Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 691: Tự nhiên

Sắc mặt Bác Dịch lạnh lẽo, hết sức hết sức khó coi, mặc T-shirt màu đen tay ngắn, quần tây màu đen, nhàn nhạt đi ra tòa nhà đồ sộ mười hai tầng, nhất thời nhìn thấy bốn phía là trung tâm mua sắm, khắp nơi là thiên kim danh viện, trên mặt của các cô trang điểm tỉ mỉ, mặc quần áo xinh đẹp, đeo xách tay hiệu nổi tiếng, trò chuyện cười nói đi về phía trước, thỉnh thoảng nhìn thấy một hai người đàn ông, làm bạn ở bên cạnh các cô, mỉm cười đi về phía trước. . . . . .

Bác Dịch lập tức cảm giác mình không hợp chỗ này, nhưng vẫn cực kỳ bất đắc dĩ đi về phía trước, theo phương hướng Trang Ngải Lâm chỉ định, quẹo trái tới cửa hiệu thời trang nam giới cao cấp hàng đầu, lập tức nhìn thấy ở trong tủ kính sáng ngời, ánh đèn lấp lánh mê người, trưng bày từng món tây trang sang trọng, tôn quý, khuôn mặt anh lạnh lùng như băng đi tới, mới vừa cất bước vào cửa hiệu lại cảm thấy bên phải từng trận đèn flash lóe lên, anh sửng sốt quay đầu, lúc này mới phát hiện ra, trong một tiệm trang phục không có mở cửa, có thật nhiều nhân viên tập trung chụp hình, mà ở giữa kéo vẻn vẹn phông màn màu trắng, một số người mẫu nước ngoài, đẹp trai, hấp dẫn chỉ mặc quần tây màu đen, lại cởi trần, đang đứng chung một chỗ, làm theo nhϊếp ảnh gia chỉ định, đôi tay đặt trên người một cô gái xinh đẹp hấp dẫn đứng giữa, mặc váy yếm dài màu đen. . . . . .

“Crắc! !” Một âm thanh lạnh lùng truyền đến.

Ánh mắt của Bác Dịch nhíu lại, theo bản năng nhìn sang âm thanh kia.

Quả nhiên Trang Ngải Lâm từ giữa một đám nhân viên thiết kế đứng lên, mặc váy yếm ngắn in hoa văn màu trắng bó sát người, bên ngoài khoác áo khoác tây trang hình hoa sen màu trắng đen, tóc cuộc cao lên, buộc lên tóc đuôi ngựa, trang điểm nhàn nhạt, buông ly trà trong tay, cầm một chai dầu cơ bắp ở bên cạnh, mang giày cao gót màu đen hơn 10 cm, đi tới trước mặt người mẫu nam ngay chính giữa, không nói hai lời, liền phun dầu cơ bắp trên bắp thịt hấp dẫn của anh ta, trực tiếp đưa ngón tay ngọc thon thon, móng tay sơn “mặt trăng đen”, sờ trên người của người mẫu nam đó, chà xát dầu cơ bắp trên bắp thịt của anh ta.

Ánh mắt của Bác Dịch nhíu lại, nhìn cô.

Trang Ngải Lâm im lặng không lên tiếng, ánh mắt vẫn chăm chú, sắc mặt đông cứng không ngừng vuốt ve trên người của người mẫu nam, thậm chí lướt qua viên bi trên cơ ngực hấp dẫn của anh ta, vì hiệu ứng ánh sáng, đôi tay bóp một cái.

Người mẫu nam thở ra một hơi, có chút mập mờ nhìn Trang Ngải Lâm.

Bác Dịch quay mặt đi, chăm chú nhìn phía trước, ah một tiếng, nở nụ cười lạnh lùng.

“Ok!” Trang Ngải Lâm lập tức vứt bỏ chai dầu cơ bắp, sau khi người mẫu nam xoa dầu cơ bắp, rốt cuộc lộ ra đường nét tốt nhất, mới ra lệnh: “Bắt đầu đi!”

“Vâng!” Nhϊếp ảnh gia đầy thâm ý cười nhìn người mẫu nam này, nói anh may mắn khánh có thể được “Nữ vương” vuốt ve.

