Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 785: Anh ấy rất tốt

Sáng sớm hôm sau.

Phòng làm việc phó quản lý rượu vụ!

Đường Khả Hinh mặc đồng phục màu đen, tóc cột cao kiểu đuôi ngựa, hệt như một học sinh tiểu học, ngồi trước bàn làm việc, tay cầm một bộ bài poker, hai mắt chớp chớp vài cái, lại nín thở chăm chú tập trung một lúc lâu, mới rút ra một lá bài poker, đập mạnh trên bàn, kêu to: "Át! !"

Một lá ba hiện ra!

Đường Khả Hinh thở mạnh một hơi, cắn chặt môi dưới, trong nháy mắt rút ra một lá bài poker, đập trên bàn, lại kêu to: "Át!"

Một lá tám hiện ra!

Sắc mặt Đường Khả Hinh tối sầm lại nhìn lá tám kia, tức giận đến không thở nổi, lại lấy một lá bảy trong bộ bài poker, bắt chước theo những video clip về thần bài, ngón tay cái đặt trên con số của lá bài, liền chà xát thật mạnh, mong muốn mình có tài năng đặc biệt khác thường, có thể biến ra một lá Át! ! Một hai ba rồi lại bốn lần chà xát! Vẫn là cái lá bảy kia! ! Cô còn bắt chước theo diễn viên họ Châu kia, đem bài poker đặt vào lòng bàn tay, hai tay chắp lại muốn bái thần, không ngừng chà xát, chà xát rồi lại chà xát! !

"A ————" Cô còn học theo vẻ mặt đầy kích động của người kia, cảm xúc dâng trào nhìn về phía trước, bộ dáng thần bài chí hướng tràn đầy, kêu to: "Các vị xem đi! ! Quân Át! !"

"Ầm! ! !"

Bàn bị chấn động thật mạnh! ! Một lá bảy thình lình xuất hiện! ! !

Đường Khả Hinh vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn lá bảy màu trắng trên mặt bàn, giận đến mức không thở nổi, cầm lá bảy kia lên, lại nghĩ tới lời hôm qua của Trang Hạo Nhiên, anh nói kỹ thuật đánh bài của Jenny rất tinh thông! Chậc! ! Cô lại quát to một tiếng, giơ lá bảy lên, nhìn chằm chằm nó tựa như nhìn kẻ thù không đội trời chung vậy, tức giận nói: "Tôi cũng không tin! ! Trên thế giới này thật sự có thần bài! Nếu quả thật có thần bài, vậy còn có ăn mày sao? Thần bài !"

Cô lại "Ầm" một tiếng, chụp lấy lá bảy trên bàn, kêu to: "Át! ! !"

Ba nữ trợ lý bên ngoài phòng làm việc, dán người vào sát cửa phòng, cẩn thận lắng nghe tình hình bên trong, sáng sớm hôm nay, liền nhìn thấy Phó quản lý Đường ở bên trong phòng làm việc, một tiếng lại một tiếng kêu to: Át! Át! Rốt cuộc là nguyên nhân gì đây?

"Có phải là hôm qua bị Vitas tiên sinh dạy dỗ đến mức thần trí không được bình thường hay không vậy?" Có một nữ trợ lý nhìn về phía Tiểu Thanh, kinh ngạc hỏi.

Tiểu Thanh cũng nhíu mày suy nghĩ một chút về vấn đề này, nói: "Không thể nào? Sao có thể? Vitas tiên sinh vẫn luôn rất thương yêu Đường chủ quản. Dù cho mắng, cũng là vì tốt cho cô ấy thôi."

"Nhưng hiện tại cô ấy cơ hồ quản lý toàn bộ bộ phận rượu, con người dễ tự ái! Có thể chính là nguyên nhân này, mới biến thành như vậy?"

"Không thể nào?" Tiểu Thanh có chút không tin!

"Tôi cảm thấy có thể..." Một trợ lý khác, Vi An cũng nhỏ giọng nói với cô: "Cô nhìn cô ấy sáng nay đến, trên mặt hệt như vùi lấp một đống thuốc nổ, khóa cửa, cũng không cho người ta đi vào, thỉnh thoảng lại còn phịch phịch ầm , còn quát to át, chẳng lẽ muốn đổi nghề sang thần bài sao?"

Phốc!

Ba cô gái cùng nhau cười.

"Ai muốn làm thần bài?" Giọng nói lạnh lùng truyền đến.

Ba người cùng nhau chuyển hướng, nhìn thấy Vitas lạnh lùng đứng trước mặt, các cô lập tức thở gấp, dán chặt vào cửa phòng, run run rẩy rẩy gọi: "Tổng... Tổng quản lý..."

