Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 697: Đổi chủ

Câu lạc bộ Á Châu.

Tất cả lãnh đạo cấp cao của hai tập đoàn lớn cùng nhau nhanh chóng đi tới phòng họp số một! ! Bởi vì hôm nay phòng họp lớn nhất của Khách sạn Á Châu bị khách thuê ba ngày, cho nên cuộc họp hôm nay tổ chức ở Câu lạc bộ! !

Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi dẫn tất cả mọi người chậm rãi đi về phía trước, gặp gỡ tại cửa chính phòng họp.

“Tổng Giám đốc Trang!”

“Tổng Giám đốc Tưởng!”

Cấp dưới hai bên đồng thời cung kính khom lưng về phía đối phương chào hỏi.

Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn đối phương một cái, trên mặt đè nén khí thế, đi về phía đối phương.

“Tổng Giám đốc Tưởng thân thể mới vừa hồi phục, lại vì chuyện khách sạn dưới nước vất vả, làm bạn hợp tác với anh, tôi thật sự vô cùng áy náy!” Trang Hạo Nhiên nhìn Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười nói.

Tưởng Thiên Lỗi nghe những lời này, hai mắt thâm thúy chợt lóe, nhớ tới đêm qua Đường Khả Hinh thổ lộ tâm sự với mình, một ngọn lửa hừng hực bốc cháy, nhưng vẫn đè nén thật chặt, mỉm cười nói: “Gần đây cậu bận rộn trăm công nghìn việc, còn phải trông nom chuyện tình cảm, tôi làm sao không biết xấu hổ để cho cậu tiếp tục quan tâm? Phải biết, nếu muốn làm cho khí thế, cậu nhất định phải có đủ tinh thần chiếm đoạt nhanh như chớp giật! ! Nếu tốc độ của tôi chậm lại, cậu lại phải hoạch định sách lược một đoạn thời gian.”

Trang Hạo Nhiên ngẩng mặt cười nói: “Nói lời này quá khách sáo rồi.”

Tưởng Thiên Lỗi cũng cau mày, nhìn anh, mỉm cười nói đến một chuyện khác: “Kì quái, cậu là người rất hiếu kì, ham học hỏi, đối với chuyện tối hôm qua Khả Hinh để cho cậu xoay người, hai chúng tôi nói chuyện, không tò mò?”

Trang Hạo Nhiên nhìn anh, nở nụ cười nói: “Tại sao phải tò mò? Phụ nữ bất quá cũng chỉ là một loài hồng trong nhiều loài hoa, hoa hồng nào không gai? Lúc làm việc thoải mái một chút, anh thoải mái, trong lòng tôi thoải mái. Nếu hai người chúng ta vì một phụ nữ, mà để Hoàn Cầu nổi lên tranh chấp, đây không phải là chuyện cười cho mấy triệu nhân viên của Hoàn Cầu?”

Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi chợt lóe, nở nụ cười nhìn anh nói: “Xem ra, sức mạnh của ái tình thật ghê gớm, khiến cho hôm nay cậu có khí thế hung hăng như vậy.”

“Trên thế giới này, bất luận một món đồ nào cũng có thể trở thành sức mạnh của tôi! Bao gồm đối thủ!” Sắc mặt Trang Hạo Nhiên lạnh lẽo, nhìn Tưởng Thiên Lỗi nói.

Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi cũng đông lạnh, nhìn anh.

Hai bó lửa giận lặng lẽ cháy hừng hực!

Hai thư ký Đông Anh và Tiêu Đồng đồng thời mở cửa chính phòng họp, hai Tổng Giám đốc lạnh lùng nhanh chóng xoay người vào bên trong, tất cả lãnh đạo cấp cao nhanh chóng ngồi xuống, bao gồm bốn Phó Tổng của mình, còn có Tưởng Văn Phong, cả người anh mặc áo sơ mi màu trắng tay ngắn, quần tây màu đen, áo vest trắng theo phong cách England, lạnh nhạt giống như người bên ngoài thế giới, ngưng mặt nhìn mọi người phía trước. . . . . . DK cũng im lặng mở tài liệu, nhìn nội dung. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên hai người đồng thời ngồi ở ghế Tổng Giám đốc, giơ tay cho mọi người ngồi xuống, sau khi mọi người cung kính khom lưng liền nhanh chóng ngồi xuống.

