Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 356: Không giúp anh

Đường Khả Hinh vẫn nhào vào trong ngực Trang Hạo Nhiên, khóc bù lu bù loa, nước mắt càng ào ào chảy xuống.

Trang Hạo Nhiên ôm nhẹ cô, cúi xuống nhìn vẻ mặt cô kích động, lộ ra một chút uất ức và ẩn nhẫn, liền vỗ nhẹ đầu của cô, mỉm cười nói: “Tôi nói. . . . . . Cô nhìn thấy tôi tới, vui vẻ, hay cảm thấy tôi tới đây cô lại đau lòng ?”

Đường Khả Hinh không nói, ngẩng đầu lên, nhìn anh, nước mắt giống như giọt sương, nhỏ xuống.

“Trời ạ!” Trang Hạo Nhiên không nhịn được bưng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, thật sự không chịu nổi nói: “Đừng khóc, thân ái, tôi không chịu nổi. Sắp lụt tai rồi !”

Đường Khả Hinh lại tựa vào trong ngực của anh, ngẩng đầu lên nhìn anh, như làm nũng nghẹn ngào nói: “Anh. . . . . . Anh. . . . . . Làm sao tới đây?”

Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, bật cười nói: “Có người ở trong điện thoại nói chuyện ủy khuất như vậy? Tôi làm sao có thể yên tâm?”

Đường Khả Hinh thấy Trang Hạo Nhiên đứng ở trước mặt của mình, như vậy nỉ non nói với mình, rất dịu dàng, rất quan tâm, tất cả khổ sở và bi thương lúc nảy đột nhiên đều trở thành hư không, toàn bộ thế giới đều đầy đủ, cô chợt mỉm cười, nước mắt lại lăn xuống.

Được rồi, lại khóc nữa.

Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô, nhưng không có nói gì, hai tay nắm bả vai của cô, lui về phía sau một bước, nhìn cô vẫn mặc quần áo hôm nay lúc đi khỏi, tóc hơi ẩm ướt, trên mặt đều là nước mắt, trong lòng hiểu rõ chuyện gì, nhưng không có nhắc lại, chỉ mỉm cười vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nói: “Nghe tôi, đi tắm trước, tôi lấy thuốc cho cô! Hả?”

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, im lặng nhìn Trang Hạo Nhiên nhìn thật lâu, trong lòng vang lên một câu, có chút không thể tin nói nhỏ: “Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi không phải đang nằm mơ chứ ?”

Ngoài cửa sổ bão táp điên cuồng rơi vãi, truyền đến ào ạt, gió lạnh từ ban công lùa vào, đập vào mặt của hai người.

Trang Hạo Nhiên bình tĩnh nhìn Đường Khả Hinh trong chốc lát, mới khẽ mỉm cười nói: “Có một số người, đặc biệt là người mới vừa yêu, đem một ngày khổ sở, làm như mỗi ngày sau này đều sẽ phát sinh chuyện. Thật ra cũng không có khổ sở như vậy, nếu như thật sự không chịu nổi thì giao cho thời gian, giao cho tôi đi.”

“Nhưng anh không chịu hứa hẹn với tôi. . . . . .” Đường Khả Hinh thầm thì nói.

Cái con bé này trước kia nhất định rất biết gây gổ!

Trang Hạo Nhiên không nhịn được nở nụ cười, đôi tay nhẹ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cúi xuống, cụng nhẹ trán cô, tức giận, lại ngọt ngào cưng chiều nói: “Nhóc nhỏ, bây giờ lời hứa hẹn có quá quan trọng không?”

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt nóng bỏng của Trang Hạo Nhiên, đột nhiên hơi hiểu lời của anh, lại tràn nước mắt.

“Được rồi, đừng khóc, nghe lời, đi tắm, nghỉ ngơi sớm một chút. . . . . .” Trang Hạo Nhiên lại nhẹ nhàng vuốt tóc ngắn Đường Khả Hinh, dịu dàng nói.

Đường Khả Hinh nghe lời nói êm ái giống như toàn bộ thế giới đều sống lại, cô lập tức gật đầu một cái, lại nhìn Trang Hạo Nhiên dịu dàng nói: “Vậy anh ngồi một lát, tôi đi tắm ra ngay.”

“Tốt.” Trang Hạo Nhiên nhìn cô, khẽ mỉm cười.

Đường Khả Hinh nhìn lại anh một cái, mới im lặng đi vào phòng, vẫn đứng ở trước bức rèm che, giống như sợ anh sẽ biến mất, nhìn anh chằm chằm.

