Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 314: Quà tặng

“Thật không ?” Trang Hạo Nhiên vẫn không tin, cười nói.

“Thật thật thật!” Trên mặt Đường Khả Hinh không che giấu được nụ cười, vui vẻ nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, nói.

Tưởng Thiên Lỗi hai mắt chuyển động, cũng không lên tiếng, sắc mặt hơi bình tĩnh, nghiêng người tới trước, nâng ly cà phê lên, uống một hớp, lông mày lướt trên một chút nghi ngờ.

“Tôi không tin!” Trang Hạo Nhiên bật cười, đè xuống điện thoại bàn trên bàn uống trà, gọi: “Tiêu Đồng! !”

“Vâng!” Tiêu Đồng đáp!

“Mang thước dây tới đây cho tôi!” Trang Hạo Nhiên cười nói.

“Vâng!” Tiêu Đồng cũng mỉm cười lên tiếng trả lời, sau đó cúp điện thoại đi tìm thước dây!

“Đến đây! Cô đứng lên cho tôi!” Trang Hạo Nhiên lập tức đứng lên, kêu cô cũng đứng lên!

“Làm gì? Anh không tin tưởng tôi?” Trong lòng Đường Khả Hinh bị tổn thương nhìn về phía Trang Hạo Nhiên nói!

“Đứng lên! !” Trang Hạo Nhiên gọi cô!

Đường Khả Hinh không có cách nào, bất đắc dĩ chỉ đành phải để túi xách xuống, nét mặt lộ ra mềm mỏng, bật cười, nhìn về phía anh hỏi: “Làm gì? Đứng lên làm gì? Chẳng lẽ anh lại muốn đo tôi à?”

“Tôi muốn đo cô đấy!” Trang Hạo Nhiên nhịn cười, kéo Đường Khả Hinh đi ra, liếc nhìn cách ăn mặc của cô hôm nay, nói: “Hôm nay còn rất xinh đẹp.”

Đường Khả Hinh hé miệng, cười tinh nghịch nhìn về phía anh.

Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở một bên, im lặng trầm ngâm nhìn một chỗ.

“Tới đây! Đứng ở chỗ này!” Trang Hạo Nhiên kéo Đường Khả Hinh đứng dán trên tường cạnh cửa.

Đường Khả Hinh cũng nghe lời đứng dán vào tường, rất ngoan ngoãn, muốn đứng thẳng băng thân thể. . . . . .

“Đừng căng thẳng! Đã cao là cao ! Nếu cô thật sự cao 1m62, tôi thưởng cho cô một phần quà!” Trang Hạo Nhiên cười nhận lấy thước dây Tiêu Đồng đưa tới, căn dặn cô đi ra ngoài, chỉnh sửa một phần hợp đồng đưa vào.

“Có thật không? Thưởng cái gì?” Đường Khả Hinh thật thích Trang Hạo Nhiên khen thưởng, cô vẫn luôn có loại suy nghĩ vô sỉ, cảm thấy anh chính là của mình!

Trang Hạo Nhiên kéo thước dây, cười nói: “Cô muốn cái gì thì cho cô cái đó !”

“Nói nhảm !” Đường Khả Hinh trừng mắt nhìn anh, cười nói: “Tôi muốn xe, anh cho tôi xe đi!”

“Tốt!” Trang Hạo Nhiên sảng khoái đồng ý.

Đường Khả Hinh sững sờ đứng ở nơi đó, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên cười hỏi: “Có thật không?”

“Ừ. . . . . .” Trang Hạo Nhiên mỉm cười trả lời, sau đó kéo dây thước ra, đo cho Đường Khả Hinh, lại nhìn thấy cô mang giày cao gót, nói: “Cởi giày ra!”

“Anh nói a! Nếu như mà tôi thật sự cao 1m62, anh cho tôi một chiếc xe con, không được đổi ý!” Đường Khả Hinh không chịu cởi giày, chỉ vào anh, cố chấp nói! .

“Nói nhảm! Tôi nói chuyện không có giữ lời lúc nào?” Trang Hạo Nhiên lên tiếng trả lời, mới ngẩng đầu lên nhìn cô, cau mày nói: “Cô cởi hay không cởi?”

“Cởi!” Đường Khả Hinh thật sự tràn đầy tự tin vịn vào cánh tay Trang Hạo Nhiên, cởi giày cao gót của mình.

Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở một bên, hơi nghiêng mặt, cảm giác bóng dáng nho nhỏ kia di động, anh im lặng ngửa mặt, nhìn một chỗ nào đó ở phía trước.