Tiêu Đồng và Đông Anh nhanh chóng mở máy vi tính, mở màn hình ở bên trong phòng họp cho lãnh đạo cấp cao của Hoàn Cầu trên toàn thế giới, bao gồm hai người Trang Tĩnh Vũ và Tưởng Vĩ Quốc.

Tưởng Văn Phong nhanh chóng đứng dậy, nhìn mọi người lạnh nhạt nói: “Tôi làm Tổng giám sát thiết kế khách sạn dưới nước, bây giờ bắt đầu chủ trì cuộc họp vòng thứ ba khách sạn dưới nước.”

Trang Hạo Nhiên hơi nới lỏng cúc áo tây trang, hai mắt chậm rãi xoay tròn, trên mặt lộ ra cười như không cười, nhìn Tưởng Văn Phong.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn đứa em họ đắc ý, cũng khẽ mỉm cười.

Tưởng Văn Phong đứng ở trước mặt mọi người, chậm rãi vung thước dài trong tay, nhìn lập trình viên bên cạnh máy vi tính.

Lập trình viên lập tức đáp lời, sau đó nhanh chóng dùng máy vi tính, mở màn hình tinh thể lỏng giữa phòng họp, mô hình “Con sứa” khách sạn dưới nước chợt hiện ra, Tưởng Văn Phong đứng giữa vòng tròn trong phòng họp, quay đầu nhìn mọi người giải thích nói: “Lần này phòng ốc trong khách sạn dưới nước của chúng ta, thiết kế chia làm 24 chủ đề, những câu chuyện cổ tích dưới nước, bao gồm công chúa bong bóng, nàng tiên cá, vân vân, còn có rừng rậm dưới nước, âm nhạc, ánh đèn. . . . . . và các chủ đề khác.”

Anh nói xong, liền đè xuống bàn phím máy tính một cái, cả hội trường tối sầm lại, ở bên trong màn hình LCD xuất hiện mô hình khách sạn “Con sứa” tuyệt vời, sau đó lãng mạn bay vào dưới biển sâu, cuối cùng mô hình chậm rãi xoay tròn vào trong khách sạn, hình ảnh rơi vào một nhánh hành lang tối tăm nào đó, trước mặt có một cô gái mặc váy yếm dài màu đỏ thẫm, mái tóc đến eo, đi về phía trước. . . . . .

Mọi người đều nhìn cô gái trong màn hình lớn, biết rõ đây chỉ là hiệu ứng mô phỏng, nhưng vẫn bị bóng lưng tuyệt đẹp của cô gái hấp dẫn.

Hình ảnh chậm rãi chuyển đến nửa khuôn mặt của cô gái này, lại là cô gái quen thuộc nở nụ cười ngọt ngào. . . . . .

Mọi người sửng sốt.

Tưởng Thiên Lỗi cũng hơi sững sờ, nhìn người mẫu trong hình giống Đường Khả Hinh, lại nghi ngờ nhìn Tưởng Văn Phong. . . . . .

Tưởng Văn Phong chỉ đành ho hai tiếng vừa nói: “Cần một người mẫu, không nghĩ ra người nào, cũng nhớ tới nữ thư ký bị tôi hù dọa trong cuộc họp lần trước, không ngại chứ, Tổng Giám đốc Trang. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên ngồi tại chỗ, vẻ mặt lạnh lùng nhạt, chậm rãi mỉm cười, nói: “Tùy tiện.”

Tưởng Thiên Lỗi nghe giọng điệu này, lại xoay người, nhìn anh.

Tưởng Văn Phong không thể làm gì khác hơn xoay người, cùng mọi người nhìn cô gái trong màn hình, đi qua hành lang dài thăm thẳm, nhìn thấy một cánh cửa, cô lộ ra nụ cười ngọt ngào, vươn tay mới vừa muốn mở cửa, cửa chính phòng khách lập tức phản chiếu chủ đề của căn phòng: ‘Dòng chảy’, hình ảnh nàng tiên cá ở dưới nước cùng mấy người chị gái tung tăng bơi lội, thậm chí nàng tiên cá vươn tay về phía cô gái, cô gái trước mặt hơi lộ ra kinh ngạc, mang theo nụ cười vui vẻ, chậm rãi đưa ngón tay ngọc thon thon ra, lúc mới vừa tiếp xúc được bàn tay ngọc của nàng tiên cá, không ngờ trên cửa giống như có sóng ánh sáng gợn lăn tăn, lăn tăn. . . . . .

