“Này, có chuyện gì vậy? Sáng sớm còn buồn ngủ chết người đi!” Hôm nay Trần Mạn Hồng khó được mặc áo len màu trắng tay cánh dơi, quần bó sát người màu đỏ, ủng ngắn màu đen, từng bước từng bước từ căn hộ khu chung cư của mình đi vòng qua đường lớn hoa anh đào, mới vừa muốn đi tới chỗ của Nhã Tuệ, lại thấy trước mắt có một bóng dáng thoáng qua, ánh mắt cô lập tức sáng lên, thấy Tiểu Nhu như âm hồn bất tán, lại mặc quần yếm màu vàng nhạt, chải hai bím tóc, mang giày thể thao màu trắng, vai trái treo một con vịt, vai phải treo một con gà, sau lưng vác một túi lớn, có đầu con ngỗng thò ra, hết sức lãng mạn nhìn phong cảnh phía ngoài. . . . . .
“Đi mau, đi mau, đi mau!” Tiểu Nhu còn ôm một cái hộp giấy lớn trước mặt, kích động chạy về phía trước.
“Đứng lại! !” Trần Mạn Hồng đứng ở phía sau, lạnh lùng gọi! !
Tiểu Nhu sửng sốt quay đầu, thấy Trần Mạn Hồng đang lạnh lùng ôm vai đi tới, hai mắt của cô trợn to, cười gọi: “Quản lý!” .
“Tôi nói. . . . . .” Trần Mạn Hồng vừa nhìn thấy cô như vậy liền choáng váng đầu, tức giận đi tới trước mặt cô, kêu lên: “Sáng sớm, cô tới đây nơi này làm gì? Dáng vẻ này bảo vệ của chung cư cho cô đi vào?”
Tiểu Nhu nghe vậy, ngay sau đó mếu máo lầu bầu nói: “Tại sao không cho tôi đi vào? Tôi còn có thẻ cư trú Khả Hinh đưa cho tôi, tôi mới cho mấy anh bảo vệ vài củ khoai tây nấu chín xong, không biết bọn họ thích đến cỡ nào.”
“Hắc…! !” Trần Mạn Hồng hết sức buồn bực nhìn cô, hai bên vác gà, vịt, ngỗng, vẻ mặt ghét bỏ, tức giận che miệng, hỏi: “Cô không có việc gì, làm nhiều đồ như vậy tới làm gì?”
Tiểu Nhu vừa nghe, lập tức rất nhiệt tình cười nói: “Nghe nói ba mẹ Quản lý Lưu tới, tôi liền nói chuyện này với mẹ tôi, bà kêu tôi mang gà mái nhà chúng tôi tới!”
“Mang tới làm thịt ăn à?” Trần Mạn Hồng liếc về phía ba con vật sống sờ sờ, nghĩ tới gϊếŧ cũng cảm thấy tàn nhẫn.
“Đẻ trứng! !” Tiểu Nhu tròn mắt, nói.
Sắc mặt của Trần Mạn Hồng tối sầm lại, nhìn cô, lại ghét bỏ nói: “Đẻ trứng? ?”
“Đúng vậy, đúng vậy, đúng vậy!” Tiểu Nhu vui vẻ gật đầu, sau đó chính mình không ngừng bước đi về phía trước, vừa đi vừa cười nói: “Quản lý mau tới đi! ! Khẳng định chú và dì đói bụng, tôi còn mang theo rất nhiều khoai tây, thịt xông khói, đậu ván. . . . . .”
Trần Mạn Hồng thật sự là không có cách nào với cô, đứng ở phía sau, nhìn bóng lưng nhiệt tình của cô, trong lòng nghĩ: Trên thế giới này tại sao có thể có thứ người như thế?
Vườn hoa nhỏ.
Trang Hạo Nhiên tay cầm sọt màu xanh dương, đứng ở gần cây dâu tây, vẻ mặt lạnh lùng hái dâu tây, hái một trái, hai trái, ba trái.
Đường Khả Hinh nghe dì căn dặn, một mình đứng ở bên trong lều, vừa hái cà chua, vừa nhìn về phía bóng dáng Trang Hạo Nhiên từ nảy đến giờ vẫn im lặng, cô liền gọi nhỏ: “Tổng Giám đốc?”
“Hả?” Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên vẫn nhàn nhạt hái dâu tây.
“Bên kia. . . . . . Lớn một chút.” Đường Khả Hinh nhìn anh một cái, mới chỉ vị trí bên chân anh, nói.
Trang Hạo Nhiên nghe vậy, liền quay đầu liếc mắt nhìn, quả nhiên có quả dâu tây thật lớn, anh lập tức cười cúi người xuống, nhặt quả dâu tây, nói: “Vậy em lợi hại, xa như vậy cũng nhìn lấy được.”
