Đường phố ẩm ướt, đèn đường phủ sắc hồng trên bức tường huyền ảo như thế.
Trang Hạo Nhiên hạ kính xe, nghe tiếng mưa rơi tí tách, hai mắt lóe sáng, vẻ mặt bình tĩnh lái xe, mặc dù thỉnh thoảng chớp mắt không thể tin nổi.
Bên trong xe thật ấm, Đường Khả Hinh cúi đầu ôm chặt ba lô của mình, không lên tiếng, bị gọi cho tỉnh ngủ, khiến cánh môi bị thương vừa mới khép lại bị rách chảy máu, cô vội vươn tay lau khô.
Đường phố yên tĩnh, Trang Hạo Nhiên nắm chặt tay lái chú ý động tác rất nhỏ đó, quay mặt sang có chút dịu dàng quan tâm, nghiêng mặt nhìn về phía cô, nhẹ giọng hỏi: “ Làm sao vậy? ”
Đường Khả Hinh vội vàng lắc đầu.
Trang Hạo Nhiên nhìn cô một cái, mới quay đầu chuyên tâm lái xe.
Lamborghini lướt nhanh trên đường…
“ Bởi vì đường phố, tường thành ở London đã tồn tại từ thời La Mã cổ đại nên xe ngựa ngày xưa rất rộng …” đôi mắt Trang Hạo Nhiên lóe sáng, thản nhiên nói.
Đường Khả Hinh chớp mắt cúi đầu, không lên tiếng.
Vì mới vừa trải qua một chặng đường ở đất nước hùng mạnh này, cô phát hiện mình thật nhỏ bé, sinh ra cảm giác lạ lẫm khó hiểu với nơi đây.
Trang Hạo Nhiên im lặng lái xe lướt nhanh trên con đường nhỏ một lúc, rốt cuộc cũng chạy vào con đường dọc theo hoa viên hướng ngôi biệt thự nhỏ độc lập phía trước, cổng hoa lan màu đen bao bọc kiến trúc ngôi nhà màu trắng, đèn xung quanh sáng lên sắc vàng, trước cửa có chậu cây nhỏ xanh biếc.
Lamborghini dừng trước cửa, lập tức có hai vệ sĩ mặc đồng phục màu đen đứng thẳng cung kính chào.
Trang Hạo Nhiên bước xuống xe, mở cây dù trong suốt, nhanh chóng đi tới mở cửa xe nhìn Đường Khả Hinh ngồi bên trong…
Đường Khả Hinh ôm chặt ba lô, rụt rè ngẩng đầu nhìn ngôi biệt thự cổ điển phía trước, trước cửa có hai vệ sĩ, từng trải qua một loạt biến cố, cô cảm thấy sợ hãi, ở nơi đây, tất cả giai cấp đều phân chia rõ ràng.
Trang Hạo Nhiên trầm mặc nhìn Đường Khả Hinh, nhẹ khom người đỡ cô xuống.
Trang Hạo Nhiên đưa cây dù cho Đường Khả Hinh, cô đành phải bước xuống xe, anh đi đến phía sau xe, lấy ra cái vali màu hồng và valy màu xanh, mới xác định là vali mình mua.
“ Đi thôi…” Anh kéo hai cái valy, một tay kéo bả vai của cô, hơi cúi đầu để cô che cây dù cao hơn, đi vào nhà.
Vệ sĩ lần nữa cúi chào, không hiểu nhìn Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh vội cúi đầu, ôm chặt ba lô, tựa vào lòng Trang Hạo Nhiên đi qua con đường trắng bạc lên cầu thang tới hành lang trước cửa nhà…
Trang Hạo Nhiên trầm mặc vươn tay bấm mật mã bên cạnh cửa, leng keng, đinh mấy tiếng mở cửa, bên trong tràn ra không khí ấm áp.
“ Vào đi thôi” Trang Hạo Nhiên đỡ Đường Khả Hinh vào trong ngôi biệt thự nhỏ được thiết kế theo phong cách của riêng mình, phòng khách nho nhỏ, lót thảm kiểu châu Âu, hoa văn vòng tròn trên sofa, phía trước là màn hình LCD, bên trái là một giá nến, phía dưới là lò sưởi trong tường có ghế dựa nhìn có vẻ rất thoải mái.
Đường Khả Hinh nhìn xung quanh phòng khách, hướng cầu thang là phòng bếp cổ điển nho nhỏ màu rám nắng, bên cạnh bếp có lò sưởi sát tường và cầu thang xoắn ốc màu trắng hài hòa với bức tranh treo trên tường.
Mang phong cách truyền thống.