“Hiệu ứng ánh sáng này. . . . . .” Trang Tĩnh Vũ cười nhìn hình ảnh giữa màn hình, hỏi: “Là như thế nào?”

Tưởng Văn Phong mỉm cười cung kính nhìn Trang Tĩnh Vũ, nói: “Đây là cánh cửa phòng điện tử bằng màn hình tinh thể lỏng mới nhất trên thế giới.”

Mọi người xôn xao.

Tưởng Vĩ Quốc cũng ngưng mày, hỏi: “Nói cách khác, bình thường chúng ta dùng máy tính màn hình tinh thể lỏng là dùng ở trong phòng khách?”

“Vâng! Hơn nữa còn có thể giống như không chạm vào máy tính!” Tưởng Văn Phong xoay người, nhìn cô gái trong hình, cô đứng ở ngoài cửa, trong lúc tiếp xúc đến tay của nàng tiên cá, cửa đã mở ra, cô mang theo nụ cười ngạc nhiên, đi vào phòng kính trong suốt 270 độ, bên ngoài bức tường kính trong suốt có nhiều san hô bảy màu, trong ánh đèn lấp lánh, lóe lên màu sắc giống như Thủy Long Cung, cả căn phòng đều là bọt bong bóng bay lên. . . . . .

Cô gái vui vẻ đứng ở giữa bọt bong bóng, nhìn ánh đèn phòng ngủ bỗng nhiên theo tiếng nhạc chủ đề của gian phòng lóe lên ánh đèn rực rỡ, thậm chí chiếc giường nước trắng như tuyết cũng đột nhiên sáng lên ánh nước trong suốt, giống như một cánh cửa nước khổng lồ.

“Kỹ Sư của chúng tôi đã tốn bảy tháng, mới cho tôi một câu trả lời hài lòng như trước mắt!” Tưởng Văn Phong đứng ở trước màn hình lớn, cây thước bạc chỉ trúng giường nước trong màn hình, nói: “Giường Nước này có hiệu quả giống như bể nước, là bởi vì kỹ Sư Bố Nhĩ Sâm tốn ba tháng ở trong phong thí nghiệm, khai thác tất cả các loại chất nhựa, rốt cuộc anh ta nghiên cứu ra một loại chất keo trong suốt, có thể rót vào bên trong nước, theo ánh đèn sẽ phát ra nhiều màu sắc . . . . .”

Cô gái vui vẻ bày ra vóc người hoàn mỹ, nằm ở trên giường nước, cá heo nhỏ bằng hiệu ứng 3D bồng bềnh bơi đến, chạm nhẹ lỗ mũi cô gái, như đồng tình người hôn nhẹ, cô mập mờ nở nụ cười ngọt ngào.

Trang Hạo Nhiên lạnh lùng nhìn.

Cũng đang vào vào lúc này, giường nước chợt hạ xuống, cô gái lập tức rơi xuống dưới.

Tưởng Thiên Lỗi lập tức lộ ra kinh ngạc.

Trong nháy mắt này, cô gái lặn xuống phía dưới căn phòng nước, bơi khắp nơi giống như nàng tiên cá.

“Anh lo lắng cái gì?” Trang Hạo Nhiên đột nhiên quay đầu, nhìn Tưởng Thiên Lỗi hỏi.

“Cậu không lo lắng sao!” Tưởng Thiên Lỗi nhìn anh hỏi.

“Tại sao tôi phải lo lắng?” Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên nhẹ nhõm, nhìn anh cười nói: “Cô ấy có quan hệ gì tới tôi?”

“. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi híp mắt nhìn anh, đánh giá lời này rốt cuộc có mấy phần chân thật.