"Át! ! Át! Át! !"

Bên trong hệt như tiếng ho khan, truyền đến từng trận âm thanh lanh lảnh mà nôn nóng này! !

Hai mắt Vitas nóng lên, liếc mắt nhìn cánh cửa phòng làm việc đóng chặt kia, nghĩ đến kính cửa cũng là do kỹ sư cử người suốt đêm sửa chữa lại cho cô, cô lại đang đùa giỡn bày trò bịp bợm gì nữa?

"Át! ! Át! !" Đường Khả Hinh vẫn không cam lòng, cắn chặt môi dưới, bắt chước người ta tiêu sái vung ra một lá bài poker, chụp lại trên mặt đất, lớn tiếng gọi: "Át! !"

"Làm cái gì vậy?"

Giọng nói Vitas, vừa truyền đến, người đã trong nháy mắt xoay mở khóa cửa, hệt như một cơn lốc tiến vào! !

Đường Khả Hinh ngẩng đầu, thấy thầy xông tới, cô lập tức hoảng sợ quét mạnh một đống bài poker vào trong ngăn kéo, thở dốc, đứng lên, không dám nói chuyện! !

Vẫn còn một lá át, nằm sót lại trên mặt bàn! !

Vitas đi tới trước mặt học trò, cúi đầu, nhìn là át kia, lạnh lùng nói: "Sao? Muốn đổi nghề, làm thần bài sao?"

"À! !" Mặt Đường Khả Hinh nhất thời đỏ bừng, tức khắc ngẩng đầu, nhìn về phía thầy, có chút khẩn trương nói: "Không! Sao có thể? Con chỉ là... Ham... Ham chơi! !"

"Hiện tại trận thi đấu lớn sắp tới! ! Tất cả tuyển thủ, cũng đã chờ lệnh tham gia chiến đấu! ! Cô lại còn có thời gian, ở đây chơi bài sao?" Vitas bộc lộ vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhìn Đường Khả Hinh nói! !

"... ..." Đường Khả Hinh lập tức áy náy xin lỗi cúi đầu.

"Lập tức đến khách sạn Á Châu nhận giấy chứng nhận tuyển thủ được chọn của trận thi đấu lớn! !" Vitas nhìn về phía Đường Khả Hinh, càng nhìn càng tức giận nói: "Chờ đến lúc cô thua, lại làm thần bài cũng không muộn!"

"... ..." Hai mắt Đường Khả Hinh chợt lóe, ngước mắt, liếc nhìn về phía thầy, lúng túng cười khổ.

Vitas không thèm để ý đến học trò nữa, xoay người chuẩn bị rời đi, trong lúc kéo cửa, nói: "Cô muốn thắng Hạo Nhiên, rất khó. Trình độ chơi bài poker của cậu ta, thiên hạ vô địch."

Đường Khả Hinh liếc mắt nhìn thầy đi ra ngoài, trong nháy mắt cô lại cầm là át này lên, trái trái phải phải vặn thành một cục, lại bỗng nhiên cảm giác dạ dày nôn nao khó chịu, một cơn buồn nôn như dời núi lấp biển, xông thẳng tới, vị chua suýt chút nữa sặc ra nơi cổ họng! Cô không kịp chạy vào toilet, trong nháy mắt tiện tay chống trên mặt bàn, cúi người xuống, hướng vào thùng rác nôn mửa, lại vì sáng nay không ăn điểm tâm, cho nên cũng chỉ là nôn khan, cũng không có gì để phun ra! !

Tay chống mạnh trên mặt bàn! !

Cả người cô nôn đến mức khó chịu gục đầu trên mặt bàn, vừa thở dốc, vừa khó chịu cảm giác mồ hôi lạnh trên trán tuôn ra, cô lại run run suy nghĩ, nuốt chua xót trong cổ họng, nhớ tới sáng nay lúc đánh răng, cũng đã ói ra một trận, cho nên mới không muốn ăn điểm tâm...

"Sao có thể nôn đến mức dữ dội vậy chứ?" Đường Khả Hinh vừa sắc mặt tái nhợt, khó chịu nhớ lại chuyện này, lại vừa có cảm giác dạ dày lại cồn cào mãnh liệt, cô nhăn mặt nuốt xuống cổ họng, không hiểu sao bỗng nhớ lại lời nói hôm qua của Trang Hạo Nhiên, thân thể bị đυ.c khoét nổi lên một chút lạnh, sắc mặt có chút biến đổi, trái tim đập thình thịch, choáng váng kêu lên: "Không... Không thể nào?"