Còn chưa nhìn tới. Đường Khả Hinh cởi giày cao gót của mình ra, rất hào hứng nói: “Chiều cao, chiều cao, mày cố gắng cao 0.1 centimét, không được phép lùn nha! !”.

Trang Hạo Nhiên bật cười, bảo Đường Khả Hinh đứng ngay ngắn, mới vừa muốn đo, lại phát hiện cái dây thước dây này, một mình mình không đo được, để cho cô đạp đuôi thước thì không đúng tiêu chuẩn, liền quay đầu nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi đang im lặng ngồi ở một bên, nói: “Tổng Giám đốc Tưởng!”

“Hả?” Tưởng Thiên Lỗi quay đầu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.

“Tới đây giúp một tay! Giúp tôi đo một chút!” Trang Hạo Nhiên ngoắc!

Đường Khả Hinh đứng ở một bên, hơi sửng sốt, hai mắt hơi xoay tròn, cũng không có nhìn người trước mặt.

Tưởng Thiên Lỗi trầm ngâm một lúc lâu, vẫn im lặng đứng lên, ho nhẹ một tiếng, đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, ngửi được trong cơ thể cô thoáng qua một mùi hương quýt, không lên tiếng, lạnh nhạt hỏi: “Đo thế nào?”

“Anh cầm! Ngồi xổm xuống!” Trang Hạo Nhiên đưa đuôi thước cho anh, tự cầm đầu thước, vừa muốn bắt đầu đo.

“Tại sao muốn tôi ngồi xổm xuống?” Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, rõ ràng mất hứng hỏi.

Trang Hạo Nhiên sửng sốt nhìn vẻ mặt không phục của Tưởng Thiên Lỗi, anh bật cười nói: “Không có lý do gì! Anh muốn đứng cũng được ! Chúng ta đổi!”

Anh không nói hai lời, đưa đầu thước cho anh, tự cầm đuôi thước, cũng rất sảng khoái ngồi xổm xuống, nói: “Bắt đầu!”

Tưởng Thiên Lỗi cầm đầu thước, nhưng vẫn không nhịn được nhắc mí mắt, nhìn cô một cái.

Đường Khả Hinh hai mắt lạnh lùng, thở ra một hơi, quay đầu đi.

Tưởng Thiên Lỗi lại nhìn cô một cái, mới chậm rãi đi lên trước, gần như đứng sát người cô, cảm thấy thân thể của cô bay ra mùi quýt rất thơm, rất nhẹ nhàng, giống như loại mùi thơm này, vo thành từng viên bọt bóng quýt, kỳ diệu bay ở xung quanh, anh chậm rãi cầm dây thước lên, từ từ giơ cao khỏi bả vai của cô, giơ cao khỏi mặt của cô, giơ tới đỉnh đầu, anh mới nghiêng người tới trước, muốn đo thước chính xác, xem tiêu chuẩn chiều cao một chút. . . . . .

“Anh. . . . . . Anh. . . . . . đo chính xác một chút . . . . . .” Đường Khả Hinh vốn không muốn nói chuyện, nhưng cô không muốn mất chiếc xe, ngay lập tức có chút căng thẳng nói.

Tưởng Thiên Lỗi nghe cô gái ở trong ngực nói như vậy, hai mắt xẹt qua một chút dịu dàng, liền chậm rãi vươn tay, đem dây thước dính vào bên tường, lại đưa tay so với chiều cao đỉnh đầu Khả Hinh . . . . . .

Một chút hơi ấm truyền qua đỉnh đầu Đường Khả Hinh.

Trái tim Đường Khả Hinh đập thình thịch, hai mắt lộ ra mơ hồ, nhưng vẫn lý trí cắn chặt răng, ngẩng đầu lên không lên tiếng.

“Được rồi chưa?” Trang Hạo Nhiên ngồi cạnh mệt mỏi, ngẩng đầu lên hỏi.

Tưởng Thiên Lỗi im lặng so bàn tay dời vị trí dây thước, vừa đúng 1m62, hai mắt của anh xẹt qua nụ cười, trầm giọng nói: “1m62 . . . . . .”

“Thật không?” Trang Hạo Nhiên lập tức buông đuôi thước ra, chợt đứng lên, nhìn thước đo phía trên, quả nhiên chính là 1m62, anh giật mình nhìn cô.

Đường Khả Hinh lập tức đưa tay ra dấu yeah, cười thật sáng lạn nói: “Đúng không! ? Đúng không! ? Đúng không! ? Tôi cao hơn! ! Tôi 1m62! ! Ha ha ha!”