Trang Hạo Nhiên nhìn về phía ánh mắt Đường Khả Hinh có chút sợ hãi, im lặng không lên tiếng, tay nhẹ buông lỏng cúc áo tây trang mình, ở trước mặt cô cởi ra.

Đường Khả Hinh lập tức vui vẻ chạy tới, đoạt lấy tây trang của anh, nói: “Tôi treo lên cho anh!”

Cô cầm nó treo lên trong phòng.

Trang Hạo Nhiên đứng ở giữa phòng khách, nhìn bóng người nhỏ bé ôm tây trang của mình chạy vào phòng, anh hai mắt xẹt qua một chút đau lòng, lúc cô đi, mới lưu ý nhìn gian phòng này tuy nhỏ nhưng lịch sự trang nhã ấm áp, ánh mắt anh chậm rãi di chuyển, nhìn vách tường màu vàng trong phòng khách, mặc dù đã cũ kỹ, treo vài bức tranh màu nước, có một bức tranh thảm cỏ Lavender. . . . . .

Ánh mắt chăm chú vào trong bức tranh kia, đưa mắt nhìn một lát, mới khẽ mỉm cười nhìn ghế sa lon nhỏ trong phòng, bày biện hai bộ quần áo nhỏ, sau đó ba cái gối ôm hình con sâu màu đen, vị trí đối diện là một cái TV cũ, hai bên TV để hai bình sứ thanh hoa, cắm hai bó Hoa Bách Hợp, bên ngoài là ban công, ngoài cửa vẫn mưa to gió lớn, bóng cây lay động mạnh, cùng ánh đèn màu xanh dương chiếu sáng. . . . . .

Ánh mắt lại di chuyển.

Anh chậm rãi nhìn về phía cửa ban công, hơi xoay người nhìn cửa phòng khách, lại nhẹ nhàng chuyển mắt, lúc này mới nhìn đến một cái tủ rượu bằng gỗ, cửa kính màu nâu đóng chặt, bên trong tủ rượu chuyên dụng lộ ra ánh sáng tím.

Anh sững sờ, nhìn về phía cái tủ rượu kia, suy nghĩ không ngờ trong nhà Đường Khả Hinh còn có tủ rượu? lộ ra ánh sáng chai rượu đỏ đắt tiền, một người trẻ tuổi như cô, làm sao có được tủ rượu quý giá như vậy ?

Từ từ. . . . . .

Anh cất bước đi tới trước tủ rượu, nhìn trong cửa kính màu nâu thật sự có đặt một chai rượu đỏ nằm nghiêng 45 độ ở trong giá rượu, nhãn hiệu rượu hơi chếch, phía trên không nhìn thấy năm và nơi sản xuất, nhưng khi nhìn cái chai màu đen có lịch sử cũ kỹ. . . . . . Anh hơi nhíu mày, tay không nhịn được đưa về phía trước cánh cửa thủy tinh, muốn nhẹ nhàng mở ra, lúc này, phát hiện thủy tinh đóng chặt. . . . . .

Anh sững sờ, nhìn thanh inox khóa tâm ở giữa hai cánh cửa kính kia, suy nghĩ đây là một chai rượu đỏ như thế nào, có thể khiến Đường Khả Hinh khóa chặt cửa tủ?

Anh suy tư một lát, lại nghiêng mặt nhìn chai rượu đỏ, nắp chai rượu vốn là màu đỏ thẫm, phía dưới lại bị người xé ra, hiện lên một chút vết cắt. . . . . . hai mắt anh chợt lóe, nhìn vết cắt này, trong đầu giống như tia chớp thoáng qua một hình ảnh tối đen, một câu nói nện vào trong thân thể! !”Tôi nếm qua máu của cô, mạng của tôi sẽ là mạng của cô, nếu như Nhà họ Tưởng phản bội, tôi hóa thành Quỷ Hồn cũng sẽ không bỏ qua bọn họ!”

Như kim đâm vào não! !

Trang Hạo Nhiên nhíu chặt mày, bả vai đau đớn, giống như ngọn lửa cháy lên, anh cắn chặt răng, cố gắng nắm bắt kí ức mới vừa thoáng qua, lại phát hiện nó đã biến mất tăm, anh lập tức nhìn về phía chai rượu đỏ kia, cái chai màu đen đã không còn sáng bóng, giống như có thể nhìn đến lịch sử ố vàng vài chục năm bao trùm nó thật lâu, loại chai rượu này và nắp rượu, xuất xứ từ nhà máy rượu trăm năm?

