Đường Khả Hinh im lặng nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi cũng ngẩng đầu lên, dịu dàng im lặng nhìn cô.
Cô đột nhiên mỉm cười, dịu dàng nói: “Vốn là như vậy, làm chuyện gì, không phải làm cho người ta đặc biệt đau lòng, thì đặc biệt cảm động. . . . . .”
“Cho nên em mới yêu anh, không phải sao?” Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười, tràn đầy tình yêu nhìn cô.
Đường Khả Hinh thẳng thắn nhìn Tưởng Thiên Lỗi, khẽ gật đầu, nghẹn ngào cười nói: “Đúng vậy, em yêu anh. . . . . .”
“Anh thật sự . . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi có chút ngọt ngào và nở nụ cười hạnh phúc nói: “Rất ưa thích, rất ưa thích em thẳng thắn, em thẳng thắn làm cho anh rất thỏa mãn, rất hạnh phúc. . . . . .”
Đường Khả Hinh mỉm cười nhìn anh, hai mắt long lanh xẹt qua một chút thâm tình nồng đậm, yêu không hối hận.
“Nếu như em đồng ý, anh sẽ đeo lên?” Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh dịu dàng hỏi.
Đường Khả Hinh không lên tiếng, có chút xấu hổ.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn vẻ mặt cô, đoán ý của cô, đột nhiên mỉm cười, từ trong hộp nhung màu xanh dương, lấy ra vòng chân, nhẹ nhàng mở móc xích, hơi cúi đầu, đưa tay dịu dàng đeo vào chân trái trắng như tuyết của cô, nhẹ nhàng xoay tròn lục lạc màu xanh dương, tới mặt bên, mới phát hiện, chân của cô hết sức đẹp mắt. . . . . .
Đường Khả Hinh cũng rất tò mò khẽ khom người xuống, nhắc bàn chân mang giày cao gót màu đen, nhìn chiếc vòng đá sapphire trên chân, bạch kim khảm kim cương, rũ xuống đá sapphire treo lủng lẳng, là hoa văn hoa mộc lan, cô vui vẻ nở nụ cười.
Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên nhìn cô, dịu dàng cười nói: “Có lúc, tình yêu là một loại phản ứng hóa học rất không giải thích được, rõ ràng căn phòng nhỏ rất đơn sơ, còn có gốc cây Mộc Lan đơn giản, nhưng bởi vì có em, mỗi lần anh đi qua cây Mộc Lan, theo bản năng luôn ngửi mùi hương này, đi qua căn phòng nhỏ tương tự, luôn suy nghĩ, cái nhà này cũng đẹp như nhà Khả Hinh của anh . . . . . .”
Rốt cuộc hai mắt Đường Khả Hinh rưng rưng nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn Khả Hinh thật sâu, lại giải thích nói: “Em sinh tháng ba, đá sapphire là đá tháng ba, đại diện cho biển khơi trầm lắng, lòng can đảm và hạnh phúc. . . . . . Mới phát hiện, lúc anh xây dựng Khách sạn Á Châu bên bờ biển, không ngờ một chút màu sắc này có số mệnh duyên phận.”
Đường Khả Hinh nghe lời này, có chút vui vẻ nhìn anh, nói: “Hôm nay anh. . . . . .”
“Hôm nay anh. . . . . . Nhìn thấy em khóc vì một người đàn ông khác, anh ghen. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi thẳng thắn thừa nhận.
Đường Khả Hinh có chút áy náy nhìn anh.
“Em. . . . . . Rõ ràng là của anh, tại sao phải khóc vì một người đàn ông khác?” Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, có chút đau lòng cười nói: “Anh không muốn ánh mắt em nhìn chăm chú bất kỳ người đàn ông nào, cũng không muốn em khóc vì một người đàn ông khác, anh hi vọng em là của anh . . . . . Anh hi vọng trong mắt của em chỉ có anh . . . . . Từ nay về sau, tất cả mọi chuyện của em, anh sẽ chịu trách nhiệm. . . . . . Bao gồm em thi bằng lái, mua xe, muốn đổi một căn nhà nhỏ, muốn đi con đường như thế nào, anh dắt tay của em, từng bước từng bước dạy em đi về phía trước. . . . . .”
Đường Khả Hinh nhìn anh, nước mắt lại lăn xuống.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, đột nhiên kích động đứng dậy, nâng nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, hôn trán của cô.
Một chút nhẹ nhàng dịu dàng và mềm yếu, khiến Khả Hinh say mê thật sâu, chậm rãi nhắm mắt lại. Tưởng Thiên Lỗi còn muốn hôn môi của cô. . . . . .
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.
Tưởng Thiên Lỗi hơi trầm ngâm một chút, có chút tiếc nuối nhìn Đường Khả Hinh, khẽ mỉm cười.