“Mọi người đều biết. . . . . .” Tưởng Văn Phong tiếp tục nhìn mọi người giải thích: “Diện tích khách sạn dưới nước khẳng định không thể lớn hơn so với qui mô khách sạn trên mặt đất của chúng ta, cho nên chúng ta phải về tận dụng mỗi một nơi, phát huy không gian quý giá, bởi vì mỗi hình ảnh trong nước đều hết sức kì ảo!”

Tiếng vỗ tay cuồng nhiệt vang lên.

Thành viên cả phòng họp đều rối rít vỗ tay, Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên cùng vỗ tay. . . . . .

Bọn người Lâm Sở Nhai cũng trầm ngâm ngồi ở một bên, không lên tiếng, cho đến khi tiếng vỗ tay từ từ dừng lại, chuẩn bị phát ra chủ đề khác thì Tô Lạc Hoành nhất thời ho khan một tiếng, đột nhiên mỉm cười nói: “Mô hình thiết kế hiệu ứng máy tính, quả nhiên hoàn hảo tuyệt đẹp ! Nhưng hiệu ứng, mãi mãi chỉ là hiệu ứng. . . . . . Cách thao tác thực tế, còn một khoảng cách.”

Mọi người đều nhìn anh.

Tưởng Văn Phong cũng ngưng mặt nhìn Tô Lạc Hoành, người này đã từng được Nhà Trắng gọi là chuyên gia máy tính xuất sắc nhất toàn cầu, thậm chí anh sáng tạo ra phần mềm “The Big”, đã đưa tới khủng hoảng toàn cầu không nhỏ, cuối cùng anh tự hủy trình tự, chuyện này mới tuyên bố kết thúc, Tưởng Văn Phong hết sức đè nén suy nghĩ trong lòng, mỉm cười nói: “Chúng tôi thiết kế bước đầu, cũng sẽ không ảnh hưởng đến trình tự thực tế sau này!”

Tô Lạc Hoành mỉm cười, nhìn mọi người nói: “Lúc nảy lập trình viên máy tính nhấn mạnh hiệu ứng 3D và hiệu ứng ánh đèn, còn có kết hợp tất cả ánh sáng thủy tinh hoàn hảo, tôi xem cũng hết sức ngạc nhiên, không ngờ trên thế giới có kiến trúc đặc sắc thế này sao, nhưng cậu chủ Tưởng không phải là chuyên gia máy tính, không hiểu hiệu ứng ánh đèn, hiệu ứng 3D, cần hệ thống internet hỗ trợ đến bao nhiêu, thậm chí mọi người xem nhẹ vấn đề lực ép mà máy tính chủ và tổng đài điện thoại của khách sạn có thể chịu đựng được!”

Mọi người nhất thời trầm ngâm nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên lạnh lùng ngồi ở ghế Tổng Giám đốc, vẻ mặt chặt ngưng, giống như ông vua thủy tề đang lâm triều! !

Tô Lạc Hoành im lặng không lên tiếng, chỉ nhanh chóng cầm laptop đi về phía dưới màn hình LCD trong phòng họp, ngồi xuống, mở laptop xong, nhanh chóng dùng chương trình hacker, xâm nhập vào hệ điều hành của lập trình viên cấp dưới của Tưởng Văn Phong, tránh để anh ta đi tới gây phiền phức cho mình.

Lập trình viên lập tức ngẩng đầu lên, nhìn màn hình máy vi tính chợt tối đen, sửng sốt.

Tô Lạc Hoành khẽ mỉm cười, ngón tay nhanh chóng thao tác trên bàn phím laptop, vừa thao tác ngón tay, vừa nói: “Một đại sảnh khách sạn muốn áp dụng hiệu ứng 3D, hiệu ứng ánh đèn, sẽ phải dùng 327 máy vi tính để chương trình máy tính hoạt động đa chiều! ! Mà khách sạn dưới nước của chúng ta có khoảng 170 gian phòng áp dụng màn hình tinh thể lỏng và hiệu ứng 3D, sau khi tôi kiểm tra, tổng cộng cần khoảng 3200 máy tính! ! Hơn nữa khách sạn dưới nước chia làm 12 tầng, mỗi tầng cần kết nối khoảng 3000 máy vi tính!”