Anh nhìn chằm chằm chai rượu đỏ kia. . . . . . Giống như nó đã trải qua ngàn đời muôn kiếp bình tĩnh, nhưng lúc này, vẫn chưa đủ thời gian, giống như linh hồn lắng đọng nằm ở bên trong, làm cho người ta rất say mê và mong đợi.

Tay nhẹ chống trên cửa kính.

Hai mắt Trang Hạo Nhiên nhanh chóng lóe lên. trong chớp mắt, suy nghĩ biện pháp mở nó ra, lúc này lại phát hiện điện thoại di động vang lên.

Anh vừa nhìn chai rượu đỏ, vừa cầm điện thoại di động lên, nhận máy, đáp: “Ừ.”

“Đi đến nhà Khả Hinh?” Tô Lạc Hoành hỏi.

Trang Hạo Nhiên nghe tiếng của Tô Lạc Hoành, liền phục hồi lại tinh thần, đáp: “Vào rồi.”

Rốt cuộc Tô Lạc Hoành thở phào một hơi, hơi quay đầu đi, nhìn về phía Tiểu Nhu ở bên cạnh, mặc quần áo liên thể, khoác một cái áo khoác ngoài màu trắng thật dầy, chải hai bím tóc, giống như Sailor Moon, ôm mấy bó hoa hồng trắng lúc nảy mình đưa cho cô, ngồi ở đình nghỉ mát phía sau vườn hoa khách sạn, chân nhẹ đong đưa đang ngâm nga một bài hát, anh thở dài một hơi, mới quay đầu, bất đắc dĩ cầm điện thoại di động, gào khóc nói: “Anh trai! Lần sau anh và Tiểu Đường muốn làm chuyện gì? Có thể tự mình phụ trách hay không? Đêm khuya, gọi người ta từ trong chăn dậy mua hoa quyến rũ con bé này, anh muốn tôi chết sao?”

Trang Hạo Nhiên không nhịn được cười xoay người, nói: “Vậy không tốt à? Cậu không phải háo sắc sao?”

“Con mẹ nó, anh mới háo sắc!” Tô Lạc Hoành nhớ tới lúc nảy đè Tiểu Nhu vào cửa cầu thang, nện cho cô một bó hoa thật to, ánh mắt chảy ra thâm tình nhìn cô, cô nhanh chóng đỏ mặt, ô ô a a, giống như anh nói lên yêu cầu gì, cô cũng nhất định sẽ đồng ý với anh, anh thở dài một cái, mới gào khóc nói: “Cô ấy vẫn còn trinh nữ! !”.

Trang Hạo Nhiên nghe xong lời này, lập tức nói: “Ai bảo cậu cua cô ấy hả ?”

“Nếu không tôi dùng sức hấp dẫn trai đẹp, cô ấy sẽ nói cho tôi mật mã dưới lầu Khả Hinh sao?” Tô Lạc Hoành cúi đầu, lấy tay che điện thoại, hét! !

“Vậy bây giờ mục tiêu đã đạt được, cậu có thể cút!” Trang Hạo Nhiên sảng khoái đi ra ban công, lại phát hiện trên ban công đặt rất nhiều loại rau củ, khoai tây và một chút đất trồng đậu mầm tươi, lúc này, chính là lúc ăn cái này, anh liền ngồi xổm trên mặt sàn, ở dưới ánh đèn đường màu xanh dương, chọn đậu mầm tương đối non, đứng lên, đi về phía phòng bếp.

“Tôi nói. . . . . .” Tô Lạc Hoành thật sự tò mò hỏi: “Anh đường đường một Tổng Giám đốc, muốn đi nhà Khả Hinh, muốn biết mật mã dưới lầu, hỏi Lưu Nhã Tuệ không được sao? Cần gì phải hành hạ như thế?”

Trang Hạo Nhiên chậc một tiếng mỉm cười, nói: “Tôi nói, Lưu Nhã Tuệ xem Khả Hinh như sinh mạng, đã trễ thế này, tôi gọi điện thoại hỏi mật mã dưới lầu nhà các cô, cậu cảm thấy cô ấy sẽ cho tôi sao? Cô ấy sẽ tin tưởng tôi sao? Bản thân tôi cũng không tin tôi, Đàn ông không có một người nào tốt, đêm trăng tròn, nhất định sẽ lòi cái đuôi sói!”

“Ông trời ơi!” Tô Lạc Hoành không nói nên lời, gào xong, nhìn về phía Tiểu Nhu ngồi ở một bên, còn đang cầm hoa hồng, cúi đầu, thiếu chút nữa chôn mặt vào trong biển hoa, bất đắc dĩ hỏi: “Vậy Tiểu Nhu làm thế nào?”