Trang Hạo Nhiên vừa nhìn Đường Khả Hinh vừa cởϊ áσ khoác ném lên sofa, cho đến bây giờ anh vẫn không dám tin, cô cư nhiên một mình đến nước Anh, bộ dáng nao núng, có chút sợ hãi nhìn về phía cô, nghi hoặc mà lãnh đạm nói: “ Đi vào…”
Đường Khả Hinh động cũng không dám động
Trang Hạo Nhiên thấy bộ dáng này của cô, bất đắc dĩ đi về phía trước kéo tay cô đến phòng khách bên cạnh ngồi xuống sofa, cởϊ áσ vét cùng cà vạt của mình ra, mở tung cổ áo, nhìn cô đang cúi đầu ngồi trên sofa, bộ dáng thật đáng thương, nhớ tới lúc trước ở tiệc cưới liền im lặng xoay người, ngồi xổm bên lò sưởi, ném một thanh củi vào, ngọn lửa cháy rực, mới chầm chậm nói: “ Tại sao đến nước Anh hả?”
Đường Khả Hinh ngồi trên sofa, vẫn như cũ, không dám tin bản thân đã an toàn ngồi ở đây, cúi đầu, yếu ớt nói: “ Em phục vụ phòng ăn ở nước Anh…”
Hai mắt Trang Hạo Nhiên lóe lên một cái, nhìn về phía lò sưởi đang cháy, liền nhàn nhạt nói: “ Ở nơi nào vậy?”
“… …” Đường Khả Hinh cúi đầu, không nói lời nào.
Trang Hạo Nhiên hiểu rõ liền đứng dậy xoay người nhìn bộ dáng cô đang hồn bay phách lạc, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, đã mười hai giờ, liền hỏi: “ Đã ăn cơm chưa?”
Đường Khả Hinh không lên tiếng, ôm chặt ba lô, bên trong còn hai củ khoai tây.
Trang Hạo Nhiên nhìn chăm chú bộ dáng Đường Khả Hinh, bất đắc dĩ cùng dịu dàng hỏi: “ Em ăn cơm chưa?”
Hai mắt Đường Khả Hinh hơi lay động, mới mềm giọng nói: “ Ăn…Ăn rồi…”
Trang Hạo Nhiên nhíu mày, nhìn cô nghi ngờ hỏi: “Ăn cái gì?”
Đường Khả Hinh nuốt một cái xuống cổ họng, yếu ớt nói: “Một…Một khoai tây”
Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn cô, thở dài một hơi, mới nói: “ Một khoai tây chống đỡ một ngày?”
Đường Khả Hinh không muốn kể những việc hôm nay mình đã trải qua ở London, sắc mặt tái nhợt cúi đầu.
“ Đợi một chút…Anh chuẩn bị một chút thức ăn cho em…” Trang Hạo Nhiên nói xong liền xắn tay áo đi vào phòng bếp.
“ Ách…” Đường Khả Hinh thoáng đứng lên, có chút cố kỵ ôm ba lô, vẫn cúi đầu, khẩn trương nói: “ Cố…Cố Di tiểu thư có ở nhà không? Như vậy thật không tốt cho lắm?”
Trang Hạo Nhiên dừng bước lại, nhìn cô, bất đắc dĩ nói: “ Nếu cô ấy đang ở nhà, em muốn anh phải làm sao với em bây giờ?”
“ Anh… Đưa em ra khách sạn là được, em ở một buổi tối, em liền đi…” Đường Khả Hinh lập tức cúi đầu, nghiêm túc nói.
Đôi mắt Trang Hạo Nhiên xẹt qua một chút bất đắc dĩ cùng đau đớn nhìn về phía cô, thở dài, mới đi tới phòng bếp nói: “ Ngốc quá, anh luôn luôn không mang theo phụ nữ về nhà”.
Đường Khả Hinh chớp mắt, không biết nên nói cái gì.
Trang Hạo Nhiên đi tới phòng bếp, mở tủ lạnh, bên trong chỉ có chân gà tây, một ít tôm tươi, cá, mực,…Anh từ bên trong lấy tôm tươi đặt trên đĩa, rửa sạch mấy lần, bóc vỏ, sau đó đem chân gà tây cứa vài dao lấy thịt ra, đặt vào trong bát, ướp một ít gia vị, để chảo lên bếp, bật lửa, cho dầu ô liu vào chờ dầu sôi rồi cho gà tây đã ướp vào chiên…
Đặt cái chảo khác lên bếp còn lại, Trang Hạo Nhiên đem cá mực cùng tôm tươi để vào giữa cái bát thủy tinh, cho một ít tỏi mình đã băm sáng nay, trộn một hồi, anh mới nói: “ Anh gần đây rất ít ở nhà làm cơm, cho nên đồ ăn không nhiều lắm, lại không giống đồ ăn ở nước mình nên anh làm mì Ý cho em ăn”.
