Người giúp việc lập tức lui về phía sau, đem thuốc mỡ giấu ở phía sau, có chút căng thẳng. Như Mạt cũng nhất thời hoảng sợ nhìn về phía trước, là Tô Thụy Kỳ, cô liền mỉm cười nói: “Con bé ngốc, cô sợ cái gì? Đây là bác sĩ Tô. . . . . .”
Tô Thụy Kỳ không lên tiếng, đi tới người giúp việc.
Người giúp việc thấy Tô Thụy Kỳ, mặt đỏ lên, liền miễn cưỡng thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Ồ. . . . . . Thật xin lỗi, bác sĩ Tô.”
Tô Thụy Kỳ đứng ở trước mặt của người giúp việc, giọng nói hơi uy nghiêm: “Không phải tôi đã nói, không có lệnh của tôi, không thể tùy tiện dùng thuốc? Bao gồm bất kỳ thuốc bôi!”
Như Mạt và người giúp việc đồng thời không dám lên tiếng.
Lúc này Tô Thụy Kỳ mới xoay người, nhìn về phía gương mặt sưng đỏ mặt của Như Mạt, từ lổ cho đến khóe miệng, hai mắt của anh xoay tròn, nhớ tới lúc Tần Vĩ Nghiệp mới vừa đi khỏi, ánh mắt u ám, cùng cả người anh tản ra tức giận mãnh liệt và cảm giác nặng nề, không chút nào lịch sự nho nhã giống như bình thường, liền vươn tay, véo nhẹ cằm Như Mạt, lại nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhìn mảng sưng đỏ, muốn tìm dấu vết năm ngón tay, bất đắc dĩ thuốc mỡ này hết sức tốt, xóa tan dấu vết. . . . . .
Như Mạt có chút nghi ngờ nhìn nét mặt Tô Thụy Kỳ, gọi nhỏ: “Bác sĩ Tô. . . . . . Ngài đây là. . . . . .”
Tô Thụy lạnh nhạt nhìn Như Mạt, hỏi: “Mặt cô làm sao vậy?”
Như Mạt nhìn Tô Thụy Kỳ mỉm cười nói: “Quá nhạy cảm, mặt của tôi không biết làm sao, chỉ cần gần đến mùa đông, thân thể luôn dị ứng hàng loạt, sưng đỏ. . . . . .”
“Dị ứng?” Tô Thụy Kỳ nhìn Như Mạt, cau mày.
“Ừ. . . . . . Anh đã tới, cũng thuận tiện giúp tôi xem một chút. . . . . .” Như Mạt gật đầu nói.
Tô Thụy Kỳ nhìn ánh mắt dịu dàng của cô, bình tĩnh như thế, giơ tay trước mặt của người giúp việc, nói: “Đưa thuốc mỡ cho tôi nhìn một chút.”
Người giúp việc có chút sợ, không dám vươn tay.
Tô Thụy Kỳ quay mặt sang nhìn cô.
Như Mạt nhìn bộ dáng sợ hãi của người giúp việc, liền cười nói: “Tiểu Ninh, đem thuốc mỡ cho bác sĩ Tô, đừng sợ, bác sĩ Tô sẽ không mắng cô, chỉ là lần sau lúc giúp tôi bôi thuốc, nói cho bác sĩ Tô là được rồi.”
Người giúp việc nghe vậy, liền nhẹ nhàng gật đầu một cái, lấy thuốc mỡ ra, nhẹ nhàng đưa ở trước mặt của Tô Thụy Kỳ.
