"Cũng bởi vì. . . . . . Như vậy. . . . . . Cho nên Thị Trưởng phu nhân trượt chân rơi xuống biển sao?" Tiêu Hào Oánh có chút không hiểu cười hỏi.
"Dĩ nhiên không phải!" Đường Khả Hinh lập tức quay đầu nhìn về phía Tiêu Hào Oánh, biết cầu Tưởng Thiên Lỗi cũng vô dụng, không bằng tự cứu mình, cô hết sức chân thành nhìn về phía Tiêu Hào Oánh, như học sinh tiểu học trả bài cho cô giáo nói: "Khi đó, cô ấy nói xong, trái tim có chút không khỏe nên đứng không vững, tôi liền muốn đi gọi người tới, không ngờ cô ấy đột nhiên hôn mê bất tỉnh, tôi liền đỡ cô ấy. . . . . . Không ngờ tôi đỡ không kịp, thiếu chút nữa tôi rơi xuống biển! Cô là ký giả, xin nhất định làm sáng tỏ chuyện này dùm tôi!"
Tiêu Hào Oánh nhìn Đường Khả Hinh, hết sức cảm thấy hứng thú hỏi: "Được, vậy. . . . . . sau đó?"
"Sau đó Như Mạt tiểu thư nắm được tôi . . . . . Sau đó lúc tôi cố gắng bò lên trên, cô ấy lại không cẩn thận rơi xuống biển . . . . . . Đây là sự thật!" Đường Khả Hinh khẳng định nói: "Khi đó, tôi lập tức muốn nhảy xuống biển cứu cô ấy, không ngờ bị Hạo Nhiên kéo lại. . . . . ." (cô gọi tên người ta thật thuận miệng).
"Tại sao vậy?" Trang Hạo Nhiên đột nhiên nhìn về phía Đường Khả Hinh, không nhịn được hỏi.
"Khi đó, anh lo lắng cho em mà!" Đường Khả Hinh nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, rất lo lắng, rất phối hợp diễn kịch nói: "Anh nói, nếu như em gặp chuyện không may, anh cũng không muốn sống!"
"Đúng vậy. . . . . ." Trang Hạo Nhiên liếc Đường Khả Hinh, không nhịn được cười.
"Sau đó thì sao?" Đối với chi tiết này, Tiêu Hào Oánh cũng không hiểu rõ, nhưng cô là người truyền thông, theo bản năng muốn biết sự thật.
"Sau đó. . . . . ." Trang Hạo Nhiên nhìn về phía ánh mắt khinh bỉ của Tưởng Thiên Lỗi nhìn mình, vẻ mặt anh không thay đổi nói: "Sau đó. . . . . . Tôi nhảy xuống!"
Tất cả mọi người đều nhìn người không biết xấu hổ này! !
Đường Khả Hinh không nhịn được cười!
"Anh nhảy xuống?" Tiêu Hào Oánh có chút kinh ngạc nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, không thể tin nổi nói: "Người do anh tìm được?".
"Dĩ nhiên không phải! Không có tìm được! Sau đó Tổng Giám đốc Tưởng chúng ta. . . . . . nhảy xuống. . . . . . cuối cùng tìm được !" Trang Hạo Nhiên miễn cưỡng cười nói, không dám giành công!
"Tổng Giám đốc Tưởng. . . . . . Cũng nhảy xuống?" Tiêu Hào Oánh có chút ngạc nhiên cười hỏi.
Có người nằm cũng trúng đạn!
Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở một bên, nhìn thấy hai vị Thần Tiên ở phía đối diện đang nhịn cười rồi nghiêm mặt nhìn mình, anh tức giận hơi do dự một lúc.
Mọi người cũng căng thẳng nhìn về phía anh!
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng đảo quanh, tức giận nói: "Nhảy xuống!"
"Phốc!" Đường Khả Hinh không nhịn được bật cười.
Trang Hạo Nhiên nhịn cười, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi nói: "Anh trai, khi đó, rốt cuộc tôi cảm thấy hai chúng không thể thiếu nhau, vận mệnh của chúng ta luôn gắn chặt nhau! Mặc dù từ nhỏ Như Mạt sợ người anh trai anh, yêu thích người em trai tôi đây, nhưng anh vẫn không chấp nhặt, vĩ đại nhảy vào trong biển lạnh lẽo! Tôi rất cảm động! Thật ra tôi biết rõ, khi đó anh rất lo lắng cho cô ấy, đồng thời cũng lo lắng cho tôi, lúc tôi thấy anh ở trên mặt biển, gọi đi gọi lại . . . . . . Hạo Nhiên . . . . . . Hạo Nhiên . . . . . . cậu ở đâu? mặc dù lúc đó, tôi đang bồng bềnh trên mặt biển vẫn đưa ra quyết định trọng nhất trong cuộc đời mình là . . . . . Nếu có một ngày, tôi chết, tôi nhất định sẽ lập di chúc giao Hoàn Cầu lại cho anh!"
Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, hai mắt lạnh lẽo, tay nắm chặt góc bàn!
"Oa!" Tiêu Hào Oánh giơ tay lên vỗ hai cái, mới mỉm cười nói: "Không ngờ thì ra tin tức phía sau còn có một sự tích như vậy, nghe nói Thị Trưởng phu nhân dịu dàng xinh đẹp động lòng người, mơ mộng, là người đẹp nhất Phương Đông, đáng tiếc Amiee đoạt giải thưởng Quả Cầu Vàng đã làm kinh ngạc thế giới, danh hiệu người đẹp nhất phương Đông đã bị viết lại, nhưng cho dù thế nào, Thị Trưởng phu nhân có thể được hai vị Tổng Giám đốc hết lòng yêu mến, thật sự làm cho người ta cực kỳ hâm mộ."
