Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 636: Vào thời khắc này

Phòng họp! !

Tất cả lãnh đạo cấp cao của Hoàn Cầu ngồi vào bên trong, tất cả thư ký đã đem tài liệu cuộc họp đã chuẩn bị xong đưa đến trong tay tất cả lãnh đạo cấp cao, bao gồm bốn Phó tổng của Tưởng Thiên Lỗi và bốn Phó tổng của Trang Hạo Nhiên.

Tiêu Đồng và Đông Anh cùng nhấc cổ tay, nhìn thời gian vừa đúng ba giờ chiều, liền cùng gật đầu, chia ra cầm hộp điều khiển lên, nhấn nhẹ mở màn hình tinh thể lỏng lớn trong phòng họp, chỉ thấy sau mấy trận lóe lên, lãnh đạo cấp cao của Hoàn Cầu trên toàn thế giới cùng xuất hiện ở bên trong màn hình lớn, Đông Anh mỉm cười nhìn mọi người, nói nhỏ: “Cho mời hai vị chủ tịch Hoàn Cầu!”

Một tràng tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.

Cửa chính ầm ầm mở ra, Tưởng Vĩ Quốc và Trang Tĩnh Vũ hai người đồng thời mỉm cười đi vào phòng họp.

Các lãnh đạo cấp cao trên toàn thế giới vì hai vị chủ tịch tề tựu lại với nhau chủ trì cuộc họp vào thời khắc này, mà cảm thấy vui vẻ đứng lên, hướng về phía bọn họ rối rít vỗ tay, bày tỏ tâm trạng vô cùng hưng phấn.

Tưởng Vĩ Quốc và Trang Tĩnh Vũ cùng nhau hơi giơ tay về phía các lãnh đạo cấp cao, sau đó cùng nhau ngồi vào vị trí ngang hàng tại bàn họp hình bán nguyệt, hai thư kí trưởng lập tức mang tài liệu đưa lên.

Tiêu Đồng có chút lo lắng ngồi ở vị trí thư ký hàng đầu, lại nhấc cổ tay, liếc mắt nhìn thời gian, tại sao suy nghĩ Trang Hạo Nhiên còn chưa tới?

“Tổng Giám đốc Trang đến!” Bên ngoài một tiếng hô truyền đến.

Các lãnh đạo cấp cao lập tức hơi sửa sang lại tây trang, nét mặt lộ ra nghiêm túc, đồng thời đứng dậy, đứng thẳng người nhìn tới trước.

Cửa chính mở ra lần nữa.

Rốt cuộc Trang Hạo Nhiên giống như ánh mặt trời rạng rỡ, nở nụ cười dắt một cô bé đi vào phòng họp!

Mọi người kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, bao gồm bọn người Tô Lạc Hoành và Tiêu Đồng, thậm chí Tưởng Vĩ Quốc và Trang Tĩnh Vũ nhíu chặt mày, đồng thời gỡ mắt kính xuống, nhìn Trang Hạo Nhiên.

Vẻ mặt Đường Khả Hinh bất đắc dĩ đi theo phía sau, nhìn bóng lưng bình tĩnh của Trang Hạo Nhiên, thật sự không hiểu.

Trang Hạo Nhiên nở nụ cười dắt Sa Sa, hết sức bình tĩnh thong dong đi lên ba bậc thềm trải thảm đỏ, đi tới vị trí Tổng Giám đốc, thậm chí thoải mái giơ tay đối với mọi người, nói: “Mời ngồi.”

Mọi người rối rít kinh ngạc ngồi xuống, mờ mịt nhìn Trang Hạo Nhiên.

