau vừa cười vừa nói, bọn họ kêu ôi lên một tiếng, bật cười bất đắc dĩ nói: “Nghĩ nếu thực sự là cậu chủ Tô, thật đúng là không có cách nào, cậu ấy từng đã cứu mạng Tiểu Đường, thậm chí còn giúp cho khuôn mặt cô một lần nữa tái sinh. Lão đại của chúng ta, không tiếc dùng thủ đoạn hèn hạ a!”
Mọi người cùng nhau cười rộ lên.
“Đi đi đi! !” Trang Hạo Nhiên trợn mắt nhìn bọn họ, lại trầm mặc nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh uống xong thuốc cảm mạo này, dường nư có chút không cẩn thận, suýt chút nữa bị sặc...
Tô Thụy Kỳ tức khắc lấy khăn tay đưa cho cô.
“Cảm ơn...” Đường Khả Hinh có chút dịu dàng nhận lấy khăn tay, nhẹ ho khan mấy cái, dùng xong thạch hoa quả mát lạnh này, chợt cảm thấy mũi có chút thông, liền nhìn về phía Tô Thụy Kỳ mỉm cười.
Tô Thụy Kỳ cũng nhìn về phía cô, ôn nhu cười.
Một cơn gió, nhẹ nhàng bay tới, dường như trong bóng tối có chút lạnh xuyên qua.
Một đóa hoa mẫu đơn nào đó, đang đón gió rung rinh lay động, sắc vàng giữa nhụy hoa, nhẹ lấp lánh ánh sáng khác với những nhụy hoa khác...
Biệt thự!
Sức gió thật lớn, cây cối lay động, người giúp việc nghe nói thiếu gia cần nghỉ ngơi, liền kéo rèm cửa sổ lên, trầm mặc lui ra ngoài.
Tần Vĩ Nghiệp trên mặt bộc lộ vẻ lo lắng, chậm rãi cất bước đi tới gần vị trí gương toàn thân trong thư phòng, nhẹ nhấn một ống đựng bút nào đó xuống, cái gương xoay tròn, cửa mật thất nhanh chóng mở ra, hắn im lặng cất bước đi vào, bên trong có hai người áo đen, ngồi trước máy vi tính, nhanh chóng di chuyển ngón tay, không ngừng gõ bàn phím, hắn ngưng mặt đứng phía sau hai người đàn ông, nhìn thấy bên trong rất nhiều màn hình, có một bóng dáng xinh đẹp thuần khiết nhất tối nay, hắn sâu xa nhìn về phía giữa màn ảnh nhỏ, Đường Khả Hinh cầm khăn tay, khẽ ho, hắn lập tức cảm giác mình như một người đàn ông, dũng mãnh, kìm lòng không được vươn tay, nhẹ chạm vào màn hình, ngón tay cái ấn nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, trầm tĩnh mà say đắm cười, hai tròng mắt bộc lộ một ánh nhìn quỷ dị...
Hai người trong bóng tối, nhanh chóng nói: “Hiện nay chính phủ cùng với tổ chức người áo đen đang nỗ lực phá giải mật mã, dò xét tình hình bên thứ ba! ! Tôi sợ hệ thống giám sát và điều khiển của chúng ta sẽ không chống đỡ được bao lâu! Nếu như muốn hành động, thì phải nhanh lên một chút! Bỏ thêm nhiều đường vào sâm panh, tác động vào mạch máu của con người, nhẹ thì khó bảo toàn gương mặt! Nhưng mà lúc nó phá hủy, chúng ta nắm giữ không tốt! ! Đêm nay liền xem hành động của bọn họ !”
Tần Vĩ Nghiệp im lặng không lên tiếng, vẫn như cũ mê luyến nhìn về phía Đường Khả Hinh...
Trong bóng tối người nào đó, ngẩng đầu nhìn về phía Tần Vĩ Nghiệp!