Tô Thụy Kỳ không lên tiếng, bình tĩnh nhận lấy thuốc mỡ, nhìn tên thuốc phía trên, chính xác là thuốc chống dị ứng, sau đó theo thói quen xoay chai thuốc mỡ xem công hiệu, có tác dụng chống viêm, làm dịu mọi thứ. . . . . . Ánh mắt của anh hết sức chăm chú nhìn thành phần trên chai thuốc. . . . . . thái độ mới hơi buông lỏng nói: “Thật ra có rất nhiều loại thuốc bôi, người bệnh không hiểu sẽ sinh ra biến chứng tổn thương thân thể, gâu hậu quả chết người, cho nên trong lúc ở nằm viện, mọi người phải nghiêm khắc tuân thủ nội qui của bệnh viện, lúc bác sĩ không có chỉ định, không được tùy ý dùng thuốc linh tinh cả trong lẫn ngoài.”
“Vâng . . . . .” Người giúp việc đáp.
Như Mạt cũng vội mỉm cười nhìn Tô Thụy Kỳ, biết ơn nói: “Đúng vậy. Bác sĩ Tô, lần này thật xin lỗi, chúng tôi không kịp thông báo cho anh, bởi vì trước kia chúng tôi quá quen thuộc bác sĩ Lưu, anh ấy luôn biết thân thể của tôi dễ dàng dị ứng, cũng quen dùng thuốc bôi này, rất xin lỗi.”
Tô Thụy Kỳ lại nâng khuôn mặt nhỏ nhắn Như Mạt lên nhìn vết đỏ, xác nhận là hiện tượng dị ứng lan ra da, mới nói: “Mới vừa rồi tôi nhìn thấy Thị Trưởng tới?”
“Đúng vậy, dường như hôm nay trong thành phố xuất hiện một số phần tử xấu biểu tình, hôm nay tâm trạng của anh ấy thật không tốt.” Như Mạt dịu dàng nói xong, cũng rất lo lắng cho chồng (con đàn bà lăng loàn).
Thụy Kỳ nhìn bộ dáng cô, liền mỉm cười nói: “Thật là làm khó cho Thị Trưởng, thân là quan chức cấp cao của thành phố chúng ta, quan tâm ra sức chèo chống.”
Như Mạt mỉm cười nói: “Hưởng bổng lộc của quốc gia, đây là việc cần phải làm.”
Một phu nhân tốt trả lời.
Tô Thụy Kỳ liền nhìn Như Mạt cười nói: “Phu nhân cô từ từ nghỉ ngơi, tôi không quấy rầy.”
“Tốt. Cám ơn bác sĩ Tô. . . . . .” Như Mạt mỉm cười xong, gật đầu một cái.
Tô Thụy Kỳ cũng gật đầu một cái, đi khỏi.
“Bác. . . . . . Bác sĩ. . . . . .” Người giúp việc có chút gấp gáp nhìn về phía anh.
Tô Thụy Kỳ quay đầu, nghi ngờ nhìn về phía người giúp việc này.
“Thuốc. . . . . . Thuốc. . . . . . Thuốc mỡ. . . . . . Phu nhân còn chưa bôi mặt xong. . . . . .” Người giúp việc có chút căng thẳng nói.
Như Mạt nhìn về phía người giúp việc, đột nhiên mỉm cười.
Lúc này Tô Thụy Kỳ mới tỉnh thần, liền xoay người, đưa thuốc mỡ đưa cho người giúp việc, nói: “Thuốc mỡ này không có việc gì, có thể bôi, chỉ là sau này phải nói cho tôi biết một tiếng, biết không?”
“Vâng!” Người giúp việc nhận lấy thuốc mỡ.
Tô Thụy Kỳ lại gật đầu một cái, đi ra ngoài, vừa bước đi, vừa nhớ lại ánh mắt của Tần Vĩ Nghiệp mới vừa đi khỏi, tiếp tục bước đi, nhìn thấy y tá đặc biệt săn sóc cho Như Mạt đang đẩy xe đi về phía trước, tay nhẹ ngăn lại, nhìn cô hỏi: “Hôm nay tâm trạng của Thị Trưởng phu nhân có gì đặc biệt không?”
“Không có.” Y tá ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tô Thụy Kỳ.
