Một tràng tiếng vỗ tay nhiệt liệt, ầm ầm vang lên cả phòng họp, tiếng vỗ tay của mọi người dành cho Tưởng Thiên Lỗi.
Tưởng Thiên Lỗi cũng ngồi ở trước màn hình, khẽ nở nụ cười trấn an, nhìn mọi người gật đầu.
Tưởng Vĩ Quốc hết sức kiêu ngạo và tự hào đóng tài liệu lại, ngẩng đầu lên nhìn con trai, lúc ấy nghe anh đưa ra kiến trúc này cũng than thở con trai lớn mật, nhưng không ngờ anh thật tốn tất cả bảy năm, chuẩn bị tiền bạc, biến ước mơ thành sự thật, vào lúc này, ông mỉm cười nói: “Xem ra, đại nạn không chết, tất có phúc về sau. . . . . .”
Trang Tĩnh Vũ cũng nhàn nhạt nở nụ cười, đóng tài liệu lại, mới bất đắc dĩ nói: “Nếu biết đại nạn không chết, tất có phúc về sau, lúc trước đối xử với Khả Hinh như vậy, có phải mọi người cho cô ấy một chút phần thưởng hay không?”
“Phần thưởng?” Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng nhìn Trang Tĩnh Vũ, hỏi: “Muốn phần thưởng gì? Hạng mục này là Thiên Lỗi của tôi tốn hao tâm huyết nhiều năm mới thúc đẩy. Nếu quả thật là ngẩng đầu có thần thánh, cũng là thần thánh bảo vệ nhà họ Tưởng tôi, có quan hệ gì với cô ta?”
Trang Tĩnh Vũ nghe vậy, liền hơi xoay người nhìn Tưởng Vĩ Quốc có chút nghi ngờ nói: “Thiên Lỗi khó được thích một đứa bé. Các người khi dễ và phản đối như vậy, nó cũng khó xử.”
“Chúng tôi không có phản đối cô ta.” Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng đứng dậy, cài cúc áo tây trang xong.
Hai mắt Trang Tĩnh Vũ lóe lên, suy nghĩ một chút, cũng hơi sửa lại tây trang, đứng lên cài cúc áo tây trang xong.
Trang Hạo Nhiên nở nụ cười đứng lên, cài cúc áo tây trang, dịu dàng thân thiết nói với Sa Sa: “Bảo bối, cháu ngồi ở đây trước, chú đi xuống chào hỏi.”
“Được!” Sa Sa mỉm cười gật đầu.
Trang Hạo Nhiên nở nụ cười một mình đi xuống bậc thang Tổng Giám đốc, đầu tiên bắt tay với DK, cám ơn ông đã vất vả tới tham gia cuộc họp, sau đó bắt tay với cựu thành viên hội đồng quản trị, cuối cùng mới đi đến được trước mặt của Tưởng Vĩ Quốc, hết sức thật lòng chúc mừng nói: “Chúc mừng chú Tưởng, chúc mừng Thiên Lỗi, lại nắm được một hạng mục quan trọng, dẫn dắt cả tập đoàn tiến về phía vinh quang.”
“Hạo Nhiên. . . . . .” Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng nhìn anh, hỏi: “Đây là lời thật lòng của con sao?”
“Dĩ nhiên!” Trang Hạo Nhiên cười nói.
“Vậytương lai, con ít đi đυ.ng chạm với Thiên Lỗi đi, hiện tại thân thể của nó không thoải mái, không chịu nổi đâu. . . . . .” Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng nói.
“Ôi! Chú, chú đừng nói chuyện như vậy!” Trang Hạo Nhiên nói đùa: “Tổng Giám đốc Tưởng chúng ta thân trải qua trăm trận, làm việc mềm dẻo có phương pháp, kẻ địch lại ít, không thẳng băng giống như con, người lãnh đạo rất có sức hấp dẫn, chống lại giông tố càng nhiều, tương lai con nhất định sẽ hỗ trợ anh ấy quản lý Hoàn Cầu thật tốt, chú yên tâm.”
“Hy vọng là như vậy!” Tưởng Vĩ Quốc nói xong, liền nhìn Trang Tĩnh Vũ lạnh lùng nói : “Tôi chuẩn bị trà Phổ Nhỉ thượng hạng, muốn đi uống một chén hay không?”
“Tôi sẽ tới sau. . . . . .” Trang Tĩnh Vũ mỉm cười giơ tay.
Tưởng Vĩ Quốc đi trước.
Trang Hạo Nhiên mới có chút xin lỗi nhìn cha.
Trang Tĩnh Vũ cũng nhàn nhạt nhìn con trai, nói: “Tại sao muốn hỏi Khả Hinh lựa chọn?”
Trang Hạo Nhiên chỉ cười.
Trang Tĩnh Vũ bình tĩnh nhìn vẻ mặt con trai, liền chậm rãi hỏi: “Con làm như vậy, gánh nổi hậu quả sao?”
“Thắng thua cũng chỉ là một phong cảnh đầy xuân sắc trong đời.” Trang Hạo Nhiên nở nụ cười nói.