Trang Ngải Lâm rữa tay trước, mới nhắc cổ tay, nhìn chiếc đồng hồ kim cương quý giá, đã sắp ba giờ, cô cau mày suy nghĩ tại sao người kia còn chưa tới? Mới vừa xoay người lấy điện thoại di động ra, đã nhìn thấy Bác Dịch đang đứng ở ngoài cửa hiệu, vẻ mặt tức giận, cô lập tức kéo nhẹ tây trang khoắc trên người của mình, mới nâng đôi chân dài hấp dẫn đi tới, có chút tức giận nói: “Tại sao anh đến trễ như thế? Bản tiểu thư chưa từng chờ người nào! Tôi chờ anh hơn 40 phút, anh ăn gan báo đúng không?”

Bác Dịch quay mặt sang, không lộ vẻ gì nhìn Trang Ngải Lâm, nhớ tới cô mới vừa đứng ở trước mặt người mẫu nam, lúc đưa tay sờ soạn cơ ngực hấp dẫn của người khác, trên mặt của cô lộ ra một chút quyến rũ.

“Nhìn cái gì vậy? Cẩn thận tôi đâm mù mắt anh!” Trang Ngải Lâm bước nhanh đi về phía trước, đi qua bên cạnh Bác Dịch, đi về phía cửa hiệu của mình.

Bác Dịch cũng không nói gì, lạnh lùng đi theo phía sau cô đi về phía trước.

“Mang mấy bộ tây trang tôi chuẩn bị tới đây!” Trang Ngải Lâm căn dặn quản lý cửa hiệu quần áo đi lấy, nhận chè tổ yến nhân viên làm việc đưa cho mình, cầm cái muỗng ăn một ngụm, vì chuyên đề chụp hình thời trang của mình, cô đã bận rộn một buổi sáng rồi.

“Tôi có tây trang! Tại sao nhất định phải tới đây mặc của cô?” Bác Dịch lạnh lùng hỏi.

Trang Ngải Lâm ngồi ở ghế sa lon một người, đang cầm chè tổ yến, tư thế giống như nữ vươn, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Bác Dịch, lạnh lùng nói: “Anh biết trong tiệc thử rượu, bạn gái của anh là ai không?”

Bác Dịch không lên tiếng nhìn cô.

“Là bản tiểu thư tôi !” Trang Ngải Lâm lập tức buông chén xuống, sắc mặt đông cứng nhìn anh chằm chằm, không khách khí nói: “Nếu không phải là mẹ tôi thích anh! ! Cho dù anh bắt thang lên trời cũng không với tới tôi ! Bây giờ anh có một cơ hội đứng ở bên cạnh tôi, đây là vinh hạnh của anh! Anh còn không biết quý trọng? !”

Bác Dịch hơi cười, cũng không có khách khí nhìn Trang Ngải Lâm lạnh lùng nói: “Người phụ nữ giống như cô, có đàn ông thích sao? Động một chút là giống như cọp mẹ! Ai dám với tới cô! ?”

“Anh tự đâm đầu vào chỗ chết!” Trang Ngải Lâm tức giận đứng lên, muốn giơ chân đá lên ngực Bác Dịch! !

Một bóng người màu tím, lập tức dừng ở bên cạnh Bác Dịch, lạnh lùng giống như người máy.

Trang Ngải Lâm dừng lại, nhìn cô.

Bác Dịch cũng tò mò cô gái mặc váy dài màu tím trước mặt, mang ủng ngắn màu đen, buộc tóc đuôi ngựa, đứng ở một bên, giống như thần chết, suy nghĩ xem cô mới vừa từ nơi nào bay ra, tốc độ nhanh đến kinh người.

“Bà chủ bảo tôi đi theo, tránh để cô làm tổn thương Bác Dịch tiên sinh, bà ấy nói, nếu như cô đạp anh ta một cước, tôi sẽ tát cô mười bạt tai, đánh cô trở về trong bụng mẹ.” Cô gái mặc quần áo màu tím trước mặt, lạnh lùng vô tình nói.

Trang Ngải Lâm chắt lưỡi một tiếng, cắn răng nghiến lợi quay đầu đi, tức giận đến bộ ngực no tròn sắp nổ tung.

Trên mặt Bác Dịch đột nhiên hiện lên chút hả hê, thậm chí không đè nén được nụ cười.

“Anh. . . . . . Anh rất được! !” Trang Ngải Lâm nhìn chòng chọc bộ dáng hài lòng của Bác Dịch, nhưng vẫn cố kỵ xoay người, kêu to: “Tới đây ! Đứng lì ở nơi đó làm gì?”