Đường Khả Hinh ôm ba lô, không dám lên tiếng.
Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu nhìn về phía thân ảnh nho nhỏ kia, tiếp tục chuyên tâm chiên thịt gà tây.
Có lẽ có chút gấp gáp.
Mỳ Ý cùng thịt gà tây chiên, rất nhanh bày lên bàn, Trang Hạo Nhiên đem một ly nước ép hoa quả đặt lên bàn, nói với Đường Khả Hinh: “ Qua đây ăn đi…”
Đường Khả Hinh nghĩ nghĩ liền đặt ba lô xuống, đứng lên đi vào phòng ăn bên kia, nhìn thấy nước sốt óng ánh của mì Ý, cô nuốt một ngụm nước bọt xuống cổ họng, sau đó đi đến ghế, ngồi xuống, không rời mắt khỏi đĩa mì Ý.
Trang Hạo Nhiên kéo ghế dựa, ngồi xuống, nhìn cô nói: “ Ăn đi ”
Đường Khả Hinh chớp mắt, thật sự quá đói, liền nói: “ Cảm ơn…”
Không nói hai lời, đầu tiên cô uống ừng ực ừng ực nước ép quýt để làm dịu cơn khát đã lâu, thở hổn hển một hơi, lấy nĩa, gim một khối thịt gà nhét vào trong miệng nhai, cảm thấy thịt gà thơm quá…
Mi tâm Trang Hạo Nhiên nhíu chặt nhìn bộ dáng như bị đói bụng mấy chục năm của cô.
Đường Khả Hinh vội nuốt thịt gà tây chiên trong miệng xuống, cúi đầu cầm nĩa cuộn một cuộn lớn mì Ý, nhét hết vào trong miệng, hùng hổ ăn thật ngon miệng
“ Chậm một chút…” Trang Hạo Nhiên nhìn cô ăn nhanh như vậy, có chút đau lòng nhắc nhở cô.
Đường Khả Hinh không để ý tới lời khuyên của anh, tiếp tục cật lực ăn một bàn thức ăn lớn, giống như chỉ được ăn một lần, ăn không ngừng nghỉ, vì lo lắng mà hai mắt ngân ngấn lệ, lại sống chết không cho rơi xuống, vừa nhai mì vừa uống nước…
“ Em ăn chậm một chút…” Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn cô, mềm giọng nói: “ Ăn xong rồi, còn nữa, sẽ không đói bụng…”
Đường Khả Hinh nuốt mì Ý xuống, ngẩng đầu nhìn anh một cái.
Trang Hạo Nhiên nhàn nhạt nhìn Đường Khả Hinh, có lẽ nhớ tới chuyện ở tiệc cưới nên hơi thất vọng…
Trong lòng Đường Khả Hinh đau xót, không nói gì thêm mặc dù nghĩ sẽ giải thích rõ với anh nhưng vẫn cố nén nội tâm khổ sở, tiếp tục ăn mì sợi, từng ngụm lại từng ngụm nuốt.
Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn bộ dáng của cô, một lần nữa nhắc nhở: “Em ăn từ từ thôi, thực sự sẽ không đói bụng nữa…”
Đường Khả Hinh tiếp tục nuốt mì, suy nghĩ một hồi mới ngẩng đầu nhìn Trang Hạo Nhiên, có chút xin lỗi nói: “ Khi em tới đây, quên mang khăn mặt, lượt chải đầu, bàn chải đánh răng và áo ngủ, ở đây anh có dư không?”
Khuôn mặt Trang Hạo Nhiên hiện lên chút tươi cười nhìn Đường Khả Hinh, lắc lắc đầu.
Đường Khả Hinh nghe như vậy liền cúi đầu.
Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng cúi đầu đáng thương của cô, rốt cuộc không nhịn được cười nói: “ Anh đi mua cho em…”
Đường Khả Hinh chậm chạp ngẩng đầu, ánh mắt ôn nhu cùng cảm kích nhìn anh, mềm giọng nói: “ Thật vậy chăng?”
“ Uhm…” Trang Hạo Nhiên liền đứng dậy nhẹ nắm bả vai cô, nói: “ Từ từ ăn, chờ anh trở lại, trong tủ lạnh có nước hoa quả, nếu như lạnh, đi đến lò sưởi ngồi sưởi ấm…”
Đường Khả Hinh cúi đầu, sắc mặt bình tĩnh, đôi mắt long lanh gật đầu.
