“Viện trưởng! ! Con tôi ra sao?” Diệp Mạn Nghi lập tức cùng mọi người đi đến trước mặt viện trưởng, hai mắt nổi lệ khổ sở hỏi! !
Đường Khả Hinh cũng lập tức ngẩng đầu, lên đôi mắt đẫm lệ, nóng nảy đau lòng nhào tới, gấp gáp nhìn ông ta.
Sắc mặt của viện trưởng nặng nề, thở dài một cái, lắc đầu một cái nói: “Tình huống không lạc quan, bởi vì thân thể bị tông quá mạnh, gãy bảy xương sườn, tình trạng xuất huyết ở bên trong rất nghiêm trọng, đầu cũng phải lập tức tiến hành phẫu thuật mở não lấy mảnh vỡ. . . . . . Hiện tại chuyên gia toàn thành phố đang chạy tới đây, chúng tôi nhất định sẽ toàn lực xử lý, nhưng mọi người phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, bất cứ lúc nào bệnh nhân cũng có thể. . . . . .”
Diệp Mạn Nghi lập tức khϊếp sợ nhìn viện trưởng, tay đè chặt l*иg ngực phập phồng, chớp hai mắt hỏi: “Bất cứ lúc nào cũng có thể cái gì?”
“Mạn Nghi. . . . . .” Tưởng Vĩ Quốc đau lòng ngăn cản vợ.
“Buông tay! !” Bà tức giận đẩy tay chồng ra. . . . . .
Viện trưởng chỉ đành phải ngẩng đầu lên, nhìn bà bất đắc dĩ nói: “Tổng Giám đốc Tưởng bị tông quá nặng, người nọ giống như muốn lấy tính mạng của cậu ấy . . . . . .”
Diệp Mạn Nghi cảm giác khổ sở, đau đến hít thở không thông, tức giận, lập tức lại xoay người, mười ngón tay nắm chặt Đường Khả Hinh, nóng mắt khổ sở nói: “Chính là cô! ! Chính là cô muốn mạng của con trai tôi! ! !”
Đường Khả Hinh đau khổ rơi lệ nhìn Diệp Mạn Nghi lắc đầu, khóc nói: “Không có. . . . . . Con không có. . . . . .”
“Mạn Nghi!” Trang Tĩnh Vũ đau lòng nhìn Diệp Mạn Nghi bất đắc dĩ nói: “Bà đừng đối với Khả Hinh như vậy! Cô ấy không phải đứa bé như thế !”
“Làm sao ông biết cô ta là đứa bé như thế nào?” Trong lúc nhất thời Diệp Mạn Nghi đã mất hết lý trí nhìn Trang Tĩnh Vũ, khổ sở chỉ vào Đường Khả Hinh nói: “Nếu như tối hôm qua cô ta xuất hiện, hôm nay tất cả đều sẽ không xảy ra! Chỉ là một điệu nhảy không hơn! ! Cô ta cố ý, cô ta muốn hãm hại Thiên Lỗi nhà tôi!”
“Cô ấy hãm hại Thiên Lỗi nhà bà làm gì?” Hai mắt Trang Tĩnh Vũ nóng lên, gầm lên: “Ý của bà là cô ấy hãm hại Thiên Lỗi nhà bà, cô ấy có thể cùng Hạo Nhiên nhà chúng tôi ở chung một chỗ?”
“Chẳng lẽ không có khả năng này sao?” Diệp Mạn Nghi giận dữ hỏi.
“Ý của bà là, người nhà họ Trang chúng tôi cố ý bày ra chuyện này, sau đó chờ Thiên Lỗi chết! !” Trang Tĩnh Vũ lại đau lòng nói: “Sau đó tất cả đều là của nhà họ Trang chúng tôi ! !”
Tưởng Vĩ Quốc ngẩng đầu lên nhìn Trang Tĩnh Vũ một cái, liền vô cùng phiền lòng nói: “Được rồi, được rồi, đừng nói nữa!”
Ân Nguyệt Dung cũng bất đắc dĩ đau lòng đỡ nhẹ Đường Khả Hinh, mang theo vài phần tức giận nói: “Mặc kệ như thế nào, vào lúc này, bà cũng không nên nghi ngờ đứa bé này, hiện tại cô ấy có thể khổ sở hơn so với bất cứ ai !”
Đường Khả Hinh khổ sở rơi lệ.
“Khổ sở hơn so với bất cứ ai?” Diệp Mạn Nghi lập tức tức giận đi tới trước mặt của Ân Nguyệt Dung, đau lòng nói: “Nếu như người nằm ở bên trong là Hạo Nhiên, các người còn có thể vì cô ta nói một câu như vậy sao? Khổ sở hơn so với bất cứ ai ! Con trai là núm ruột trên người tôi cắt ra, ngay cả tôi rất có thể không nhìn được nó sống một lần cuối cùng ! ! Vào lúc này bà lại nói thống khổ nhất là cô ta?” (cả nhà TTL đều là thứ người không ưa được !)