Mặc dù Tiêu Đồng cảm thấy kì dị, bởi vì từ buổi sáng hôm nay cô vẫn bận rộn, không có đi qua Văn phòng Tổng Giám đốc, tìm được một bảo bối nhỏ như vậy từ nơi nào? Cô cảm thấy rất không hiểu đứng lên, nhìn Trang Hạo Nhiên đã dẫn cô bé đi về phía phía chỗ ngồi Tổng Giám đốc, cô lập tức hiểu ý, đang trong ánh mắt kỳ dị của mọi người, bước nhanh đi ra ngoài, một lát sau để cho hai bảo vệ mang cái ghế da nhỏ hơn, nhưng vẫn hết sức tinh xảo, đặt ở bên cạnh ghế Tổng Giám đốc.

Trang Hạo Nhiên lập tức nở nụ cười đỡ bảo bối nhỏ ngồi lên, giống như cha người ta, dịu dàng thân thiết nói với cô bé: “Cháu ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này, chú chuẩn bị họp đấy !”

“Vâng !” Vẻ mặt cô nhóc Sa Sa bình tĩnh gật đầu, không chút nào rung động vì tình huống tại hiện trường, mỉm cười gật đầu.

Trang Hạo Nhiên nở nụ cười, cởi bỏ cúc áo trang tây, ngồi ở trên ghế da.

Đường Khả Hinh chỉ đành phải lạnh nhạt đi lên trước, đưa cho anh tài liệu mới vừa thu thập xong, liếc Sa Sa một cái.

Thái độ Sa Sa vẫn đáng yêu giống như vợ của Tổng Giám đốc, mỉm cười nhìn mọi người.

Cô ah một tiếng, sau đó nở nụ cười, mới đi về phía vị trí bàn số hai của mình trong phòng họp.

Lúc này Đông Anh lại nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Trang Hạo Nhiên, ở bên tai của anh cúi đầu nói một câu.

Trang Hạo Nhiên nở nụ cười có chút kinh ngạc nhìn Đông Anh, nói: “Thật sao? Mau mời.”

“Vâng . . . . .” Đông Anh đáp lời, lập tức đi ra khỏi phòng họp.

Trang Hạo Nhiên lập tức nở nụ cười nhìn mọi người nói: “Hoàn Cầu chúng ta cho tới nay đều dựa vào thái độ chuyên nghiệp cẩn thận nhất, sáng tạo ra từng thứ tốt đẹp, hơn nữa tôi rất mừng vì tất cả nhân viên Hoàn Cầu chúng ta đều dùng thái độ hoàn hảo tuyệt đối, thể hiện năng lực mạnh mẽ của mọi người, lần này khách sạn dưới nước có thể thuận lợi triển khai, một là do tất cả lãnh đạo khách sạn của chúng ta siêng năng, dũng cảm, có tinh thần không nản chí, hai là do Hoàn Cầu chúng ta chính xác có nhân tài xuất hiện lớp lớp, có người được xưng là “Thiên Tài”, đứa con cưng mới nhất của giới kiến trúc, Tưởng Văn Phong, là một trong những kiến trúc sư chính của dự án khách sạn dưới nước của chúng ta, hôm nay cuối cùng cậu ấy du học ở Nhật Bản đã trở về, lần đầu tiên sẽ thể hiện những điều đặc sắc nhất đối với các vị! ! Mời mọi người hoan nghênh nhiệt liệt!”

Anh nói xong, mỉm cười giơ tay vỗ tay trước!

Người cả phòng họp cũng rối rít kinh ngạc vỗ tay.

Bốn người Tô Lạc Hoành và Lâm Sở Nhai đồng thời khϊếp sợ nhìn Thái Hiền mới vừa từ Nhật Bản trở về! !

Thái Hiền thật sự ủy khuất cau mày căng thẳng cúi đầu, cảm thấy thật có với lỗi lão đại.

Tiêu Đồng cũng nặng nề thở dài một hơi, cười khổ vỗ tay.

Đường Khả Hinh ngạc nhiên nhìn Tiêu Đồng, hỏi khẽ: “Chuyện gì?”