Trang Tĩnh Vũ nghe nói như, liền không có để ý nhiều nữa, chỉ hơi lưu ý nhìn cô bé xinh đẹp ngồi cạnh bên vị trí Tổng Giám đốc, hỏi: “Cô bé đó là. . . . . .”
“Sa Sa, con của người bạn thân ở trong nước! Bởi vì bọn họ vợ chồng có việc gấp, nhờ con mang đi mấy ngày! Sa Sa tới đây!” Trang Hạo Nhiên lập tức nhìn Sa Sa ngoắc tay.
Sa Sa lập tức cười ngọt ngào đi xuống, chạy về phía Trang Hạo Nhiên lập tức ôm lấy cái hông của anh, gọi: “Chú! !”
“Mau gọi ông nội! !” Trang Hạo Nhiên khẽ vuốt ve bả vai Sa Sa, cười nói.
“Chào ông nội ! ! Cháu tên là Sa Sa! Tương lai là muốn gả làm cô dâu của chú!” Sa Sa hết sức thục nữ đáng yêu nhìn Trang Tĩnh Vũ khom lưng gật đầu.
“Chuyện này. . . . . . . . . . . .” Trang Tĩnh Vũ hơi sững sờ, cúi đầu nhìn Sa Sa hoạt bát vui vẻ khom lưng chào hỏi, hết sức hài hước, ông không nhịn được phì cười, nói: “Thật lâu cũng không có loại cảm giác này, có thể ở phòng họp nhìn thấy được cháu bé vui tươi hài hước như vậy. . . . . .”
Ông đột nhiên sững sờ, nhớ lại nhiều năm trước, trong phòng họp cũng có một cô bé dáng dấp vui vẻ, ngồi bên cạnh cha, mắt to hiền lành, lộ ra nụ cười ngọt ngào nhìn tới trước, vừa nhìn cũng làm người ta hết sức vui vẻ, lúc ấy mình thích đứa bé kia hơn so với lúc này.
Trang Tĩnh Vũ nghĩ tới đây, không nhịn được quay đầu nhìn Đường Khả Hinh.
Sắc mặt của Đường Khả Hinh trắng bệch, ngồi tại chỗ, nhớ tới chủ trì mới vừa công bố, Hoàn Á chỉ kém một phiếu, đã thua Tưởng Thiên Lỗi, không thể giành được hạng mục quan trọng, lòng của cô lại như bị búa nện mạnh, cả người ngột ngạt, không thở nổi, chỉ siết chặt ngón tay của mình, hai mắt rưng rưng nhấp nháy.
“Khả Hinh. . . . . .” Tiêu Đồng có chút lo lắng nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Không có chuyện gì, thật không có việc gì, chỉ kém một phiếu, cho dù cô có đồng ý nhận hạng mục này, cũng chỉ là con số lẻ.”
“Nếu như tôi đồng ý hạng mục đó, không phải là còn có cơ hội sao? Tổng Giám đốc có một chút cơ hội, anh ấy cũng có thể có toàn bộ thế giới, nhưng tôi . . . . .” Đường Khả Hinh nhớ tới mình mới vừa hời hợt vứt bỏ hạng mục như vậy, cô lập tức siết chặt quả đấm, hai mắt kịch liệt khổ sở.
“Tôi tin lão đại làm mỗi một việc đều có lý do của anh ấy.” Tiêu Đồng lại đau lòng an ủi cô nói: “Cô đừng suy nghĩ quá nhiều.”
“Tôi không thể tiếp nhận bản thân tôi mới vừa làm chuyện như vậy, tôi cũng không hiểu một chuyện. . . . . .” Đường Khả Hinh lập tức đứng lên, ngẩng đầu lên tìm Trang Hạo Nhiên khắp nơi, rốt cuộc nhìn thấy anh đang đứng ở trước mặt đám người Tô Lạc Hoành mất mát, nở nụ cười động viên, không chút nào cảm thấy anh có bất kỳ cái gì không ổn, cô lập tức bước nhanh đi đến trước mặt của anh, căng thẳng gọi nhỏ: “Tổng Giám đốc!”
“Hả?” Trang Hạo Nhiên nở nụ cười quay đầu, nhìn cô.
Vẻ mặt đám người Tô Lạc Hoành cũng bất đắc dĩ nhìn cô.
“Em muốn nói chuyện với anh một chút! !” Đường Khả Hinh nhìn anh, nói nhanh.
Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô một lát, mới dịu dàng hỏi: “Nói chuyện gì. . . . . .”
“Em muốn nói chuyện riêng với anh một chút! !” Đường Khả Hinh nhìn anh, lại căng thẳng nói.
Trang Hạo Nhiên nhìn vẻ mặt cô nóng nảy, vốn họp xong còn có một chút chuyện, liền nhắc cổ tay liếc mắt nhìn thời gian, nói: “Anh chỉ có 30 phút thôi.”
“Đủ rồi!” Đường Khả Hinh nói nhanh.
“Tốt. . . . . . Đi ra bên ngoài trò chuyện thôi. . . . . .” Trang Hạo Nhiên căn dặn Tiêu Đồng chăm sóc cho Sa Sa thật tốt, liền hơi giơ tay.
