Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 237: Tiệc sinh nhật

Tối nay Tưởng Thiên Lỗi mặc tây trang kẻ sọc màu đen, vạt áo trước cài bông hoa tơ tằm màu trắng, đeo cà vạt màu bạc, điềm nhiên đi xuống xe, vừa lạnh lùng cài cúc áo tây trang, vừa đi xuống xe, Trần Tuấn Nam, Thẫm Quân Dụ, Đông Anh và các thư ký khác theo phía sau anh, cùng nhau đi tới đại sảnh Á Châu.

Tưởng Thiên Lỗi vừa đi vừa lạnh lùng hỏi: "Các bộ phận đều chuẩn bị xong chưa?"

"Vâng! Tối nay chúng ta phối hợp với Tô tiểu thư, sẽ tổ chức biểu diễn nhiều tiết mục đặc sắc, trong đó có múa Phật Đăng, biểu diễn mì trường thọ, biểu diễn pháo hoa … tất cả đều phối hợp hết sức thuận lợi, lần này có sự ủng hộ mạnh mẽ của Tô tiểu thư, biết chuyện Thị Trưởng phu nhân rơi xuống biển khiến cho danh tiếng của Câu lạc bộ bị thiệt hại cho nên đặc biệt tổ chức bữa tiệc nơi đây, chắc rằng tối nay có rất đông ký giả, đây là một ngày quan trọng, một cơ hội tuyệt vời để cho Câu lạc bộ Á Châu chúng ta cứu vãn danh tiếng! !" Trần Tuấn Nam mỉm cười nói.

"Nhân viên lựa chọn như thế nào?" Tưởng Thiên Lỗi lại lạnh giọng hỏi.

"Bởi vì bữa tiệc lần này tập trung cả nước, cho nên tất cả nhân viên của chúng ta đều trải qua ba lượt sàng chọn, bảo đảm không có sơ xuất!" Trần Tuấn Nam nói.

"Chuyện phòng spa chạm điện điều tra như thế nào rồi?"

Thẫm Quân Dụ vừa đi vào trong, sắc mặt nghiêm túc nói: "Đã toàn điều tra toàn diện, theo dõi cameras từ buổi trưa hôm nay tới lúc giữa hoàng hôn, chúng tôi phát hiện một chuyện rất kì lạ."

"Nói!" Tưởng Thiên Lỗi dẫn mọi người đi vào đại sảnh, tất cả nhân viên làm việc và nhân viên an ninh Câu lạc bộ cùng chào hỏi.

Thẫm Quân Dụ nói: "Dường như anh ta muốn gϊếŧ, cũng không phải khách của phòng Mẫu Đơn!"

Tưởng Thiên Lỗi đứng tới trước cầu thang xoắn ốc, dừng bước lại, xoay người nhìn về phía Thẫm Quân Dụ nói: "Không phải người phòng Mẫu Đơn?"

"Vâng" Thẫm Quân Dụ lạnh giọng nói: "Tôi mới vừa tự mình đến hiện trường xảy ra chuyện nhìn rồi, phát hiện dây điện của anh ta thông qua điện áp vi xử lý, giảm điện áp đến 100 kv, nếu quả thật muốn gϊếŧ người, không thể nào giảm sức ép, mà tôi phát hiện một hộp điện bị lỏng lẻo gần lối vào hồ tắm phòng Bạch Ngọc Lan, tôi liền mở ra xem, quả nhiên phát hiện đầu dây điện bên trong bị người động tới!"

"Ồ?" Trần Tuấn Nam bật cười nhìn về phía anh nói: "Anh đều nhìn mỗi gian phòng sao? Kiểm tra tỉ mỉ như vậy!"

"Không có!" Thẫm Quân Dụ lạnh lùng nói: "Tôi chỉ biết Đường Khả Hinh ở tại gian phòng đó, nên kiểm tra trước. . . . . ."