Cuối cùng cô không nhịn được che miệng, ngẩng đầu cười.

Trang Hạo Nhiên nhìn cô, không nhịn được cười.

Tưởng Thiên Lỗi đứng ở một bên, cầm thanh thước dây, im lặng không lên tiếng.

“Cô. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nhìn cô, suy nghĩ một chút, vẫn kinh ngạc mỉm cười.

“Anh đã nói, tặng tôi một chiếc xe con, không được đổi ý!” Đường Khả Hinh chỉ Trang Hạo Nhiên, thật vui vẻ cười nói.

“Được, được, được, tặng cho cô một chiếc xe con, lấy được bằng lái, tới đây lấy xe với tôi. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nói ngay.

“Ha ha ha. . . . . .” Đường Khả Hinh cười vui vẻ, vội vàng đứng lên giày cao gót của mình, không ngờ gót giày quá cao, cả người ngã xuống, cô ôi một tiếng, suýt chút nữa thì té xuống, Tưởng Thiên Lỗi lập tức nắm chặt cổ tay của cô, Đường Khả Hinh chợt vung ra!

Tay trống rỗng.

Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn cô.

Nét mặt Đường Khả Hinh thu lại, nhìn Trang Hạo Nhiên cười hỏi: “Anh đã nói rồi thì coi như là xong! Vậy tôi đi ra ngoài trước nha !”

Cô vui vẻ đạt được mục đích, liền muốn xoay người đi ra ngoài.

“Đi đâu? Có chuyện tìm cô !” Trang Hạo Nhiên lại đi thẳng tới ghế sa lon ngồi xuống.

“Cái gì?” Đường Khả Hinh ngạc nhiên nhìn về phía Trang Hạo Nhiên hỏi.

Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng, cũng đi trở về vị trí ngồi xuống.

“Ngồi đi !” Trang Hạo Nhiên lại kêu cô ngồi xuống.

Đường Khả Hinh suy nghĩ một chút, liền im lặng đi tới vị trí, ngồi xuống, ngẩng đầu lên nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, nghi ngờ hỏi: “Có chuyện gì không?”

Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh một cái, mới nghiêng người tới trước, đem cái hộp sơn mài nhỏ màu vàng có in logo Hoàn Cầu ở trước mặt, cẩn thận đẩy về phía Đường Khả Hinh, nói: “Mở nó ra.”

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, mới nghiêng người tới trước, cầm lấy cái hộp, nhẹ nhàng mở ra, rõ ràng là giấy chứng nhận tham gia so tài chuyên gia hầu rượu, là một tấm thẻ nhỏ màu vàng giống như danh thiếp, phía sau là con trỏ và mã vạch. . . . . .

Trang Hạo Nhiên nhìn về phía Đường Khả Hinh nói: “Cô có tấm thẻ vàng này, mới có thể chính thức tiến vào trụ sở Tổng Công ty Hoàn Cầu, nhận lấy rượu đỏ mẫu và tài liệu, còn có thể vào cơ sở dữ liệu cấp hai của Hoàn Cầu, tra xét lịch sử phát triển của khách sạn, cùng kế hoạch thu mua trang trại nho khắp nơi. . . . . .”

Đường Khả Hinh nắm chiếc thẻ vàng, khẽ gật đầu.

“Còn có. . . . . .” Trang Hạo Nhiên trầm ngâm trong chốc lát, mới cười nhìn Đường Khả Hinh nói: “Có một việc, cô phải cám ơn Tổng Giám đốc Tưởng. . . . . .”

Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, liền không nhịn được ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Tưởng Thiên Lỗi, mới nhìn Trang Hạo Nhiên có chút miễn cưỡng cười hỏi: “Cái gì?”

Tưởng Thiên Lỗi lại nghiêng người tới trước, muốn bưng cà phê tới uống. . . . . .

“Không có!” Trang Hạo Nhiên cười nhìn nói với cô.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn cái ly trống không, im lặng không lên tiếng.

Đường Khả Hinh trầm ngâm nhìn về phía anh.