Bác Dịch chỉ đành phải cất bước đi tới, lúc đi qua bên cạnh cô gái áo tím, liếc cô, mới đi về phía Trang Ngải Lâm.

Nhân viên làm việc lập tức đẩy tới một sào đồ di động, phía trên treo gần mười bộ tây trang kiểu dáng khác nhau, đều hết sức sang trọng, phát ra ánh sáng hấp dẫn.

“Cô biết số đo của tôi sao?” Bác Dịch nhìn tây trang này, ngạc nhiên hỏi.

“Tôi nhìn một cái đã biết!” Trang Ngải Lâm ngồi ở trên ghế sa lon, lại nâng chén chè…, nói: “Đi vào thay quần áo, tôi xem một chút!”

Bác Dịch có chút không tình nguyện đứng đấy.

Trang Ngải Lâm cảm giác không khí bên cạnh lạnh lẽo, cô chậm rãi nóng mắt ngẩng đầu lên nhìn Bác Dịch, nhướng mày nói: “Đừng thấy cho chút mặt mũi mà lên mặt! Anh cho rằng có cô ấy ở đây, tôi không đánh được anh sao?”

Bác Dịch đã cầm một bộ tây trang màu đen, đi về phía phòng thay quần áo, phịch một tiếng, đóng cửa lại.

“Hừ!” Trang Ngải Lâm nhìn chằm chằm cánh cửa kia một cái, tiếp tục ăn chè.

Không đến bao lâu.

Bác Dịch mặc tây trang màu đen kẻ sọc thẳng, áo sơ mi trắng, giống như biến thành người khác, quần áo vừa vặn ôm sát vóc người của anh, cao khoảng 1m90, thái độ trong tục tằng hiện ra ngạo mạn, thậm chí bởi vì vẻ mặt anh lạnh lùng, càng tăng thêm cảm giác người đàn ông bí ẩn, đi ra phòng thay quần áo, nhất thời cả cửa hiệu bừng lên ánh sáng mạnh mẽ tôn quý, nhưng anh không hề phát hiện bản thân có bất kỳ cái gì khác, chỉ hơi cúi thấp, chỉnh sửa tay áo sơ mi một chút. . . . .

Trong cửa hiệu, nhân viên làm việc nhìn thấy Bác Dịch mặc tây trang này, ánh mắt sáng lên, trái đập rộn ràng.

Trang Ngải Lâm cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, trong thoáng chốc nhìn thấy Bác Dịch, khẽ nhướng lông mày, hai mắt lộ ra nụ cười.

Lúc này Bác Dịch mới có chút ngượng ngùng liếc cô một cái, hỏi: “Như thế nào?”

Trang Ngải Lâm im lặng không lên tiếng, buông chén xuống, đứng lên, đi tới trước mặt của anh, vươn tay cho anh cởi cúc áo sơ mi nơi hầu kết. . . . . .

Bác Dịch cúi đầu nhìn cô, ánh mắt lại rơi vào trên môi đầy đặn của cô. . . . . .

Trang Ngải Lâm lại cởi cúc áo cho anh, bẻ nhẹ cổ áo sơ mi, nhìn thấy cơ ngực rắn chắc của Bác Dịch khác với người đàn ông bình thường, đường cong hết sức rõ ràng, từng đường nét cơ thể rất hấp dẫn, hai mắt của cô khẽ chớp, tay dừng ở chỗ kia, có hơi mềm nhũn.

Bác Dịch nhắc mí mắt nhìn cô, nhưng lại không nhịn được nhìn ở trong tây trang của cô, váy ngắn khêu gợi bó sát người, lộ nửa ngực, lóe màu sắc mê người.

Trang Ngải Lâm cố làm ra vẻ thoải mái thở phào một cái, lui về phía sau một bước, nhìn bộ dáng Bác Dịch, có mấy phần hài lòng nói: “Tạm được! Đổi lại đi.”

“Cô cảm thấy được, tại sao lại đổi!” Bác Dịch không chịu thay.

“Đổi lại!” Sắc mặt của Trang Ngải Lâm cứng rắn, ra lệnh!