Đường Khả Hinh không nói nữa, chỉ nhìn anh, do dự một lát, mới đi tới nói chuyện. . . . .
“Khả Hinh! !” Một tiếng gọi trong trẻo từ đầu kia truyền đến.
Cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên, cũng đã thấy Tiểu Nhu và Trần Mạn Hồng đi về phía bên này, cô lập tức cười gọi: “Mọi người tới rồi!”
“Tôi nghe chú và dì đến rồi! !” Tiểu Nhu vác gà vịt của cô chạy vào, liếc mắt liền thấy Trang Hạo Nhiên đang mỉm cười nhìn mình, ánh mắt của cô sáng lên, lập tức đứng thẳng người, rất cung kính khom lưng gọi: “Chào Tổng Giám đốc! !”
Trần Mạn Hồng cũng mỉm cười gật đầu khẽ.
“Ừ. . . . . .” Trang Hạo Nhiên rất thích Tiểu Nhu, nhìn cô cười nói: “Mang nhiều đồ như vậy tới đây à?”
“Gà mái nhà chúng tôi đẻ trứng đặc biệt ăn ngon!” Tiểu Nhu rất nhiệt tình cười nói.
“Ha ha ha. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nở nụ cười nói: “Để đồ xuống trước đi.”
“Tốt! !” Tiểu Nhu lập tức để gà vịt của mình xuống, bỏ cả thùng giấy lại, cũng rất vui vẻ chạy vào trong nhà, nở nụ cười kêu to: “Chào chú, dì! !”
Lưu Chí Đức và La Nguyệt Lan đang ở phòng ăn gọt khoai lang như ngọc, nghe có người gọi, liền nhìn thấy một cô gái nhỏ hết sức hài hước dễ thương, mặc quần yếm, vẻ mặt hoạt bát đáng yêu nở nụ cười đi tới, bọn họ cũng lập tức đứng lên, nhìn Tiểu Nhu cười nói: “Được, tốt. . . . . .”
“Mẹ. . . . . .” Nhã Tuệ cười giới thiệu nói: “Cô ấy là Tiểu Nhu, đồng nghiệp ở khách sạn bọn con.”
“Chú dì gọi cháu là Tiểu Nhu được rồi!” Tiểu Nhu không nói hai lời, chạy qua, lập tức đỡ La Nguyệt Lan ngồi xuống, vừa nhìn người ta, vừa nhận lấy dao và khoai lang như ngọc trong tay bà dì cười nhiệt tình nói: “Ở nhà cũng có khoai lang à? Khoai lang này thật tốt, nghe mùi vị, đã rất ngọt rất bột, nhất định không có phân bón, cái này trồng vào mùa đông chứ?”
“Ôi chao, đứa nhỏ này. . . . . .” La Nguyệt Lan thật sự hết sức kinh ngạc nhìn Tiểu Nhu, cười nói: “Làm sao cháu biết những thứ này?”
“Nhà của cháu mở nông trường đấy! Mẹ cháu trồng rau củ trái cây, nhà cháu còn có rất nhiều rất nhiều cây long nhãn, ăn cũng ăn không hết, nếu như chú và dì thích, hàng năm nhà cháu phơi bảo quản long nhãn, thì gửi qua cho mọi người!” Tiểu Nhu vừa lưu loát gọt vỏ, vừa nhìn dì, cười nói: “Lần này dì ở bao lâu ?”
“Chỉ mấy ngày, tới thăm hai đứa nhỏ này một chút.” La Nguyệt Lan cười nói.
“Vậy lúc dì đến đây, nhất định gieo hạt đậu phộng chứ? Phải nhờ hàng xóm trông chừng một chút à? Cho chút thuốc diệt côn trùng ở vùng phụ cận, nếu không chuột đồng sẽ ăn hết đậu phộng!” Tiểu Nhu gọt vỏ, tiếp tục vui vẻ cười nói.
“Đúng đúng đúng, hai ngày nay thu dọn đồ đạc, thậm đã chí quên gọi điện thoại!” La Nguyệt Lan cười nói.
“Không có việc gì, người trong thôn chất phác, biết rõ trồng thứ gì đều không dễ dàng, không cần nói cũng sẽ nhìn một chút.” Tiểu Nhu gọt khoai lang sột soạt sột soạt xong, bỏ tất cả vào trong rổ, cũng không có khách khí cười nói với Lưu Chí Đức: “Chú, tối nay có chiên khoai tây ăn không?”
“Ha ha ha, được, nếu như cháu thích, chú lập tức làm cho cháu!” Lưu Chí Đức cười đáp, thật ra ông già người ta được Đường Chí Long dạy nghề không ít, cũng coi là đầu bếp thật tốt, chỉ là chuyện nhiều năm trước làm cho ông thật sự nản lòng thoái chí, liền không muốn cầm vá, sạn nữa.