Sắc mặt của Ân Nguyệt Dung nhanh chóng tái nhợt, đau lòng gọi: “Mạn Nghi! !”
“Đó là con trai của tôi! !” Diệp Mạn Nghi lập tức vỗ l*иg ngực, kích động nhìn Ân Nguyệt Dung, sắc mặt run rẩy rơi lệ nói: “Đứa bé ưu tú nhất của nhà họ Tưởng! ! Vì cái nhà này, vì tập đoàn bỏ ra tất cả, bao gồm tình yêu của chính mình! ! !”
Diệp Mạn Nghi xúc động phẫn nộ, chợt cảm thấy dâng lên khổ sở mãnh liệt, nói còn chưa dứt lời, bởi vì không ức chế nổi bi thương, thân thể nhất thời hư mềm, nhắm mắt lại, hôn mê bất tỉnh.
“Mạn Nghi! !” Mọi người cùng nhau khϊếp sợ, đau lòng nhào tới, mấy người lớn lập tức ôm chặt bà, Trang Ngải Lâm cũng lập tức tiến lên, đỡ Diệp Mạn Nghi, nhìn mấy y tá, hai mắt bốc cháy quát to: “Chết à? Không thấy người đã xảy ra chuyện sao? Còn không tới đây cho tôi, lập tức mở phòng bệnh, gọi bác sĩ! !”
“Mau mau gọi bác sĩ! !” Viện trưởng cũng vội đi tới, gấp gáp kêu to: “Lập tức thông báo bác sĩ phòng cấp cứu tới đây!”
Nhất thời, xung quanh như chiến trường hỗn loạn, mọi người cùng nhau gấp gáp đỡ Diệp Mạn Nghi đi khỏi.
Chỉ có Đường Khả Hinh. . . . . . sắc mặt cô tái nhợt, lập tức ngã xuống đất, rơi lệ lắng nghe những lời nói của Trần Mạn Nghi, nước mắt nhanh chóng chảy xuống, đã khóc đến mờ mịt, hoàn toàn mất lý trí, chỉ ngồi ở trên sàn nhà lạnh như băng, giống như Thượng Đế cũng cướp mất linh hồn của mình. . . . . . Hai mắt buồn bã nhìn tới trước, lộ ra đau thương thất thường. . . . . .
Không có bất kỳ người nào đồng tình với cô gái này, đối với tình yêu, cô không thể từ chối, cô cũng không thể tiếp nhận, cô giống như người bấp bênh, bị vận mệnh đánh một kích không chịu nổi! (Lời editor: tôi cũng không đồng tình, đây là cái giá mà ĐKH phải trả cho sự do dự, ưởm ờ, nữa vời của cô, thậm chí tôi rất ác cảm với cách sống của ĐKH ngay từ đầu, tại sao lúc đánh cờ cô không phản ứng, cô có phải là giẻ rách đâu mà để mặc người sắp đặt ?).
Thần trí cô mơ hồ nhìn xung quanh, trên mặt kéo một nụ cười khổ, nước mắt từng viên lăn xuống.
Từng viên rơi trên mặt đất, cũng không sánh bằng trời mưa to rào rào bên ngoài bệnh viện.
Một tiếng sấm sét rung chuyển trời đất vang lên! !
Cây cối ở trong mưa lay động rất lợi hại! !
Một chiếc Audi Pikes Peak màu trắng, từ đàng xa nhanh chóng chạy tới, tốc độ 360 km/h ở trước đài phun nước bệnh viện, kịch liệt xoay một xoay tròn, cuối cùng kétt một tiếng ngừng lại! !
Trang Hạo Nhiên nhanh chóng đẩy cửa xe ra, đi xuống, đội gió mưa phịch một tiếng đóng cửa lại, nhanh chóng vòng qua cửa bệnh viện, chạy như bay đến phòng cấp cứu, cả người nhanh chóng ướt đẫm, hai mắt nóng bỏng hiện lên mấy phần đau lòng, nhớ tới mới vừa ở nhà nhận được điện thoại của chị, nói Tưởng Thiên Lỗi vì cứu Khả Hinh mà bị chiếc Ferrari tông mạnh, hiện tại đang nằm trong phòng cấp cứu sống chết không rõ, muốn anh nhanh qua đây. . . . . .
Trái tim như bị người đập một búa ! !
Trang Hạo Nhiên thở dài một cái, nhớ tới cuộc cãi vả ở phòng ăn hôm nay, ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi khổ sở tức giận, vẻ mặt Đường Khả Hinh bất đắc dĩ, anh lại cảm thấy hối tiếc thở dài một cái, tăng tốc chạy nhanh về phía trước. . . . . .