Đường Khả Hinh nhìn anh, cũng nhẹ nhàng mỉm cười.
Nhân viên phục vụ rất nhanh mang lên cho bọn họ beefsteak, súp Borsch, tôm hùm rim, ốc hấp kiểu pháp, còn có một chai rượu băng (ice wine) của Pháp . . . . . . Nhìn một loạt món ăn, tâm trạng Khả Hinh hơi bình tĩnh, rốt cuộc khôi phục một chút cảm giác muốn ăn, nhìn thức ăn ngon trưng bày trước mặt, đột nhiên thở dài một hơi, nói: “Em đói rồi. . . . . .”
Nghe lời này, Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên mỉm cười.
Nhân viên phục vụ im lặng lui ra ngoài.
Đường Khả Hinh lập tức cầm nĩa lên, mới vừa muốn ăn. . . . . .
“Chờ một chút. . . . . .”
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn anh, ngạc nhiên hỏi: “Chuyện gì?”
Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn cô, buông cúc áo tây trang, cởi ra, đặt xuống một bên, mới dịu dàng vỗ nhẹ nhẹ vị trí bên cạnh.
Đường Khả Hinh không hiểu nhìn anh.
“Tới ngồi bên này. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, dịu dàng cười nói.
Đường Khả Hinh đột nhiên có chút ngượng ngùng nhìn anh.
“Tới đây. . . . . .” Anh nhìn cô, cưng chìu ra lệnh.
Đường Khả Hinh nhìn ánh mắt thâm tình và thương yêu trong tròng mắt anh, đột nhiên mỉm cười, nhưng vẫn nhẹ nhàng đứng dậy, đi tới chỗ ngồi bên cạnh anh. . . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên nhìn cô, nhẹ nhàng vươn tay, nắm bàn tay nhỏ bé của cô, để cho cô ngồi ở trên ghế sa lon tròn bên cạnh mình, lại nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng, chỉ sợ cô lạnh, xoa nhẹ bả vai, hỏi: “Lạnh không?”
Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực của anh lắc đầu một cái.
Tưởng Thiên Lỗi nâng nhẹ cằm của cô, lại cưng chìu nói: “Sau này. . . . . . ăn cơm hay cùng nhau đi dạo phố, đều phải dựa vào anh, hả?”
Khả Hinh khéo léo gật đầu một cái.
Tưởng Thiên Lỗi dịu dàng mỉm cười, tạm thời buông thân thể cô ra, cầm nĩa lên, cắt một phần nhỏ beefsteak mình thích ăn, nhẹ nhàng đưa tới khóe miệng Khả Hinh.
Đường Khả Hinh vừa nhìn anh, vừa ăn miếng beefsteak, nhẹ nhàng nhai, nhất thời thịt bò tươi mềm, hương nồng thấm tận ruột gan, mùi vị hết sức dễ chịu, ánh mắt của cô sáng lên.
“Ăn ngon không?” Tưởng Thiên Lỗi hiểu ý trong ánh mắt cô, liền cười hỏi.
“Ăn ngon!” Đường Khả Hinh vui vẻ nói.
“Vậy ăn nhiều một chút . . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi cũng mỉm cười nói xong, cắt một miếng thịt bò, đưa tới bên miệng của cô.
Đường Khả Hinh lại ăn một miếng nữa.
Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi nóng rực, nhìn cô vui vẻ tinh nghịch ăn beefsteak, trong lòng xẹt qua ấm áp, dường như rất nhiều tình cảm dâng trào, nhưng quen che giấu, nhìn cô mỉm cười nói: “Có thể em không phát hiện, nông trường Tập đoàn Á Châu của chúng ta ở gần nơi này. . . . . .”
“Có thật không?” Khả Hinh kinh ngạc hỏi.
“Ừ.” Tưởng Thiên Lỗi lại cắt một khối beefsteak, đưa tới bên miệng của cô, mới nói tiếp: “Tương lai, nếu như em thích, nông trường này và phòng ăn lớn nhỏ, anh sẽ để em đứng tên. . . . . .”
Đường Khả Hinh sững sờ, hỏi: “Tại sao?”
“Không có lý do gì, cảm thấy em sẽ thích. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười nói xong, liền tự mình rót một ly rượu băng, dịu dàng đưa cho Khả Hinh.
“Em không muốn!” Đường Khả Hinh trực tiếp từ chối.
Tưởng Thiên Lỗi cười nhìn cô nói: “Dù là anh đưa cho em, còn không phải của anh sao?”
Đường Khả Hinh nghe lời này, ban đầu còn chưa phản ứng kịp, chờ suy nghĩ hiểu rõ, mặt lập tức đỏ lên, nhìn anh.