Trang Hạo Nhiên thu hồi nụ cười, nghiêm túc nhìn cô nói: “Hoàn Cầu và Tập đoàn Á Châu vốn là hai tổ chức khác nhau, trận đấu giữa chúng ta, cũng có tính toán nhất định, cho nên chuyên gia hầu rượu hai bên, trên căn bản sẽ không trao đổi nhiều, cũng sẽ không tham thảo nhiều ở lĩnh vực của đối phương, nhưng tôi nghĩ mặc dù cô có thiên phú rượu đỏ, nhưng ít kinh nghiệm thực chiến, ở phương diện này cô sẽ khá thua thiệt, nhưng lão đại của cô không thể can thiệp, khách sạn cũng ở tận Âu châu, cũng không khả năng đưa một mình cô tới Âu châu được? Tôi đòi Tổng Giám đốc Tưởng một món nhân tình, vào thời gian thích hợp để cho cô đi theo Laurence tiên sinh, tham gia thực tập tất cả các nơi ở Khách sạn Á Châu. Đây chính là ơn huệ lớn bằng trời, người bình thường, anh ấy sẽ không bán, khẳng định chính là nể mặt tôi.”

Anh nói xong, liền muốn cười!

Đường Khả Hinh vừa nghe xong, hai mắt chợt lóe, không lên tiếng.

“Cám ơn Tổng Giám đốc Tưởng đi!” Trang Hạo Nhiên nhìn cô, mỉm cười nói.

Đường Khả Hinh nghe vậy, vẻ mặt căng thẳng, suy nghĩ trong chốc lát, mới nhìn Tưởng Thiên Lỗi, khẽ gật đầu, nói: “Cám ơn Tổng Giám đốc Tưởng. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở trên ghế sa lon, nghe những lời này, trên mặt vẫn không biểu hiện gì, nhưng vẫn chậm rãi nói: “Cố gắng lên, hi vọng cô có thể lấy được thành tích tốt trong trận đấu lần này, cũng không uổng công Tổng Giám đốc Trang đối dốc lòng vun bồi cho cô.”

“Tôi hiểu rồi.” Đường Khả Hinh cũng nhàn nhạt đáp lời: “Có một số việc, tôi hiểu, không cố gắng, cũng sẽ bị vứt bỏ.”

Tưởng Thiên Lỗi nặng nề suy nghĩ một lúc, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, hai mắt lạnh lùng cười nói: “Tốt! Rất tốt!”

“Nếu như không có chuyện gì, tôi đi ra ngoài trước” Đường Khả Hinh không nói gì thêm, chỉ im lặng đứng lên, đi ra ngoài.

“Này! !” Trang Hạo Nhiên chỉ vào Đường Khả Hinh nói: “Cô đi xem một chút có loại xe nào vừa ý, nói cho tôi biết một tiếng, nếu như bên Trung Quốc không có, tôi gọi điện thoại đặt trước, điều kiện trước tiên là thi được bằng lái !”

“Biết rồi! ! Tôi sẽ cầm bằng lái rất nhanh! !” Đường Khả Hinh lập tức vui vẻ nhảy ra ngoài. . . . . .

“Đừng đóng cửa quá mạnh. . . . . .”

“Ầm . . . . . .. . . . . .” Tiếng chấn động vang lên!

Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi đồng thời sợ hết hồn, quay đầu nhìn về phía cánh cửa kia, đóng lại bây giờ còn đang rung lắc!

“Tại sao cậu dạy dỗ cô ấy trở thành như vậy?” Tưởng Thiên Lỗi nghe tiếng cửa, trái tim thật có chút hoảng sợ, không vui nhìn về phía Trang Hạo Nhiên!

“Tôi . . . . .” Trang Hạo Nhiên không biết nên nói gì, nhìn nét mặt Tưởng Thiên Lỗi, cũng tức giận nói: “Ban đầu tôi đón cô ấy đến đây, cô ấy cũng không như thế! Anh làm cho cô ấy biến thành như vậy, anh còn không biết xấu hổ?”

Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên không lên tiếng!

Trang Hạo Nhiên thu hồi vẻ mặt, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, nhẹ nhàng hỏi: “Như Mạt như thế nào?”

“Vẫn còn ở bệnh viện, tất cả mọi người gạt cô ấy, đoán chừng gạt cũng không được mấy ngày. . . . . . Nhưng phải nhanh chóng tìm được trái tim mới đúng. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi nói.

“Vĩ Nghiệp và. . . . . . Thủ tướng nói chuyện rồi sao? Cậu chủ Tô có đồng ý nhận cuộc phẫu thuật lần này hay không?” Trang Hạo Nhiên hỏi.

“Hôm nay sẽ gọi điện thoại đến trong phủ Thủ tướng, hẳn là phải chờ có kết quả. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, suy nghĩ phản ứng của Tô Thụy Kỳ khi nhận điện thoại.