“Không biết xấu hổ, mới vừa vào cửa nhà, cứ nói chuyện với chú dì như vậy, không có lễ phép!” Trần Mạn Hồng nhạo báng đi vào, nhưng vẫn nhìn hai người già cung kính chào hỏi nói: “Chú, dì mạnh khỏe.”
“Ba mẹ, chị ấy cũng là đồng nghiệp Khách sạn Á Châu tụi con, quản lý xuất sắc nhất nhà hàng tây, Trần tiểu thư.” Nhã Tuệ cười giải thích.
“Chào Trần tiểu thư.” Bọn Lưu Chí Đức vội vàng đứng lên chào hỏi.
“Chú, dì gọi cháu là Mạn Hồng được rồi. . . . . .” Trần Mạn Hồng bật cười nói.
“Mời ngồi, mời ngồi. . . . . .” La Nguyệt Lan vui vẻ cười nói.
“Không cần khách sáo, cháu xem có cái gì giúp một tay. . . . . .” Trần Mạn Hồng mỉm cười tránh ra.
Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh một người xách theo dâu tây, một người xách theo cà chua đi tới. . . . . .
“Ồ, dâu tây tôi trồng rốt cuộc chín rồi. Nhưng mùa xuân đi qua, sẽ hơi chua hay không?” Tiểu Nhu lại ôm một bắp cải trắng, thả vào giỏ, nói.
“Vậy tôi làm mới lạ một chút cho mọi người. . . . . . vừa ngon, vừa giòn. . . . . .” Trang Hạo Nhiên không nói hai lời, để cho Đường Khả Hinh đem dâu tây rửa sạch sẽ, mình xắn ống tay áo, liền lấy nồi, rửa sạch, đặt lên lửa hong khô, căn dặn Đường Khả Hinh dùng tăm xâu dâu tây. . . . . .
“Tốt. . . . . .” Đường Khả Hinh mỉm cười đáp, lập tức rửa sạch dâu tây, ghim cây tăm vào.
Lưu Chí Đức im lặng đứng ở một bên, nhìn Trang Hạo Nhiên đứng ở trước bếp, cầm vá hết sức chăm chú, trong đầu ông thoáng một hình ảnh, nhớ lại nhiều năm trước vẻ mặt đứa bé trai đó chăm chú nhìn thức ăn. . . . . .
Sau khi Trang Hạo Nhiên hong khô nồi, bỏ đường trắng vào, mở lửa lên không ngừng khuấy đảo, không đến bao lâu, đường trắng nhanh chóng chảy thành một khối nước đường màu vàng, anh mỉm cười nhắc nồi, đổ nước đường lên dâu tây đã ghim tăm, mới lưu loát để xuống nồi, đổ nước lạnh vào, mới cười nói: “Được rồi! Chờ đường nguội, nếm thử một chút.”
“Nhất định ăn thật ngon! ! Nhã Tuệ, chị nếm trước!” Tiểu Nhu không nói hai lời, không chờ đường nguội, liền chọn một cái, đưa đến trong miệng Nhã Tuệ.
Nhã Tuệ không phòng bị vội há miệng, ăn trái dâu tây.
“Ôi, cẩn thận nóng! !” Trang Hạo Nhiên lập tức gấp gáp đi lên trước, lúc Nhã Tuệ bỏng đến muốn phun dâu tây ra thì bàn tay đã ở bên bờ môi cô, cười nói: “Há miệng thở ra.”
Lúc này Lâm Sở Nhai gấp gáp giống như lửa thiêu mông đít, đi vào, mới vừa muốn chỉnh sửa tây trang, muốn hưng phấn gọi người thì sắc mặt thu lại, đứng ở cửa lớn, thấy Trang Hạo Nhiên và Nhã Tuệ hai người nhìn nhau, vừa nói vừa cười ăn dâu tây, nhất là Nhã Tuệ ngượng ngùng khẽ che môi, đỏ mặt, ánh mắt nhìn lão đại. . . . . .
“Hạo Nhiên . . . . . . Con có mệt hay không, nếu không nghỉ ngơi một chút. . . . . .” La Nguyệt Lan đi tới, nhìn Trang Hạo Nhiên giống nhìn con rể cười hỏi.
“Không có việc gì!” Trang Hạo Nhiên cười lắc đầu.
“Lau trán một chút, lúc nảy con vất vả!” La Nguyệt Lan lấy khăn giấy, thật thân thiết lau trán Trang Hạo Nhiên.
Ầm! ! Trái tim tan nát rơi xuống đất, giống như âm thanh miểng thủy tinh vỡ, Lâm Sở Nhai lập tức bị thương, muốn khóc. . . . . .