“Anh chỉ cảm thấy. . . . . . Em có một trái tim dịu dàng tinh tế, phải có tất cả, sẽ làm bọn chúng trở nên tốt hơn. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, lại giơ ly rượu trong tay đưa tới bờ môi cô.
Đường Khả Hinh im lặng vừa nhìn anh, vừa uống một ngụm nhỏ, nhất thời trong lòng ngọt ngào, trong lòng chậm rãi dâng lên hạnh phúc.
“Cho nên. . . . . . Đừng từ chối.” Tưởng Thiên Lỗi lại cầm dao, nhẹ nhàng cắt một miếng thịt Tôm hùm, đưa tới bên môi Khả Hinh.
“Em . . . . . Vẫn không muốn. . . . . .” Đường Khả Hinh lý trí trả lời.
Tưởng Thiên Lỗi cũng thờ ơ cười nói: “Không sao, tương lai em gả cho anh. . . . . tất cả của anh đều là của em . . . . .”
Đường Khả Hinh ngây người, nghe lời này, trong lòng lại dâng lên ngọt ngào, nhưng vẫn cố ý đánh lên bờ vai của anh, nói: “Ai muốn gả cho anh! ?”
“Anh vừa ngồi xuống, làm cho em lo sợ như vậy, đoán chừng muốn kết hôn, phải mất một ít thời gian. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi thẳng thắn cười nói.
“Em . . . . .” Đường Khả Hinh nghe được trong lời nói của anh có chút để ý, liền giải thích: “Thân phận của em như vậy, má trái như vậy, cha lại. . . . . . Em chưa bao giờ suy nghĩ đến chuyện này, nên khϊếp sợ. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi bày tỏ hiểu ý gật đầu, nói: “Ừ. Đúng vậy. Em như vậy, nhưng em dũng cảm yêu anh. . . . . .”
Đường Khả Hinh không lên tiếng nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi quay đầu nhìn Đường Khả Hinh mỉm cười nói: “Nhưng em phải tin tưởng một chuyện, mà là một sự thật, chính là anh dũng cảm gấp trăm lần so với em.”
Đường Khả Hinh không nhịn được cười nhìn anh, nói: “Chuyện gì?”
“Anh cưới em! Ngay cả dũng khí kháng lại các áp lực bên ngoài cũng không cần. Bởi vì cho tới bây giờ, anh muốn cái gì, sẽ làm cái đó. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi mạnh mẽ nói.
Đường Khả Hinh im lặng nhìn anh, hai mắt hiện lên một chút cảm động.
“Cho nên. . . . . . Giao tất cả cho anh, chuyện quan trọng em phải làm, chính là nghĩ biện pháp, làm thế nào yêu anh, làm thế nào quấn lấy anh từ tối đến sáng, chuyện khác, em đừng nghĩ quá nhiều. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi cười nói.
“Anh thật sự rất hư!” Trong lòng Đường Khả Hinh hiện lên một chút rung động.
“Không hư em không yêu đấy. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi nói đùa hiếm hoi.
“Ghét! Không thèm nghe anh nói nữa!” Đường Khả Hinh xoay người, cố ý không để ý anh.
Tưởng Thiên Lỗi quay đầu, nhìn Khả Hinh thật quay lưng với mình, không để ý tới người, mỉm cười, để ly rượu xuống, đột nhiên từ phía sau ôm lấy cô, ở trên cổ của cô, nhẹ nhàng hôn, lại ngậm vành tai của cô, đôi tay dần dần buộc chặt, xoa ở hông của cô. . . . . .
Cả người Khả Hinh lập tức nóng ran, có chút xấu hổ hỏi: “Anh đừng như vậy. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi ở phía sau, hôn nhẹ cổ của cô, hôn từng chút từng chút, rơi vào trên mặt và cổ của cô, tay không nhịn được xoa nhẹ bộ ngực sữa của cô, chậm rãi xoa nắn.
Mặt của Khả Hinh ửng đỏ, cuối cùng xoay người, nhìn anh nhỏ giọng từ chối: “Không nên như vậy. . . . . . Người ta đang ăn cơm . . . . . .”
“Không phải em không để ý tới anh sao?” Tưởng Thiên Lỗi nói xong, đã muốn hôn cô.
“Được rồi, được rồi, không nên như vậy. . . . . . Em để ý. . . . . . Em để ý. . . . . .”
“Yêu anh không?”
“Yêu. . . . . .”
“Yêu bao nhiêu. . . . . .”
“Rất yêu rất yêu. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi mãnh liệt đè cô ở trên ghế sa lon thấp, cúi đầu nhìn cô, thâm tình cười nói: “Cho nên anh nói. . . . . . Tại sao anh có thể không hôn em? Không thương em?”
Khả Hinh nhìn anh, đỏ mặt.