Đầu óc cô nhất thời hỗn độn, sắc mặt tái nhợt ngồi trên ghế, hai mắt nhanh chóng lóe ra, tính toán kỳ an toàn của mình... Hẳn chính là hai ngày này...

"Tính kỳ an toàn cái gì chứ! !" Đường Khả Hinh nhất thời tức giận, cười bản thân mình ấu trĩ nói: "Chuyện mới xảy ra ngày hôm trước, hôm nay liền nôn mửa? Có hay không chứ?"

Cô nói xong, lại một trận vị chua trong dạ dày ợ lên, bỗng nhiên nghiêng người, hướng về phía thùng rác, vất vả khó chịu nôn ra.

Tiếng gõ cửa chợt vang lên.

Đường Khả Hinh lập tức ngồi dậy, đè nén lại cảm giác khó chịu, lau mồ hôi trên trán, chỉnh sửa lại mái tóc, mới hơi ngẩng đầu đáp lại: "Mời vào!"

Tiểu Thanh mỉm cười đi tới, nhìn Đường Khả Hinh nói: "Đường tiểu thư... Vitas hối thúc cô đến khách sạn Á Châu lấy giấy chứng nhận thi đấu."

"Tôi biết rồi..." Đường Khả Hinh thở gấp vài cái, hai mắt lưu chuyển, nghĩ mình không thể nào mang thai được, liền thu hồi tài liệu, muốn cầm tài liệu rượu đỏ tới Hoàn Á kí tên, gom hết lại, bỏ vào túi đựng hồ sơ màu đỏ thẫm của mình, túi đựng hồ sơ xinh xắn này, cũng là thầy nhờ người mua từ Paris mang về, sáng nay vừa đưa đến, nói cô thường xuyên hấp tấp, làm mất văn kiện...

Một dòng nước ấm lướt qua.

Đường Khả Hinh bộc lộ vài phần ôn nhu tươi cười, giơ túi đựng hồ sơ đỏ thẫm lên, chính diện còn có ký hiệu lá phong mạ vàng của một cửa hàng nổi tiếng ở Pháp, bên cạnh là chùm nho mạ vàng trang trí, tay cô nhẹ nhàng mơn trớn chùm nho nhỏ trên túi đựng hồ sơ này, càng nhìn càng yêu thích...

"Thật ngưỡng mộ, Vitas tiên sinh mắng cô thế nào, thì cũng lại thương cô thế ấy..." Tiểu Thanh nhìn về phía Đường Khả Hinh mỉm cười nói.

Đường Khả Hinh cũng ngẩng đầu, nhìn Tiểu Thanh, cảm động hạnh phúc cười.

Trời mưa , nhiệt độ có chút giảm xuống thấp.

Cao ốc khách sạn Á Châu, công trình kiến trúc hùng vĩ này, sừng sững dưới bầu trời xám xịt, vẫn khí thế hào hùng như vậy.

Một chiếc xe con màu đen, dừng trước cửa cao ốc khách sạn.

Đường Khả Hinh xách theo túi đựng hồ sơ màu đỏ thẫm, mang đôi giày cao gót 12cm, nhanh chóng bước xuống xe con, đi về phía đại sảnh khách sạn Á Châu, cuộc họp báo với phóng viên vừa được tiến hành xong, có nhân viên làm việc của phòng họp, mỉm cười ngồi tại chỗ chờ phát hai giấy chứng nhận cuối cùng, cô lập tức hưng phấn cười, bước đến, muốn lấy giấy chứng nhận thi đấu của mình, ai ngờ vừa lúc đi qua, bất ngờ đυ.ng phải một người đàn ông cũng đang nhận giấy bên cạnh!

"Xin lỗi..." Đường Khả Hinh mỉm cười nhìn anh một cái.

Một ánh mắt hệt như đang đi săn, lạnh lùng nhìn về phía cô.

Tim Đường Khả Hinh bỗng chấn động mạnh một cái, mới nhìn kỹ người đàn ông này.

Một người đàn ông Italy, tóc ngắn xoăn nhẹ, khuôn mặt lạnh lùng, chiều cao chừng 1m8, vóc người lớn, tóc theo mốt thời thượng, áo sơ mi ngắn màu xanh đậm, quần đen thoải mái, để lộ lông tay màu ánh vàng gợi cảm, lúc nhìn chằm chằm Đường Khả Hinh, trong ánh mắt dường như chiếu ra một loại mị lực chiếm đoạt mãnh liệt...

Đường Khả Hinh hơi giật mình, ngây người nhìn anh ta.