"Tại sao?" Trần Tuấn Nam cố ý hỏi.

Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, nghĩ tới chuyện gian phòng Bạch Ngọc Lan, xoay người đi lên cầu thang xoắn ốc, thấy sảnh tiệc lầu hai cánh cửa chính kim loại đang đóng lại chặt kín, anh nhìn cánh cửa này một cái, sắc mặt hơi nặng nề, tự mình dẫn đám lãnh đạo cấp cao, sải bước đi về phía cửa chính sảnh tiệc, nhân viên tiếp tân mặc sườn xám màu trắng ngà đứng ở hai bên cửa chính nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi tới, ngay lập tức mỉm cười đưa ngón tay thon chống trên cửa, lấy tư thế tao nhã đẩy cửa chính ầm ầm mở ra.

Sảnh tiệc 3.000 mét vuông, trang trí sang trọng và cổ điển, khắp nơi có thể nhìn thấy giỏ hoa hồng trắng, ở giữa đặt đèn cầy sinh nhật nhỏ nhỏ, đúng lúc thử đèn cho nên từng chén đèn cầy nhỏ giấu ở trong giỏ hoa nhấp nháy ánh sáng rực rỡ, nhân viên phục vụ xếp thành đội ngũ chỉnh tề, nâng trái đào mừng tuổi thật to được làm từ bột ngọc trai, nhanh chóng trật tự đặt ở giữa bàn tiệc thật dài màu trắng, bên trong trái đào mừng tuổi có chứa các món ăn trân quý, bao gồm chân giò hun khói Kim Hoa hảo hạng, bào ngư, tôm hùm thịt, còn có các loại sơn hào hải vị trân quý khác, năm nay Tô Linh yêu cầu làm nhân của đào mừng tuổi không chứa thức ăn chay giống như năm trước, bởi vì chỉ có mã bề ngoài, ăn vào không ngon, cuối cùng tiếc nuối vứt bỏ, như vậy cũng quá xa xỉ lãng phí, cho nên đào mừng tuổi năm nay, mời được sư phụ làm đào nổi tiếng nhất tự mình ra tay, chỉ thấy mỗi trái đào mừng tuổi trông rất sống động, giống như đào tiên thật, một loại mùi thơm đào tiên thiên nhiên lan tỏa cả sảnh tiệc.

Giám đốc Câu lạc bộ Quách Bác Siêu nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi tới, lập tức dẫn tất cả quản lý bộ phận sảnh tiệc, bộ phận rượu, bộ phận phục vụ, chuyên gia hầu rượu và đầu bếp Trưởng cùng các đầu bếp hàng đầu rối rít tiến lên chào hỏi, mà mỗi bộ phận, cùng Phó Quản lý gần trăm người, chia ra ở các nơi nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi khom lưng chào hỏi!

Tưởng Thiên Lỗi cũng không lên tiếng, chỉ dẫn mọi người đi lướt qua một vòng, quan sát khu vực tiệc rượu, khu vực sàn nhảy, còn có khu vực biểu diễn, cũng thử hiệu hiẹu của tất cả vũ điệu, lại dời bước đến khu tiệc đứng phía sau bức tường, nhìn nhân viên đang nhanh chóng mang lên từng cái đĩa thủy tinh sạch sẽ sáng bóng, rồi đứng một bên khom người chào hỏi Tưởng Thiên Lỗi, Tưởng Thiên Lỗi im lặng đi tới trước khu vực ăn uống, đưa tay cầm một cái ly cao cổ trong đó, nhẹ xoay tròn thân ly, quan sát độ trong suốt của nó, hài lòng mới thả xuống.

Nhân viên bộ phận rượu lập tức tiến lên, đem cái ly Tưởng Thiên Lỗi đã cầm đặt xuống xe thức ăn, rửa lại một lần nữa, thả lại chỗ cũ.

Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng đến vị trí ngay chính giữa bàn dài, nhìn thấy hai bộ tách nho nhỏ trên bàn, lộ ra ánh sáng nhàn nhạt cổ kính, phía trên mặt bàn đặt một bao bột thượng đẳng, còn có một tấm bảng nhỏ màu vàng, ngay chính giữa tấm bảng, từng có vết cắt xoay tròn, hai mắt của anh khẽ đảo một vòng, duỗi ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mặt tấm bảng mừng tuổi nổi tiếng, nhớ tới ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Tô Thụy Kỳ, anh chớp mắt một cái, liền xoay người, nói: "Ừm! Bắt đầu đi!"

"Kiểm tra đạt yêu cầu!" Tất cả mọi người lập tức thở phào nhẹ nhõm, chỉ thấy Quách Bác Siêu lập tức cầm bộ đàm hướng về phía các bộ phận hưng phấn nói: "7 giờ 59 phút! Bữa tiệc bắt đầu! !"

"Vâng! !" Các bộ phận lập tức hưởng ứng.

"Bùm bùm bùm bùm bùm bùm! !" Cả con đường lớn hoa hồng tới cửa chính Câu lạc bộ Á Châu, đột nhiên bùng lên pháo hoa rực rỡ, chói lọi phóng lên không trung, mà Ban tổ chức Câu lạc bộ đua ngựa, còn có các ký giả, nghe nói tối nay chuẩn bị tổ chức tiệc sinh nhật cho cháu trai của Thủ tướng, hết sức tò mò văn hóa Trung Quốc, giơ lên cao Ống Nhòm xem náo nhiệt, thậm chí có không ít ký giả trong và ngoài nước chụp được cảnh tượng vui mừng này, trong lòng cảm thán văn hóa Trung Quốc nhiều màu sắc, làm cho người ta bị hấp dẫn.

Lúc tám giờ Tân khách nhanh chóng có mặt, vô số thiên kim tiểu thư, trong từng làn pháo hoa rực rỡ, mặc dạ phục khéo léo, đoan trang, hào phóng, đi cùng cha mẹ, tự hào bước trên thảm đỏ, dọc theo con đường lớn hoa hồng, đi về phía bốn trụ đèn đại sảnh Câu lạc bộ, chỉ thấy ở giữa đài phun nước trước đại sảnh đang phun ra ngọn nước bảy màu lấp lánh, phun lên cả đêm như thế.

Một chiếc xe Mercedes màu đen phiên bản dài, chậm rãi dừng ở trước Câu lạc bộ Á Châu.

Nhân viên tiếp tân khách sạn mặc đồng phục màu trắng, mang bao tay trắng, lập tức mở cửa xe cho vị tiểu thư.

Cố Tình mặc bộ lễ phục cúp ngực màu xanh dương đáng yêu, đeo trân châu màu trắng, buộc bím tóc nhỏ hai bên, toàn bộ dùng trân châu cố định chặt, vùng trán bên trái đội chiếc mũ màu trắng kiểu Anh, viền nón cắm một cây lông dài màu trắng, hết sức tinh xảo động lòng người, cô mang bao tay màu xanh dương, tay cầm túi xách Chanel, ở trong ánh đèn flash ngọt ngào nheo mắt một mí bật cười, hết sức xinh đẹp đáng yêu.

Hai người trưởng bối nhà họ Cố cũng đi xuống xe, Cố Tình lập tức nhẹ nhàng đi đến bên cha, đôi tay cất vào trong cánh tay cha, cùng bước đi về phía trước.

Một chiếc Rolls-Royce màu trắng chậm rãi dừng ở thảm đỏ trước.

Tối nay Nhậm Tử Hiền mặc váy dài màu da gợi cảm, búi tóc thật cao, diện phong cách thời trang Paris đang thịnh hành năm nay, tay cầm túi xách GUCCI, đeo đồ trang sức kim cương hàng triệu đô, vẻ mặt vẫn kiêu ngạo bước đi về phía trước.