Tô Thụy Kỳ lại nhìn về phía y tá hỏi: “Bình thường cô ấy có kinh thường xuất hiện qua triệu chứng dị ứng không?”.
Y tá suy nghĩ một chút, liền lắc đầu một cái nói: “Không có. Rất ít, nhưng giữa trưa hôm nay, quả thật mặt bắt đầu sưng đỏ, tôi đã căn dặn cô ấy không thể bôi thuốc, bởi vì đây là tính chất tạm thời, tốt nhất không thể dùng thuốc, bản thân cô ấy lại có chút khò khè.”
Tô Thụy Kỳ suy nghĩ một chút, mới gật đầu nói: “Được, cô đi làm việc đi, vất vả rồi.”
“Không vất vả. . . . . .” Y tá tiếp tục đẩy xe đi khỏi.
Tô Thụy Kỳ nghĩ đến Như Mạt và Tần Vĩ Nghiệp bình thường quan hệ không tồi, nghe ông nội cũng thường xuyên nhắc tới bọn họ rất ân ái, đoán chừng do mình nghĩ quá nhiều, liền không lên tiếng nữa, im lặng đi về phía trước.
Khách sạn Á Châu.
Đường Khả Hinh vốn đáp ứng theo yêu cầu của Laurence, đi Khách sạn Á Châu tiếp tục hầu rượu, không ngờ Laurence nói, tối hôm nay có tiệc tối từ thiện, cho nên hôm nay khách vào ở hơn phân nửa là các quan chức cấp cao, muốn ông đến tầng lầu 80 sảnh VIP hầu rượu, ông liền căn dặn mình lập tức thay đồng phục Tổ trưởng, tây trang màu đen váy ngắn, đến đại sảnh phòng VIP khách quý chờ ông.
Khả Hinh đúng hẹn thay xong đồng phục xong, liền thấy Laurence đi ra từ trong chiếc xe Mercedes vừa mới đến, vừa đi vừa nhanh chóng căn dặn cô gái bên cạnh, một chút nữa hầu rượu phải chú ý tình hình.
Cô gái cũng mặc đồng phục tổ trưởng màu đen, khuôn mặt rất xinh đẹp động lòng người, trang nhã, lịch sự, vừa nhìn liền giật mình, Đường Khả Hinh không nhịn được nhìn về phía cô, muốn biết cô là ai?
“Khả Hinh? Cô đã đến rồi. . . . . .” Laurence nhìn về phía Đường Khả Hinh, mỉm cười gọi nhỏ.
“Vâng!” Đường Khả Hinh vội vàng gật đầu, lại ngẩng lên đầu, nhìn cô gái trước mặt nở nụ cười hết sức rực rỡ nhìn về phía mình, đôi mắt hạnh vô cùng sáng chói.
“Vị này là Cổ Tinh, chuyên gia hầu rượu xuất sắc nhất đến từ khách sạn “Palace Win” Paris Pháp, cũng là đối thủ cạnh tranh cuộc so tài chuyên gia hầu rượu với cô.” Laurence mỉm cười nói.
Em họ của Tào Ngọc Tinh.
Đường Khả Hinh nhìn về phía Cổ Tinh, hai cô gái cùng mỉm cười, trong lòng hiểu ý, liền cùng nhau đi theo Laurence tiên sinh đi thẳng lên phòng số 2 tầng lầu 80 của khách sạn, tầng lầu này, có lẽ có quá nhiều bí mật, đại sự giới chính trị, đại sự giới kinh doanh, theo mùi rượu đỏ thượng đẳng nhất và thuốc xi gà quanh quẩn sẽ bay ra vô số bí mật, mà một chút bí mật khiến cho người bình thường nghe được cũng có thể cảm thấy cuộc sống và tương lai vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Có lẽ bởi vì ẩn chứa quá nhiều bí mật, cho nên Đường Khả Hinh đi ra thang máy tầng 80 thì đột nhiên sững sờ, giống như mình đi vào Không Gian, nơi này căn bản là một mặt gương hình lăng trụ màu đen phản chiếu ánh sáng, giống như trước mặt, không có đường đi, khắp nơi là hình lăng trụ nối dào đến không gian giả tưởng, đột nhiên giống như có bóng người chớp động ở trên trần nhà, sau đó cô nháy mắt một cái, có thể nhìn thấy quản lý phòng khách quý tuổi chừng 40, để tóc ngắn, giống như ở không gian thứ ba đi tới trước mặt của mình, cô chợt lui về phía sau một bước, giật mình.