Hành lang cong cong màu trắng thật dài, giống như dài vô tận, chỉ còn lại tiếng bước chân dồn dập. . . . . .
Trang Hạo Nhiên vừa chạy thật nhanh vào hành lang phòng cấp cứu, vừa đau lòng nhìn trước mặt, rốt cuộc dừng bước lại, nặng nề thở gấp một hơi, nhìn trước cánh cửa lớn phòng cấp cứu sáng ngọn đèn đỏ, có một bóng dáng cô đơn mà yếu ớt, cô ngã trên mặt đất, tóc ướt đẫm rũ xuống, sắc mặt tái nhợt, còn dính vết máu đỏ tươi, hai mắt nổi lệ, cúi đầu nhìn sàn nhà lạnh lẽo, không khí mông lung và thê lương như khói sương tản ra. . . . . .
Anh lập tức đau lòng nhìn cô.
Đường Khả Hinh giống như đã chết, sắc mặt như tro tàn, hai mắt khẽ chớp, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Trang Hạo Nhiên cắn chặt răng, cố đè nén xúc động mãnh liệt, nắm chặt quả đấm từng bước từng bước đi tới cô. . . . . .
“Khả Hinh. . . . . .” Anh nhẹ nhàng đứng ở trước mặt cô, nghiêng mặt đau lòng nhìn cô, lúc này mới phát hiện má trái cô sưng đỏ, khóe miệng rịn tia máu, hai mắt anh nghi ngờ khổ sở chợt lóe, lập tức vươn tay muốn chạm nhẹ khuôn mặt sưng đỏ của cô. . . . . .
Đường Khả Hinh đột nhiên cúi đầu, sợ hoảng sợ tránh ánh mắt anh, chỉ thở gấp, lo sợ luống cuống. . . . . . .
Trang Hạo Nhiên đau nhìn bộ dáng cô, hai mắt lóe lên ánh sáng đau lòng mâu thuẫn, lại muốn vươn tay đỡ cô. . . . . .
Đường Khả Hinh tức lập tức giống như người kinh hoảng mất hồn trí, né tránh anh chạm tới, đôi môi mím chặt, mặc cho nước mắt chảy xuống, hằng ngàn lời nuốt ở trong cổ họng, đau đến hít thở không thông, muốn nói nhưng không thốt nên lời. . . . . .
Hai mắt Trang Hạo Nhiên rưng rưng, nhìn bộ dáng cô, đau lòng gật đầu.
Thân thể Đường Khả Hinh nhanh chóng run rẩy, bắp thịt trên khuôn mặt chợt co rúm, cười như không cười, giống như khóc không phải khóc, thần trí thất thường chống mặt sàn, chậm rãi xê dịch về cạnh cửa phòng cấp cứu, mặt dán vào tường, nước mắt dọc theo cánh cửa nhỏ xuống. . . . .
Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng cô như vậy, cắn chặt răng đè nén xúc động mãnh liệt, khổ sở nói: “Anh tình nguyện bị tông là anh . . . . . Nếu như có thể. . . . . . có được một giọt nước mắt của em. . . . . .”
Đường Khả Hinh cắn răng, tay vịn chặt cánh cửa kia, run rẩy nắm thành quả đấm, trên mặt co quắp khổ sở, mặc cho nước mắt chảy xuống.
Trang Hạo Nhiên chậm rãi đứng dậy, đau lòng tuyệt vọng nhìn cô gái trước mặt, rơi lệ ngã ở trước một cánh cửa khác, giống như một chút mùi hoa đón mùa lãng mạn, tỏa ra. . . . . . Mà một chút mùi hoa này, cuối cùng không phải vì mình. . . . . . Bởi vì anh hiểu, quá khứ ngọt ngào của hai người cũng chỉ là một chút may mắn ẩn ở trong khe hở số mạng, mà tình yêu cuối cùng rồi sẽ đi về phía nơi nào. . . . . . chúng ta không thể lựa chọn. . . . . .
Tình yêu, thật ra chính là một ván cờ.
Số mạng giống như một cái bẫy, một cái bẫy tàn nhẫn.
Người yêu ơi, em có biết mùa hè sắp tới, hoa nho nở, rượu đỏ trong thùng dưới hầm đất sâu sẽ như thế nào?
Nó sẽ bởi vì một chút mùi hoa này mà sôi trào. . . . . . tiếng thầm thì của dịch rượu vang lên, từ từ tràn ra, dọc theo mép thùng rượu, giống như nước mắt tuôn xuống. . . . . .
Trang Hạo Nhiên, người đàn ông kiên nghị này chậm rãi xoay người, dọc theo đường lúc đến đi tới, hai tròng mắt ẩn nhẫn thâm tình, cuối cùng chảy xuống một giọt lệ vì tình yêu trong cuộc đời anh.