Trang Hạo Nhiên đem đậu mầm bỏ vào trong chậu nước rữa sạch, nói đùa: “Cua người ta rồi bỏ rơi người ta, không phải là sở trường của cậu và Sở Nhai sao? Cúp đây!”

“Này, này, này, này. . . . . .” Tiếng của Tô Lạc Hoành truyền đến.

Trang Hạo Nhiên cúp điện thoại, sau đó nhanh chóng lấy nồi, đổ nước nóng trong bình vào, bật lửa lên, sau đó lấy gạo ra, lọc sạch sẽ, vo bằng nước ấm, năm ngón tay lọc từng vốc gạo bỏ vào trong nồi nước đã sôi, cầm cái muỗng, khuấy đều, thấy hạt gạo nở giống như ý muốn của mình, mới cầm đậu mầm non rửa sạch, thả vào trong rổ, nhìn xung quanh không gian nho nhỏ, lại hết sức chính xác ở trong tủ lạnh, lấy ra một cái trứng muối nhỏ, anh khẽ mỉm cười, nhanh chóng bốc vỏ, cầm muỗng chẻ nó ra bỏ vào nồi cháo, trong lúc chờ dầu nóng, cầm miếng gừng nhanh chóng thái gừng thành sợi, bỏ vào trong dầu, chờ sợi gừng sôi lên… đem trứng muối bỏ vào trong chiên sơ, sau đó bỏ rau đậu mầm non vào, vặn cao lửa xào sơ, mở tủ lạnh ra, quả nhiên nhìn thấy chân giò hun khói. . . . . .

Anh mỉm cười lấy chân giò hun khói ra, nhanh chóng cắt thành hạt lựu, rắc ở trên đậu mầm, chậm rãi châm nước vào, múc một chén để sang một bên, quay đầu nhìn nồi cháo đun sôi, vừa chín tới theo yêu cầu của mình, liền cầm cái muỗng, múc cháo trắng, chắt nước cháo đổ vào phía trên đậu mầm, lại từ trong tủ lạnh lấy ra cà rốt ngâm chua, cắt ba lát, bỏ vào chén cháo, mới hài lòng bưng chén đi ra, vừa vặn thấy Đường Khả Hinh đã tắm xong, tóc hơi ẩm ướt, mặc đồ thể thao màu trắng, bay ra mùi sửa tắm thật thơm, đứng ở bên cửa phòng tắm, nhìn mình. . . . . .

Nhìn anh nhìn cô, khẽ mỉm cười.

“Lúc nảy tôi. . . . . . Còn tưởng rằng anh đi rồi . . . . . .” Đường Khả Hinh nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, đôi tay vỗ nhẹ bắp đùi, mềm yếu khiến người ta đau lòng.

Trang Hạo Nhiên chỉ cười cười, nói một câu, không có lòng tin đối với tôi như vậy sao? Liền đi vào phòng bếp, lấy cái muỗng và đôi đũa, đi ra đặt ở bên chén mới nói: “Làm cho cô chén cháo đậu mầm, mau tới đây ăn đi.”

Đường Khả Hinh nhìn anh một cái, lặng lẽ đi vào, nhìn chén cháo bốc hơi nóng và bên cạnh là đậu mầm rất đẹp, cô ngẩng đầu lên, dịu dàng nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.

Thế nhưng anh đã cầm một quyển tạp chí, mở bàn ăn ra, vừa mở, vừa nói: “Nhanh ngồi xuống ăn, tôi xem cô ăn xong, uống thuốc xong, tôi sẽ đi. . . . . .”

Đường Khả Hinh không lên tiếng, tay thật dịu dàng kéo ghế ra, ngồi xuống, cầm muỗng múc một một muỗng cháo ăn, cúi đầu nhai nhẹ. . . . . .

Từ trong tạp chí, Trang Hạo Nhiên khẽ nâng mí mắt nhìn cô.

Đường Khả Hinh im lặng không lên tiếng, cầm đũa lên, gắp một chút đậu mầm, bỏ vào trong miệng, lại nhẹ nhàng nhai nuốt, phát hiện có trứng muối chiên, đậu mầm càng phát ra hương vị ngọt ngào, tâm trạng chợt có chút tốt lên, trên mặt không nhịn được hiện lên nụ cười.

Hai mắt Trang Hạo Nhiên cũng lộ ra dịu dàng.

“Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi không giúp anh theo đuổi Tinh Xuyên đâu. . . . . .” Đường Khả Hinh đột nhiên nói những lời này.

Trang Hạo Nhiên sững sờ, nhìn cô.