Mọi người không tự chủ ngẩng đầu lên, nhìn ở bên trong màn hình LCD, xuất hiện khách sạn hình con sứa trong suốt, theo thao tác của Tô Lạc Hoành, gần mười ngàn máy vi tính phân bố thẳng, giống như mạng lưới truyền hình mở ra.

Cuối cùng, Tô Lạc Hoành ngẩng đầu lên, nhìn mọi người nói: “Thật ra còn bao gồm cả tín hiệu chuyển đổi thông tin liên lạc của khách sạn dưới nước chúng ta! Hệ thống điện thoại di động là sản phẩm điện tử khúc xạ, tối hôm qua tôi làm một nghiên cứu rất thú vị, khi tất cả máy tính này mở ra cùng một lúc, tín hiệu chuyển đổi khổng lồ lập tức khởi động, sẽ xuất hiện mô hình 3 chiều hoàn mỹ! ! Mời mọi người xem. . . . . .”

Anh nói xong, ngón tay chậm rãi đặt lên phím en¬ter, ngẩng đầu nhìn màn hình lớn, tay lập tức đè xuống! !

“Ầm . . . . . . ” Khách sạn hình “Con sứa” khổng lồ lập tức nổ tung trong nước! !

Mọi người khϊếp sợ kêu lên.

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lập tức cũng trợn to, kinh ngạc nhìn hình ảnh.

Trang Tĩnh Vũ và Tưởng Vĩ Quốc cũng nhanh chóng gỡ mắt kính xuống, khϊếp sợ nhìn cảnh tượng này! !

Hai mắt Tưởng Văn Phong chặt ngưng, nắm chặt thước dài trong tay! !

Trang Hạo Nhiên lạnh lùng ngồi ở vị trí Tổng Giám đốc, rất thoải mái nhìn khách sạn dưới nước hình con sứa nổ tung.

Tô Lạc Hoành mỉm cười nhìn mọi người, nói: “Các sản phẩm của Apple mọi người đều biết, nhưng mọi người cũng không biết, Steve Jobs sáng lập Apple những năm đầu, ông ta kiên trì một loại khái niệm chính là trong máy vi tính không tăng thêm bộ phận tản nhiệt! ! Ông ta cố chấp cách nhìn này! Bởi vì ông ta muốn hoàn hảo, cảm thấy máy tính không có bộ phận tản nhiệt mới là máy vi tính có hình dáng xinh đẹp nhất, hoàn hảo nhất! Lúc ấy ông ta đang chủ trì dự án sản xuất sản phẩm, quả thật gây ra tranh cãi, nhưng sau đó, vấn đề tản nhiệt không được giải quyết, máy tính thường xảy ra lỗi, cuối cùng đưa đến sản phẩm ế hàng, cho nên, chuyện này đã thừa nhận một sự thật, chính là tưởng tượng hoàn hảo và tình huống thực tế còn một khoảng cách! Mặc dù chúng ta có thể dùng kỹ thuật tỏa nhiệt cao nhất thế giới, nhưng mọi người đừng xem thường, bình thường tòa nhà xây dựng khép kín, khoảng cách ở dưới nước càng sâu, chịu đựng áp lực đến một lúc nhất định thì nó sẽ nổ tung! ! Mà trong thực tế nhiệt năng phát ra từ khách sạn dưới nước của chúng ta rất có thể còn đáng sợ hơn! !”

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng xoay tròn, cơ mặt căng cứng, nắm chặt bút máy, gần như muốn vặn gảy! !

Hai mắt Tưởng Văn Phong cũng chặt ngưng, im lặng không lên tiếng.

Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng nhìn Tô Lạc Hoành nói: “Nếu như vậy, cậu là chuyên gia máy tính xuất sắc, có phương pháp xử lí hay không?”

Tô Lạc Hoành bật cười nói: “Tôi có! ! Tôi có thể dùng một phần mười dữ liệu mới vừa rồi trong máy vi tính để giải quyết triệt để những vấn đề này! ! Thậm chí tôi có thể dự đoán thêm các nguy cơ máy vi tính với mô hình hiệu ứng 3 chiều, để kiểm soát các nguy cơ đáng sợ có thể xảy ra trong thực tế của khách sạn dưới nước! Nhưng điều kiện tiên quyết là, hiệu ứng ánh đèn, hiệu ứng 3D được nhấn mạnh lúc nảy, tôi muốn nhất trí bác bỏ !”