Đường Khả Hinh lập tức đi trước.
Trang Hạo Nhiên bình tĩnh đi khỏi.
Tô Lạc Hoành lại rất đau lòng, rất tức giận nói: “Tôi đi với lão đại lâu như vậy, cũng không có thua qua! ! shit! !”
Lâm Sở Nhai cũng mang theo vài phần mất mát, thở dài, nói: “Được rồi, đừng nói nữa, tối nay đi uống rượu.”
“Mọi người có thể quá rối rắm hay không.” Lãnh Mặc Hàn nhàn nhạt nói xong, liền lách mình đi khỏi.
“Giống như chuyện gì anh ấy cũng biết! ! Anh ấy có bản lãnh, tại sao đoán không ra sáu con số đồng màu ra ngày mai đi! ! ?” Tô Lạc Hoành tức giận chỉ vào bóng lưng của anh, gầm nhẹ.
“Có lần anh ấy nói trúng không phải sao?” Tào Anh Kiệt cười khổ nói.
“Trúng sáu con số đồng màu, nhưng cũng chỉ hơn một chục triệu! ! Tôi đây bao nhiêu trăm triệu?” Tô Lạc Hoành gào khóc đi khỏi.
Cuối hành lang thật dài, chính là cửa sổ sát đất cảnh biển.
Đường Khả Hinh đứng ở trước cửa sổ sát đất, lập tức quay đầu lại nhìn Trang Hạo Nhiên tức giận hỏi: “Tại sao anh phải làm như vậy?”
“Cái gì?” Trang Hạo Nhiên không hiểu nhìn cô.
“Em hỏi anh tại sao phải làm như vậy?” Đường Khả Hinh nhìn anh tức giận nói: “Thật ra anh cũng không cần hỏi em, tự nhiên em sẽ tiến vào bỏ phiếu giai đoạn cuối cùng! Đến lúc đó cho dù em thật sự không có cách nào, vẫn tham gia vào dự án khách sạn dưới nước!”
“Đường Khả Hinh, em xem công việc là cái gì?” Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, hơi nghi ngờ nhìn cô.
“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh sững sờ, nhìn anh.
Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên hơi nguội lạnh nhìn cô, lộ ra một chút cảm xúc bất đắc dĩ, nói: “Bây giờ vị trí của em là một vị trí quan trọng của lịch sử sự nghiệp rượu đỏ trong tương lai, đây là một sự kiện quan trọng của cuộc đời người! Lý do lúc nảy anh hỏi em có muốn tham gia hay không, không phải là vì bảo vệ em, càng không phải vì muốn thành toàn cái gì, mà đến cùng em có chấp nhận làm chuyện này hay không! ! Phải biết, tình huống của em bây giờ, anh cảm thấy em không thích hợp tham gia công việc này, nhưng anh vẫn suy nghĩ muốn biết, rốt cuộc em có tách sự nghiệp thần thánh của em và tình cảm của em ra hay không! ! Anh rất tiếc em không có! ! Em biết cuộc họp một ngàn người này, nếu như không có anh và Thiên Lỗi kéo em, cho dù em bắt thang lên trời, em cũng không vào được! ! Hiện tại có lẽ cuộc đời của em gánh chịu rất nhiều, anh cũng đau lòng! Nhưng công việc chính là công việc! Công việc của em không phải của cá nhân em, là tương lai sự nghiệp rượu đỏ từng người đấy! ! Trong mắt của anh, Quách Thái Ny thật sự thích hợp gánh vác trách nhiệm này hơn em!”
“Nhưng anh đã thua!” Hai mắt Đường Khả Hinh có chút đỏ bừng.
“Đừng sớm gia nhập vào cuộc cạnh tranh đáng sợ trong xã hội này!” Trang Hạo Nhiên lạnh lùng cứng rắn nhìn cô, cao giọng nói: “Là ai dạy em, ở trước sự nghiệp, đắn đo những thứ không chính đáng như vậy? Em còn chưa có thông minh đi so đo với người khác, đã bị người nhồi nhét học coi trọng thắng thua rồi sao? Người, không phải so thắng thua với người khác! ! Thắng người khác không phải quan trọng nhất, quan trọng nhất là em có chiến thắng chính bản thân mình hay không! ! ! Hôm nay em đã thua chính mình! !”
Trong lòng Đường Khả Hinh đau nhói, nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên lại đầy thâm ý, nhìn Đường Khả Hinh, nét mặt căng thẳng, ánh mắt chợt lóe, mới nói tiếp: “Em là một viên ngọc xinh đẹp, nhưng sau khi trải qua mài giũa, ngược lại càng không thấy rõ mình hơn, một người muốn chạy trốn, sẽ không có biện pháp nhận được quà tặng của thượng đế! ! Ông trời cho để cho em thiên phú nói chuyện hùng hồn, nhưng em cũng không có dùng nó cho tốt! Anh không cần em đau lòng cho anh hôm nay đảo ngược thắng thua! Nếu Trang Hạo Nhiên anh không chấp nhận thua nổi, tương lai anh sẽ không thắng được! !”