Người đàn ông Italy vẫn không nói gì, chỉ nhẹ nâng chứng bài trên tay, hướng về phía nhân viên làm việc thấp giọng nói câu: thanks, liền bỏ đi.

Đường Khả Hinh nhìn người này rời khỏi, liền bất giác xoay người, nhìn nữ nhân viên, mỉm cười hỏi: "Xin chào cô, tôi là tuyển thủ Đường Khả Hinh của trận thi đấu lớn, người vừa rồi... Hình như không phải là tuyển thủ của cuộc thi đấu lớn?"

"Đúng vậy. Anh ta tên là Michael. Khoảng thời gian trước, là tuyển thủ người Pháp gặp sự cố phải rời khỏi, anh ta là do nguyên lão trong giới rượu đỏ của ba nước Trung Anh Pháp, cùng tiến cử trở thành tuyển thủ mạnh nhất, nghe nói lúc thi hầu rượu, chính anh ta trông coi một thùng dịch rượu sắp sửa sinh bệnh, đúng ba mươi ngày, cho nên mới không có cơ hội qua đây dự thi... Vitas tiên sinh, Laurence tiên sinh, đều hết lời tán thưởng năng lực của anh ta, cho rằng anh ta là người được chọn có khả năng đạt được quán quân lần này!" Nhân viên mỉm cười giải thích.

Đường Khả Hinh bộc lộ vẻ kinh ngạc, nheo mắt nhìn về phía soái ca Italy kia, người đã nhàn nhạt đi vào thang máy, thật là một chút khí chất hầu rượu cũng không có, sao lại... Mặc dù trong lòng cô khó hiểu, lại nghĩ đến mười tuyển thủ xuất sắc thế giới lần này, một người kia lại khiến người ta coi nhẹ sao? Cô nhàn nhạt cười rộ lên, lấy chứng nhận mà nhân viên đưa đến, nói cảm ơn, mới chịu xoay người đi về phía Hoàn Á, lại ngẩng đầu nhìn lên cửa bộ phận tiệc tầng hai, đang đóng chặt, nghĩ Nhã Tuệ có thể ở bên trong làm việc, cô liền cười chuẩn bị lên lầu, muốn đi trêu chọc bạn tốt môt chút...

***

Phòng làm việc bộ phận tiệc! !

Nhân viên đều đã ra ngoài làm việc! Bên trong truyền đến một trận tiếng thở dốc.

Lâm Sở Nhai trong nháy mắt ôm lấy Nhã Tuệ, đem cô ép chặt trên tường phòng làm việc, cúi xuống dưới, hệt như người đói khát lâu năm, hôn lên môi cô như thưởng thức một loại sương ngọt buổi sớm mai, mυ'ŧ cánh môi, thậm chí còn thoát ra đầu lưỡi nóng cháy, cùng với đầu lưỡi ngọt ngào của cô, triền miên quấn quýt dây dưa cùng một chỗ.

"Ưʍ..." Nhã Tuệ kìm lòng không được xấu hổ đỏ mặt, vươn hai tay, vây quanh cổ anh, vuốt ve bả vai nóng qua âu phục của anh.

"Nhã Tuệ..." Lâm Sở Nhai khát vọng kêu lên một tiếng, lại cúi người xuống mυ'ŧ đầu lưỡi cô, hai tay đặt dưới lưng cô, lúc áp sát người cô, vật đàn ông cứng rắn giữa đôi chân anh, đẩy vào người cô gái này, dường như kích động muốn tiến vào...

Mặt Nhã Tuệ lại đỏ bừng, tim đập loạn, nuốt vài cái, hai mắt ôn nhu mơ màng nhìn về phía Lâm Sở Nhai, có chút xấu hổ nói: "Anh đừng như vậy... Hiện tại đang trong phòng làm việc..."

"Sợ cái gì..." Lâm Sở Nhai nâng mặt cô lên, hôn mạnh lên đôi môi ngọt ngào của cô, thân thể không ngừng áp sát thân thể mềm mại của cô, vừa hôn vừa xúc động mỉm cười nhỏ giọng nói: "Anh không cho phép các cô ấy bước vào, ai dám bước vào?"

"... ..." Nhã Tuệ tựa trên tường, mặt ửng đỏ, xấu hổ không lên tiếng .

Lâm Sở Nhai nhìn dáng vẻ e thẹn của cô, lại nhịn không được cúi mặt, cuồng nhiệt hôn cô, tay đã kích động chạm vào bên hông cô, từng nút từng nút một cởϊ áσ khoác âu phục cô ra, tay đưa vào bên trong áo sơ mi, xoa nhẹ bộ ngực đầy đặn của cô, thậm chí ngón tay xông vào áσ ɭóŧ của cô, vân vê điểm hồng đang giãn ra vì nóng của cô, vân vê xong anh lại một trận khát vọng kêu nhỏ...