Tiêu Đồng thừa dịp tiếng vỗ tay nhiệt liệt, mới lại gần Đường Khả Hinh, nói khẽ: “Tưởng Văn Phong, là em họ Tổng Giám đốc Tưởng, lúc nhỏ tình cảm của hai người cực tốt, hơn nữa cậu ấy là kiến trúc sư thiên tài, cậu ấy đã từng được kiến trúc sư thế giới cho rằng là người sáng tạo ra nghệ thuật kiến trúc, tên tuổi sẽ được lưu giữ vào lịch sử kiến trúc huy hoàng, lần này cậu ấy trở lại, đoán chừng là bởi vì thân thể Tổng Giám đốc Tưởng không tốt, để tránh Tổng Giám đốc chúng ta làm ngư ông đắc lợi, cho nên trở về trấn áp toàn trường, nhưng điểm chết người không phải là cái này, mà là cậu ấy có sức thu hút cực cao, lại là một thiên tài, từ trước đến giờ bậc thầy DK chúng ta sáng tác càng ngày càng nghiêng về khuynh hướng bảo thủ, cho nên lần này cậu ấy trở lại, có lợi cho Tập đoàn Á Châu tranh thủ càng nhiều hạng mục khách sạn dưới nước hơn. . . . . .”

“. . . . . . . .” Đường Khả Hinh vẫn có chút không hiểu.

Tiêu Đồng cười khổ quay đầu, nhìn Đường Khả Hinh dịu dàng cười nói: “Phải biết, người nào tranh thủ hạng mục nhiều, người đó sẽ nắm giữ phần lớn nguồn tài chính khách sạn dưới nước.”

Đường Khả Hinh lập tức hiểu rõ, cô vẫn ngây thơ cho rằng hai người đàn ông đấu nhau, sẽ căn cứ vào hoàn thành hạng mục khách sạn dưới nước lần này, mà hủy bỏ đối kháng, không ngờ lúc này vừa mới bắt đầu.

“Nói thật. . . . . .” Tiêu Đồng có chút khổ não cười nói: “Bản thân tôi cũng thích tên nhóc trẻ tuổi đẹp trai đó, làm cho người ta hết sức kinh ngạc.”

Đường Khả Hinh vừa nghe, ngược lại thật sự muốn gặp Tưởng Văn Phong, người được gọi là “Thiên Tài” một lần.

Cửa chính ầm ầm mở ra, trước cửa một thanh niên tuổi còn rất trẻ nhàn nhạt đứng đó, mặc áo sơ mi tay ngắn màu xanh dương, quần tây màu trắng, nhìn về phía mọi người hơi lễ phép gật đầu.

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên lập tức nhìn thấy người thanh niên quá quen thuộc, ánh mắt của cô trừng to, sau lưng chợt lạnh, không ngờ lại có thể là anh? Không trách được quen mặt như vậy, thì ra là em họ của Tưởng Thiên Lỗi, giữa hai lông mày khí thế vẫn không tha người, thật sự là như một khuôn đúc ra.

Tưởng Văn Phong chỉ nhàn nhạt đi tới, nhìn mọi người hơi gật đầu, liền ngồi vào Đội kiến trúc sư Trưởng ở bên dưới, cung kính chào thầy giáo DK ở bên cạnh.

DK cũng hết sức vui vẻ nhìn Tưởng Văn Phong mỉm cười gật đầu.

“Kế tiếp. . . . . .” Đông Anh lại mỉm cười nhìn mọi người nói: “Chúng ta cho mời Tổng Giám đốc Tưởng, mặc dù thân thể bị thương nhưng vẫn kiên trì tham dự cuộc họp. . . . . .”

Cô nói xong, liền nhanh chóng cầm lên hộp điều khiển từ xa, mở LCD ngay chính giữa phòng họp.

Tưởng Thiên Lỗi mặc tây trang màu đen, mặc dù sắc mặt hơi lộ ra mệt mỏi, nhưng hai mắt vẫn rất lạnh lùng lóe lên, xuất hiện trong màn hình lớn.

Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi, đột nhiên mỉm cười, vỗ tay.