Bác Dịch không có cách nào, chỉ đành phải cầm một bộ tây trang màu xám tro, đi vào phòng thay quần áo, không đến bao lâu, đã đi ra ngoài, anh mặc tây trang màu xám tro, áo sơ mi màu xanh dương đậm, trên mặt hơi có mấy phần thân thiện, không có nguội lạnh như trước đó.

Trang Ngải Lâm xoay tròn thân thể của anh, trên mặt lại lộ ra nụ cười hài lòng, nói: “Tốt. Đổi lại.”

Bác Dịch lại thở dài một cái, lại muốn xoay người nhấc một bộ tây trang, nhưng ngạc nhiên hỏi: “Tại sao không có màu trắng?”

“Màu trắng là của anh mặc sao? Đó là màu độc quyền của em trai tôi! !” Trang Ngải Lâm ngang ngược nói.

Bác Dịch không để ý đến cô, mà nhấc một bộ tây trang màu đen phong cách England, đi vào trước phòng thay quần áo nói: “Thương yêu cậu ấy như vậy, còn đánh cậu ấy giống như đầu heo?”

Trang Ngải Lâm nghe lời này, không để ý tới anh, nhưng bởi vì anh là bạn bè thân của em trai mình, cho anh thêm một chút mặt mũi, trên mặt lộ ra nụ cười.

Không đến bao lâu cửa phòng thay quần áo liền mở ra.

Bác Dịch mặc tây trang màu đen cổ lật, bên trong mặc áo sơ mi màu đen, mang giày da Italy màu nâu sậm, mới vừa đi ra, sửa sang lại ống tay áo muốn hỏi ý kiến của Trang Ngải Lâm, lại ngẩng đầu nhìn thấy cô đã thay váy yếm ngắn màu trắng bó sát người lúc nảy, mặc váy dây dài màu đen, lộ ra phần lưng khêu gợi, đầu tóc xoăn buông xõa, đang nghiêng mặt đeo vòng tai cực lớn, nhưng thật giống như có chút phiền phức, làm thế nào cũng đeo không được, anh im lặng không lên tiếng, vừa nhìn cô mặc váy dây dài, bởi vì không có mặc áσ ɭóŧ, lộ ra bộ ngực mê người. . . . . . Vừa đi về phía phía sau cô hỏi: “Gì vậy?”

“Vòng tai giống như bị vướng!” Trang Ngải Lâm cau mày nói.

“Tôi xem một chút.” Bác Dịch bước lên trước, vươn tay hơi lộ ra đôi tay thô ráp, kéo nhẹ mái tóc dài quyến rũ của cô, vén tới trước ngực trái, nhất thời lộ ra cái cổ hấp dẫn và bả vai bóng loáng. . . . . .

Trang Ngải Lâm im lặng không lên tiếng, chỉ nhìn kính toàn thân trước mặt, Bác Dịch đang mặc tây trang màu đen, giống như thân sĩ người Anh, vươn tay vén nhẹ cổ của mình, vẻ mặt của cô hơi lộ ra nụ cười mập mờ, hơi nghiêng mặt, để vòng tai treo ngược ở bên lỗ tai.

Bác Dịch cúi đầu, tay chạm nhẹ vào vòng bạc cực lớn mới phát hiện bên trong quấn một sợi tóc, anh liền đưa tay, lộ ra một chút dịu dàng mở vòng tai cho cô.

Trang Ngải Lâm cau mày nói: “Đau.”

Bác Dịch rũ mắt, nhìn nửa khuôn mặt hoàn mỹ của cô một chút, mới tiếp tục vì nhẹ nhàng đeo vòng tai cho cô, giống như tình nhân thì thầm, nhỏ nhẹ nói: “Vành tai nhỏ như vậy, đeo vòng tai lớn, không đau mới là lạ.”

Trái tim như bị gãy nhột.

Vẻ mặt của Trang Ngải Lâm lộ ra nụ cười động lòng người, không nhịn được lui sau ra một bước nhỏ, lưng tựa nhẹ vào trước l*иg ngực kiên cố của anh, nhìn vào kính toàn thân. . . . . .

Bác Dịch cũng hơi sửa sang vòng tai của cô một chút, đôi tay không nhịn được đỡ vòng eo khêu gợi của cô, ngón cái trượt lên cái cổ của cô, ngẩng đầu lên cũng nhìn kính toàn thân. . . . . .

Hai bóng người giao nhau chung một chỗ, có chút mập mờ, cứ tự nhiên như vậy.