Hai mắt Tưởng Vĩ Quốc chợt lóe, hiểu vấn đề này.

Trang Tĩnh Vũ cũng hiểu.

L*иg ngực Tưởng Thiên Lỗi muốn nổ tung.

“Nếu vấn đề này có tìm được phương án giải quyết, có tạm ngừng thu mua tất cả vật liệu thuộc các hạng mục của khách sạn dưới nước hay không!” Tưởng Vĩ Quốc lại lạnh nhạt nói: “Bởi vì xuất hiện tình huống đặc biệt, phải sắp xếp lại các hạng mục liên quan của tổ thiết kế khách sạn dưới nước một lần nữa! Hiện tại có hai hướng giải quyết, một là tổ thiết kế của Tưởng Văn Phong, do Tập đoàn Hoàn Á chỉ đạo, thực hiện hợp tác và tham thảo với Tô Phó Tổng. Hai là Tô Phó tổng gia nhập vào tổ thiết kế, tiến hành hợp tác hạng mục dự án. Bỏ phiếu quyết định đi!”

Tô Lạc Hoành chậm rãi mỉm cười, nói: “Tôi sẽ tận sức vì Hoàn Á, dâng hiến tác phẩm hoàn mỹ nhất của tôi.”

Mọi người nghe anh nói như vậy, tất cả đều im lặng không lên tiếng, đè nén suy nghĩ ứng cử viên muốn bỏ phiếu vào trong lòng.

Ánh mắt của Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên lóe lên, cũng lặng lẽ chờ đợi số liệu trong màn hình lớn, nhanh chóng tăng lên, cuối cùng trong 2000 phiếu bầu, Hoàn Á chiếm 1200 phiếu, Á Châu chiếm 800 phiếu! !

“Tốt!” Tưởng Vĩ Quốc nhàn nhạt yên lặng nói: “Kết quả bỏ phiếu, Hoàn Á có 1200 phiếu, chiến thắng. Tổ thiết kế chuyển sang Hoàn Á! Như vậy căn cứ bảy hạng mục liên quan trong tay tổ thiết kết, cùng thuộc về Hoàn Á! ! Lần này CEO hạng mục khách sạn dưới nước, thành công đổi chủ, tất cả thuộc về Trang Hạo Nhiên! !

Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.

Trang Hạo Nhiên chậm rãi đứng lên, cài cúc áo tây trang xong, hướng mọi người nở nụ cười sung sướиɠ, lúc này mới chậm rãi xoay người, nhìn Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng ở một bên, vươn tay nói: “Tổng Giám đốc Tưởng, cám ơn anh. . . . . . Tương lai tôi nhất định sẽ chỉ đạo dự án khách sạn dưới nước thật tốt, hướng tới vinh quang và tạo nên huyền thoại!”

Tưởng Thiên Lỗi cắn răng nghiến lợi đứng lên, xoay người, hai mắt phát ra sát khí nhìn anh, chậm rãi vươn tay, nói: “Có cần ác như vậy không? Ở tại cuộc họp làm nổ tung mô hình khách sạn dưới nước của tôi!”

“Tối ngày hôm qua, nói như thế nào?” Trang Hạo Nhiên cau mày nhìn Tưởng Thiên Lỗi, ánh mắt sắc bén như chim ưng, chợt lóe, nói: “Tôi cầu xin anh mở cho tôi một con đường! !”

Tưởng Thiên Lỗi lập tức ngẩng đầu lên tức giận nhìn anh.

“Cuộc đời của anh, sau này phải biết quý trọng những lời cầu xin không dễ, bởi vì, cơ hội như vậy không nhiều lắm! !” Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên lạnh lẽo, không nói chuyện nữa, vô tình bắt tay với anh, liền một mình mang theo bốn Phó Tổng Giám đốc nhanh chóng xoay người đi khỏi! !

Tưởng Thiên Lỗi tức giận đến l*иg ngực sắp nổ tung nhìn bóng lưng của anh. . . . . .