Một chiếc xe hơi màu đen chính phủ chậm rãi dừng ở trước thảm đỏ.

Tần Vĩ Nghiệp mặc tây trang màu xám tro, bước nhanh xuống xe, mở cửa xe bên kia đỡ vợ.

Tối nay Như Mạt mặc váy dài điểm cánh hoa hồng xanh, vén lên mái tóc bồng trang nhã, đeo vòng tai pha lê, trên cổ đeo một dây chuyền kim cương vô cùng linh động, mỉm cười theo chồng, đi về phía thảm đỏ thật dài. . . . . .

Pháo hoa vẫn nở rộ, tân khách đi dọc theo thảm đỏ thật dài đi về phía trước.

"Thủ tướng, người Tô phủ đến!" Có người hô to.

Tất cả tân khách đang muốn đi về phía trước, lập tức chia ra ở hai bên thảm đỏ, trong ánh đèn l*иg màu đỏ chập chờn, sau lưng pháo hoa rực rỡ, rối rít vỗ tay.

Một chiếc xe chính phủ chậm rãi dừng ở thảm đỏ!

Đặc cảnh lập tức tiến tới gần, sảng sàng đợi lệnh, vệ sĩ thân cận lập tức mở cửa xe, cung kính gọi: "Thủ tướng. . . . . ."

"Ừ. . . . . . . . ." Âm thanh trầm thấp vang lên, Thủ tướng mặc tây trang màu đen, vẻ mặt hiền lành đi xuống, hai mắt già nua vẫn lấp lánh có thần, nhìn cảnh sang trọng xung quanh, mặc dù hài lòng nhưng vẫn lắc đầu một cái, mỉm cười nói: "Vẫn còn quá xa xỉ rồi. . . . . ."

"Ông nội! !" Tô Linh từ chỗ ngồi của mình, mặc sườn xám màu hồng bó sát người, cổ đeo dây chuyền ngọc trai quý giá, tay cầm túi xách Chanel, nũng nịu mỉm cười đi về phía ông nội, nói: "Cháu không có dùng tiền của quốc gia! Đây là tiền riêng của cháu thật vất vả kiếm được, chi ra làm tiệc sinh nhật cho em trai cháu!"

Tô Thủ tướng chỉ mỉm cười một cái, không nói gì.

Đi theo sau là cha mẹ Tô, Tô Vân Tường và Chu Anh, cùng nhau mỉm cười đi xuống xe, hướng về phía cha khẽ cúi đầu.

Tô thủ tướng nhìn bọn họ một cái, mới mỉm cười hỏi: "Sao không thấy Ricky?"

Tô Linh lui về phía sau liếc mắt nhìn, có chút nghi ngờ nói: "Lúc nảy xe của cậu ấy còn đi theo phía sau cháu, tại sao bây giờ không thấy?"

Chiếc Rolls-Royce màu trắng phiên bản dài, ở trong màn đêm chậm rãi chạy về phía trước.

Tô Thụy Kỳ mặc tây trang màu trắng, trước vạt áo cài bông hoa hình cánh chim, cổ áo mở ra, rất phong cách, lịch lãm, hấp dẫn ngồi ở sau xe, vẻ mặt cô đơn cầm điện thoại di động, ngón cái nhẹ nhàng trượt nhẹ số điện thoại của Nhã Tuệ, nhớ tới nụ cười dịu dàng xinh đẹp có chút dí dỏm của Đường Khả Hinh, lộ ra một chút tư vị cô vợ nhỏ, anh không nhịn được cười, nhưng nghĩ tới đến tối nay cô không đến, tim của mình xẹt qua một chút ảm đạm, anh thở dốc một hơi, quay đầu nhìn về phía Câu lạc bộ Á Châu gần trước mắt, pháo hoa rực rỡ trong đêm tối nhưng trong lòng lại trống trải. . . . . .