Cả hội trường cũng vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Đường Khả Hinh cũng rất đau lòng nhìn Tưởng Thiên Lỗi, vừa vỗ tay, trong lòng vừa nghĩ, cuộc họp này cùng đến đối với anh quan trọng đến cỡ nào. . . . . .

“Hoàn Cầu Chúng ta phải có tinh thần hy sinh giống như Tổng Giám đốc Tưởng, nhất định sẽ đón gió lướt sóng, trăm trận trăm thắng!” Trang Hạo Nhiên mỉm cười mở Microphone trước bàn, nhìn mọi người lại nghiêm nghị phong độ, nói.

“Tổng Giám đốc Trang khách khí.” Tưởng Thiên Lỗi liếc mắt nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên mỉm cười không có nói gì thêm, mà tiếp tục nhìn mọi người một vòng, rốt cuộc chính thức nghiêm túc nói: “Đối với bản thiết kế bên ngoài khách sạn dưới nước, cơ bản đã hoàn thành, mà do DK dẫn dắt đội kỹ sư thiết kế, thực hiện kết quả mô phỏng hiện trường một gian gian dài, cũng đã khảo sát tình hình hiện trường …, rốt cuộc xác định khách sạn dưới nước của chúng ta là một công trình vĩ đại, hoàn thành cách Khách sạn Á Châu chúng ta khoảng 37 cây số về biển Đông, hiện tại chúng ta hãy xem mô hình kiến trúc giống như “Con sứa” của chúng ta. . . .

Phòng họp chợt tối xuống.

Bốn hướng chậm rãi mở ra màn hình LCD khoảng 100 inch, khắp nơi hiển thị tòa nhà hình “Con sứa” tuyệt đẹp ở trong làn nước xanh thẳm theo hiệu ứng màn hình tinh thể.

Mọi người nhìn hình ảnh con sứa đã hoàn thành, trong lòng hết sức sôi trào.

“Kế tiếp. . . . . .” Đông Anh với tư cách là thư ký chính Khách sạn Á Châu, mỉm cười nhìn mọi người, nói: “Do Đội kỹ sư thiết kế chúng ta cũng phải có người phát ngôn chính. Lâm Tử Uy sẽ trình bày bản thiết kế bên trong khách sạn cho mọi người.”

Trên khuôn mặt đẹp trai của Lâm Tử Uy lập tức lộ ra nghiêm túc, chậm rãi đứng dậy, từ vị trí kỹ sư thiết kế đứng lên, kéo nhẹ cây thước màu bạc đi tới trước LCD, dùng tay thao tác bản vẽ trong máy vi tính, trong lúc chờ bản vẽ sáng lên, anh ngẩng đầu lên nhìn mọi người chậm rãi nói: “Chúng ta xây dựng khách sạn dưới nước là để tạo nên một kỳ tích đối với tất cả khách sạn trên thế giới, chúng ta di dời tầm mắt từ mặt đất đi vào trong nước, phải biết trái đất chúng ta còn có tên gọi là quả cầu nước, thật ra khách sạn dưới nước càng đặc sắc hơn. Cảnh tượng khách làm sao từ mặt đất tiến vào khách sạn, chúng tôi đã mô phỏng hiện trường nhiều lần, phát hiện ngồi thang máy đi vào khách sạn, thật ra khách sẽ bỏ lỡ quá trình trải nghiệm tâm lý từ mặt đất đến dưới nước, bởi vì đây là quá trình vô cùng kỳ diệu, chúng ta không muốn khách có bất kỳ tiếc nuối nào, nhất là thế giới đặc sắc ở dưới nước. Cho nên kỹ sư thiết kế chúng tôi đã lớn mật sáng tạo “Cầu thang nước” từ mặt đất kéo dài xuống dưới nước. . . . . . . . . . . .”

“Cầu thang nước?” Trang Hạo Nhiên nghi ngờ ngẩng đầu lên, mỉm cười hỏi: “Cái gì gọi là Cầu thang nước.”