Trang Hạo Nhiên lấy âu phục mặc vào, mở cửa, nhanh chóng ra ngoài nói hai vệ sĩ có thể tan tầm, còn mình nhanh chóng ngồi vào trong xe, lái đi !!
Xe nhanh chóng lướt trên đường phố tĩnh lặng
Hai mắt Trang Hạo Nhiên sáng ngời, biểu tình thập phần vui vẻ, nắm tay lái, bởi vì kích động mà tay mềm mại, nhanh chóng lái xe tới đường lớn nhìn thấy cửa hàng tiện lợi 24 giờ, lập tức dừng xe, bước xuống đi vào cửa hàng, nhìn về phía nữ nhân viên 18 tuổi người Anh, dương tay nói: “ Hi…”
“ Hi…” Nhân viên mỉm cười nói.
Trang Hạo Nhiên nhanh chóng đi đến quầy hàng, nhìn thấy khăn mặt màu trắng, màu xanh, màu hồng, anh nghĩ nghĩ liền chọn màu hồng cùng màu với bàn chải đánh răng, bước nhanh đi ra, dự đoán lúc này cửa hàng quần áo đã đóng cửa,
không mua được áo ngủ tốt, trước mắt để cô mặc áo của mình… Nghĩ tới đây, anh đột nhiên mỉm cười, để cái túi trong xe, nhanh chóng lái xe trở về !!
Mưa phùn vẫn rơi trên lất phất.
Bất quá không tới mấy phút đồng hồ Trang Hạo Nhiên đã về tới nhà, trên mặt lộ vẻ tươi cười, xách túi nhỏ vào nhà, khoảnh khắc mở cửa ra, bên trong tràn ra khí lạnh, phòng khách vắng vẻ, phòng ăn không có ai, chỉ còn lại những cái đĩa trống trơn, bàn ăn thật yên tĩnh…
Anh sửng sốt để túi xuống, đôi mắt nghi hoặc liếc mắt nhìn phòng ăn kia, trong lòng đột nhiên lạnh lẽo, kinh ngạc quay đầu nhìn phòng khách nhỏ chỉ còn lại củi lửa ấm áp trong lò sưởi, mà cái vali cùng ba lô nho nhỏ không thấy đâu nữa, cứ như cô chưa từng tới đây vậy…
Đôi mắt Trang Hạo Nhiên lập tức lóe lên tia kích động, hoang mang, trong nháy mắt nhớ tới cô vừa rời khỏi mình, tâm trạng anh tê rần, bỗng nhiên chạy như bay ra khỏi nhà, đứng trong mưa nhìn khung cảnh vắng vẻ xung quanh, khổ sở kêu to: “ Khả Hinh ….......Đường ….. Khả …. Hinh …..”
Khung cảnh chìm trong bóng tối chỉ có tiếng mưa rơi đáp lại lời anh.
Trang Hạo Nhiên hối hận, chạy như bay về phía trước, sốt ruột nói: “Em…cái đứa ngốc này ! Em biết rất rõ ràng anh sẽ không giận em mà! Tại sao không tin tưởng anh! Anh đã nói rồi, mặc kệ phát sinh chuyện gì, cũng sẽ không bỏ lại em! Vì sao em không tin anh? Đứa ngốc, lúc này em rời đi, em có thể trông chờ vào ai? Đường Khả Hinh……………anh sai rồi được không? Anh lúc trước không nên nói không cần em ! Anh sai rồi được không? Em mau ra đây !! Khả Hinh……”
Trang Hạo Nhiên đau lòng chạy như bay về phía trước
Trái ngược phương hướng…
Có một cô gái kéo vali nặng nề, hai mắt phiếm hồng, tay cầm tiền đã lấy trong ví của chàng trai kia, dọc theo con đường ẩm ướt từng bước đi về phía trước, sắt mặt bình tĩnh, đôi mắt đẫm lệ, đi qua đèn đường, ôn nhu nói: Anh đã từng nói em không xứng cùng anh đàm luận rượu đỏ, đúng vậy, em ngay cả lộ trình ngắn này, đi cũng mệt như vậy, khổ như thế, tương lai có biết bao gian khổ? Cho nên,
em không muốn quấy rầy cuộc sống của anh… Hành trình của chính em, một mình em tự đi…
Mưa lất phất rơi, thoáng qua vùng trời thành phố lãng mạn nơi đây.
Hai thân ảnh di chuyển ngược chiều nhau, càng ngày càng xa nhau.