Cổ Tinh cúi đầu mỉm cười.
Laurence cũng mỉm cười.
Quản lý Phùng Thanh nhìn về phía bộ dáng Đường Khả Hinh kinh hoảng, mỉm cười nói: “Thư ký Đường, một chút nữa lúc cô hầu rượu, ngàn vạn lần không được kinh hoảng như vậy sẽ làm các vị khách quý của tôi giật mình, hôm nay mỗi người bọn họ đều mang theo một trăm triệu trở lên tới quyên góp.”
“À. . . . . .” Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, liền vội vàng gật đầu đáp: “Vâng, tôi biết rồi, thật xin lỗi. . . . . .”
“Mời. . . . . .” Phùng Thanh hơi nghiêng người, giơ tay lên, nhìn về phía Laurence tiên sinh.
Laurence mỉm cười đi về phía trước, vừa bước đi vừa hỏi Phùng Thanh: “Hôm nay khách chủ yếu có mấy vị?”
“Chủ tịch Tây Á, Ủy viên chính trị Lưu, Ủy viên Tiêu, còn có ứng cử viên nguyên thủ quốc gia, Ủy viên Trương. . . . . .” Phùng Thanh mỉm cười nói.
Laurence vừa nghe xong, sắc mặt quả thật hơi nặng nề, gật đầu nói: “Tôi biết rồi.”
Mọi người cùng nhau đạp hình lăng trụ màu đen đi về phía trước, Đường Khả Hinh cũng hết sức mới mẻ, tò mò đi về phía trước, rõ ràng cảm giác trước mặt không có đường, tất cả đều là từng tấm phản quang hình lăng trụ, nhưng tại sao Phùng Thanh đi về phía trước thì lại xuất hiện một lối đi thật dài, đây là mình hoa mắt chăng? . . . . . . Cuối cùng, cô quả thật khϊếp sợ nhìn về phía Phùng Thanh và Laurence, rõ ràng bọn họ vừa nói vừa cười đi về phía một mặt kính hình lăng trụ đối diện, sau đó giống như Harry Potter đi xuyên qua, biến mất ở trước mặt của mình.
“Trời ạ! !” Lúc này Đường Khả Hinh phát hiện ra mới vừa rồi mình sắp xếp cho Tào Anh Kiệt diễn tuồng kịch kia thật sự không coi vào đâu, đây mới gọi là ma thuật.
“Đường Khả Hinh! ?” Cổ Tinh đột nhiên từ trong mặt kính xuất hiện, nhìn về phía cô cười nói: “Đi vào!”
“A. . . . . .” Cô muốn đi lên cùng, nhưng Cổ Tinh đã biến mất ở trong gương trước mặt lần nữa, nói thật, lúc này Đường Khả Hinh sinh ra một loại cảm giác giả tưởng, cảm giác hiện tại mình cũng không có sống ở trong cuộc sống hiện thực, mà thật sự đi vào một thế giới giả tưởng.
Cô mang theo tâm trạng nặng nề, rất tò mò, cắn răng đi tới trước mặt gương, nhìn mặt gương màu đen, phản chiếu bóng dáng của mình, cô thật sự không thể tin nổi vươn tay vừa chạm vào mặt kính này, một cảm giác lạnh lẽo truyền đến, cô lập tức khϊếp sợ kêu to: “Là cứng rắn! ! Là gương ! ! Bọn họ làm sao đi qua vậy?”