"Ưʍ..." Nhã Tuệ chưa bao giờ trải qua chuyện giường chiếu, đối mặt với việc như vậy, thân thể nhanh chóng thoáng qua một luồng kí©ɧ ŧìиɧ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cảm giác mới mẻ, làm cho cô liên tục thở dốc.

Lâm Sở Nhai lại vuốt ve bộ ngực đẫy đà của cô, lại vô cùng thỏa mãn cùng kích động, vừa mυ'ŧ cánh môi cô, vừa nhanh chóng cởi bỏ âu phục của mình, chỉ còn mặc chiếc áo sơ mi lam nhạt, quần tây đen, ôm chặt lấy mông cô, để cho giữa hai chân cô dán chặt về phía mình, cầu xin nói: "Đêm nay... Em đến nhà anh? Được không? Có được không?"

Người đàn ông này.

Nhã Tuệ đối mặt với sự cuồng nhiệt như lửa của anh lúc này, thực sự chống đỡ không nổi, xấu hổ không biết nên trả lời thế nào...

"Có được hay không vậy?" Lâm Sở Nhai cúi đầu, cách áo sơ mi, hôn mạnh lên điểm hồng trước ngựa cô, không ngừng dùng môi xoa xoa...

"... ..." Nhã Tuệ vừa mới muốn đáp lời.

"Nhã Tuệ?" Đường Khả Hinh đẩy cửa phòng làm việc bộ phận tiệc, nhìn phòng khách xa hoa nà, đèn thủy tinh đã tắt, cửa phòng rượu cũng đóng, cô liền biết gần đây không có những bữa tiệc rượu lớn diễn ra, mỉm cười đi về phía sau phòng làm việc, bước qua cười rồi kêu nhỏ: "Nhã Tuệ?"

Cửa phịch một tiếng mở ra!

Lâm Sở Nhai mặc âu phục màu đen, dáng vẻ có chút lúng túng đi ra, cười nhìn về phía Đường Khả Hinh, tỏ vẻ kinh ngạc nói: "Tiểu Đường? Sao hôm nay lại có thời gian đến đây? Trùng hợp vậy sao?"

"... ..." Đường Khả Hinh có chút sững sốt nhìn về phía Lâm Sở Nhai.

Không bao lâu sau...

Nhã Tuệ khuôn mặt đỏ bừng lúng túng đi ra khỏi phòng làm việc, nhìn về phía Đường Khả Hinh, cũng bộc lộ một chút xấu hổ miễn cưỡng tươi cười, nhẹ giọng nói: "Đến rồi à..."

"... ..." Đường Khả Hinh lại lưu chuyển ánh mắt, nhìn về phía Nhã Tuệ, thái độ có chút quái dị, cuối cùng dường như hiểu ra, liền nhịn không được cười rộ lên nói: "Ừ... Tới rồi..."

Hai người đứng có chút lúng túng.

"À... Có lẽ tôi phải đi trước... Buổi trưa qua đây cùng em ăn cơm..." Lâm Sở Nhai ôn nhu liếc mắt nhìn Nhã Tuệ một cái, nhanh chóng rời khỏi.

Đường Khả Hinh nhìn bóng dáng Lâm Sở Nhai hệt như người vừa làm chuyện sai trái, vội vã chạy trốn, cô nhịn cười không được, lại cố ý bộc lộ vẻ nghiêm túc quay đầu, nhìn về phía bạn tốt.

Nhã Tuệ cả khuôn mặt đỏ bừng , nhìn về phía Đường Khả Hinh, nói: "Cô... Cô không nên hiểu lầm... Tôi... Tôi cái kia..."

"Được rồi! ! Chị cũng nên yêu đương đi thôi ! !" Đường Khả Hinh nhìn về phía bạn tốt, hết sức sảng khoái cười nói.

Nhã Tuệ lại sửng sốt nhìn về phía Đường Khả Hinh, nói: "Hả? Cô tán thành sao? Trước đây cô... Rất phản đối tôi và anh ấy bên nhau..."

"Vì sao vậy?" Đường Khả Hinh rất kinh ngạc nhìn về phía Nhã Tuệ, cười rộ lên nói: "Lâm phó tổng rất tốt, không tiếp cận nữ sắc, hơn nữa mỗi ngày, đều mười giờ đi ngủ!"