“Có nấc thang đi thông lên Thiên đường, tự nhiên chúng ta có cầu thang nước đi thông xuống nước. . . . . .” Lâm Tử Uy mỉm cười nói.

Tưởng Thiên Lỗi cũng nhàn nhạt nhìn vào màn hình lớn.

“Phải biết dưới đáy nước là một quá trình vô cùng đặc sắc, nhưng chúng ta phải giữ gìn thế giới đặc sắc này, đồng thời chúng ta cũng sẽ tăng thêm yếu tố khoa học kỹ thuật hiện đại, để cho hiệu hiệu quả cảnh tượng càng tốt hơn.” Lâm Tử Uy giơ cây thước dài về phía màn hình lớn.

Mọi người cũng cùng nhau tò mò ngẩng đầu lên.

Màn hình lớn chợt xuất hiện mặt biển xanh thẳm “Tòa nhà Con sứa ” trong nước đang phát ra ánh sáng màu xanh nhạt kì lạ giống như ngoài hành tinh, trong màn hình mô phỏng, đầu tiên khách từ cây cầu lớn trên mặt biển, ngồi xe ngắm cảnh đi tới một con đường cong cong kéo dài đến trước đại sảnh trong suốt của tòa nhà hình vỏ ốc khoảng 3000 mét vuông, đại sảnh dùng hiệu ứng 3D kì lạ làm cho cả tòa nhà khổng lồ, trong trong ngoài ngoài phát ra thế giới kì ảo dưới đáy biển, thậm chí nhìn thấy có một con cá voi khổng lồ đang nhảy múa, sau đó sẽ vui vẻ bơi loạn dọc theo xung quanh tòa nhà khách, theo chân của bọn họ cuối, cùng nhảy vào biển. . . . . .

Đường Khả Hinh kinh ngạc nhìn hình ảnh này, thiết kế này được bố trí trước khi khách đi thang máy xuống khách sạn dưới đáy biển, phòng dưới biển càng kinh ngạc hơn, thậm chí có sinh vật bơi tới bơi lui tới, người ở trên mặt đất cũng có thể nhìn rõ hiệu ứng đặc sắc này ở trong thế giới tự nhiên rất chấn động lòng người.

Tất cả mọi người cùng kêu lên vì hiệu ứng này, thật sự là quá chấn động lòng người.

Tất cả mọi người cùng kêu lên vì hiệu ứng này, thật sự là quá chấn động lòng người.

“Chúng ta tạo ra kỳ tích, chính là vì mang đến cho khách trải nghiệm hiệu quả có một không hai trên thế giới này, để cho bọn họ cả đời không quên!” Lâm Tử Uy mỉm cười, lại nhấn xuống mô hình hiệu ứng thứ hai, trong màn hình mô phỏng 3D, đầu tiên tân khách tiến vào đại sảnh khách sạn, sau khi vào, căn phòng đại sảnh 3D hướng về phía cầu thang nước từ từ tiến vào khách sạn dưới nước. . . . . .

“Chúng tôi áp dụng hiệu ứng 3D mới nhất, có thể để cho khách bước vào thang máy, giống như bước vào trong một khối nước hình lập phương, dưới chân có vô số cá nhỏ màu đỏ, xanh, vàng, lục, chậm rãi đưa khách tới giữa đại sảnh khách sạn, trong đó, dĩ nhiên còn có Mỹ Nhân Ngư xinh đẹp của chúng ta, vảy của nó màu vàng óng, thân thể xinh đẹp uyển chuyển, mặt mũi xinh đẹp, mái tóc màu vàng, để cho chúng ta dần dần quên mất tất cả ấn tượng trên mặt biển. . . . . . Sau đó, chúng ta sẽ dẫn dắt bọn họ đi vào thế giới nước kỳ diệu, sẽ hiểu thêm sắc thái dưới nước khác với trên mắt đất. . . . . .” Lâm Tử Uy xoay người nhìn mọi người mỉm cười nói.