Lúc này sắc mặt Tần Vĩ Nghiệp mới có chút hòa hoãn, yếu ớt nhìn về phía bóng dáng Tô Thụy Kỳ nghiêng người mỉm cười trong màn hình máy vi tính, lạnh lùng vô tình nói: “Đêm nay hành động, ta sống... Hoặc hắn sống!”
Vừa nói xong, sức gió bỗng nhiên giống như ma quỷ nổi lên, toàn bộ khách sạn Á Châu sức gió lớn dần, mưa phùn bay tán loạn.
Trong bóng tối, bầu trời thoạt nhìn cũng không vẻ kinh dị, mắt thường không thể nào nhìn thấy hơn mười cái chấm đen, theo sức gió lớn dần, cầm trong tay dây thừng dù để nhảy cỡ nhỏ, nhanh chóng bay về phía tòa nhà chính phủ! !
Thoạt nhìn lướt qua, khắp bầu trời tối tăm, không có một chút gì kinh dị! !
Mỹ Linh cùng với rất nhiều những tay súng tập kích, cùng đứng bên cạnh bệ cửa sổ, nghiêng mặt nheo mắt nhìn về phía đối diện tòa nhà chính phủ, từng cánh cửa sổ, từng bức tường vây trên tầng cao nhất, đột nhiên có một loại dự cảm chẳng lành, trên trán cô mồ hôi lạnh rơi xuống, yếu ớt nói: “Tôi vẫn cảm thấy có gì đó không ổn! !”
Uyển Thanh cũng tức khắc đi tới trước cửa sổ sát đất, cầm máy theo dõi đường dài lên, lại nhìn xung quanh tình hình trong bóng tối, cảm thấy khắp nơi đều đã bày ra thiên la địa võng, bọn chúng nếu như tối nay muốn hành động, rốt cuộc là ra tay từ nơi nào?
Phòng rượu! !
Đường Khả Hinh dùng xong thạch hoa quả, chỉ cùng Tô Thụy Kỳ nói chuyện phiếm mấy câu, rồi lại nhanh chóng trở lại phòng rượu, theo dõi tình hình, tối nay loại rượu “Băng hồ điệp” của Bác Dịch rất được hoan nghênh, cho nên giá rượu sâm panh, loại “Băng hồ điệp” kia đã từ từ dùng hết rồi, còn dư lại hai mươi chai cuối cùng! Cô liếc mắt nhìn, liền hướng về phía Tiểu Thanh gọi: “Tiểu Thanh?”
“Vâng!” Tiểu Thanh mỉm cười đi tới, nhìn về phía Đường Khả Hinh hỏi: “Cô có gì dặn dò?”
“Tiệc đã sắp xong, tiếp theo là tiệc rượu nho nhỏ, cô lấy hai mươi chai rượu sâm panh này ra, trước tiên ướp lạnh đi...” Đường Khả Hinh cặn dặn.
“Được!” Tiểu Thanh lên tiếng trả lời, tức khắc dặn nhân viên phía sau qua chuyển rượu!
Ba nhân viên phục vụ nhanh chóng đẩy xe ăn, còn có thùng nước đá đi tới giá rượu, đem từng chai rượu “Băng hồ điệp” thật cẩn thận bỏ vào trong thùng nước đá, lại chậm rãi đẩy ra...
Cuối cùng một nhân viên phục vụ, đứng bên trong giá rượu sâm panh, nhìn thấy một chai rượu cuối cùng, đặt trong góc tối tăm, anh ta lập tức cúi người xuống, cầm chai rượu này lên đặt vào thùng, đẩy ra! !
Đường Khả Hinh đứng một bên, xem xét từng người từng người một, sau đó cầm bộ đàm lên, nói: “Tình hình các loại rượu phải được giám sát chặt chẽ, không thể có một chút sai sót!”
“Vâng! !”
Cuối cùng một nhân viên phục vụ đón mưa gió nhẹ nhàng đẩy xe ăn đi vào phòng tiệc, mặt bộc lộ vẻ bình tĩnh, từng bước một cất bước đi về phía trước...