Tất cả mọi người đều không lên tiếng, nhìn Trang Hạo Nhiên đoạt giải ảnh đế Oscar!
Trang Hạo Nhiên vẫn đắm chìm trong trò đùa, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi như tràn đầy tình cảm.
Tiêu Hào Oánh chớp mắt nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên, suy nghĩ một lúc.
Đường Khả Hinh nhìn Trang Hạo Nhiên vẫn tình thâm nhìn Tưởng Thiên Lỗi như vậy, Tưởng Thiên Lỗi lại tức giận nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, cô không nhịn được vươn tay khua nhẹ một vòng ở trước mặt Trang Hạo Nhiên, yếu ớt nói: "Em . . . . . Em . . . . . Em đói rồi. . . . . ."
Lúc này Trang Hạo Nhiên mới quay đầu nhìn Đường Khả Hinh, đột nhiên cười một tiếng, vỗ nhẹ mặt của cô nói: "Bảo bối, thật xin lỗi, để cho em đói bụng. Mang thức ăn lên đi!"
Trần Mạn Hồng đứng ở một bên, nghe thấy trợn mắt há mồm, sau đó nhìn Trang Hạo Nhiên giơ tay nói gọi món ăn, đầu óc choáng váng gật đầu đáp: "Vâng . . . . ."
Cô vội vã đi vào bên trong thu xếp.
Tào Anh Kiệt ngồi ở đầu kia, mỉm cười nhìn về phía bóng lưng Trần Mạn Hồng, hai mắt cũng biến thành màu hồng.
"Được, được, đừng giày vò ánh mắt như thế nữa ! Lúc nảy tôi nghe câu chuyện tình yêu vĩ đại của Tổng Giám đốc Trang và Tổng Giám đốc Tưởng, tôi cũng muốn nôn rồi, cậu đừng cho tôi nhìn thêm! Nếu cậu thích thật, nhanh kéo cô ấy đến góc tường, cường hôn đi!" Lâm Sở Nhai đã không nhịn được muốn nôn.
Tào Anh Kiệt liếc anh, không khách khí nói: "Đừng giả bộ nghiêm trang với tôi! Mỗi ngày anh ở bên phụ nữ sáng trưa chiều tối đến nửa đêm, ghê tởm hơn!"
Nhã Tuệ ngồi ở một bên cầm ly nước uống một hớp nhỏ.
"Cậu có thể giữ cho tôi chút mặt mũi ở trước mặt của nữ sĩ hay không?" Lâm Sở Nhai tức giận nhìn về phía Tào Anh Kiệt nói.
Tào Anh Kiệt khinh bỉ nói: "Sớm muộn gì cô ấy cũng biết anh làm ác!"
"Cút!" Lâm Sở Nhai lập tức cầm ly nước, bày ra vẻ mặt thâm tình trọn đời không thay đổi, nhìn Nhã Tuệ nói: "Cô đừng nghe cậu ta! !"
Nhã Tuệ miễn cưỡng cười cười.
Bữa ăn tối sắp bắt đầu.
Bên trong phòng ăn đi ra vài người nghệ sĩ vĩ cầm và dàn nhạc nhỏ, mọi người im lặng ngồi ở ban công, sau đó những nghệ sĩ vĩ cầm mặc váy trắng, ánh mắt nồng nàn nhắm lại, bắt đầu kéo một khúc nhạc Trung Quốc cổ điển “hóa bướm”, ngón tay ngọc thon dài của những nghệ sĩ vĩ cầm nhẹ nhàng chạy trên ở trên dây đàn, tiếng nước chảy róc rách hòa lẫn tiếng nhạc du dương tạo nên hiệu quả hết sức lãng mạn.
Tiêu Hào Oánh đón gió biển mát mẽ, nghe khúc nhạc du dương, mỉm cười nói: "Khách sạn Á Châu làm cho người ta cảm giác như ở nhà, chăm sóc khách hàng tỉ mỉ, nhiệt tình chân thành, chuyên nghiệp không ai bằng, không biết là vị nào biết tôi yêu văn hóa Trung Quốc, cho nên đặc biệt kéo khúc hoa bướm cho tôi, đây là khúc nhạc tôi và bà nội thích nhất!"
Lâm Sở Nhai mỉm cười nói: "Đây là Tổng Giám đốc chúng tôi cố ý giao đãi."
Tiêu Hào Oánh nghe xong liền nhìn chằm chằm về phía Trang Hạo Nhiên, lộ ra tán thưởng không che giấu chút nào, nói: "Tổng Giám đốc Trang là người làm việc cởi mở, không chút để ý vui đùa, làm cho người ta cảm thấy rất nhẹ nhõm, phong cách làm việc nhanh chóng và tỉ mỉ, thật là một người đàn ông tốt hiếm có. . . . . ."
Trang Hạo Nhiên đưa tay cầm nước ấm, uống một hớp nhỏ, nhìn về phía Tiêu Hào Oánh, im lặng cười một tiếng.
Đường Khả Hinh cũng không nhịn được nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, nhớ tới lúc nảy từ trong cửa hàng quần áo đi ra, anh vừa nghe điện thoại, vừa cùng Lâm Sở Nhai nói đến chuyện có liên quan một ký giả, sau đó ở bên trong xe anh liền mở âm nhạc, chọn vài khúc Violin, rốt cuộc chọn được một bài mình hài lòng, mới cười, cô nhớ tới chuyện này, liền cảm giác anh thật sự là một người lãnh đạo khách sạn rất xuất sắc.
Có lẽ do cảnh sắc, có lẽ bị vẻ ngoài của người đàn ông trí tuệ ở trước mặt làm cho mê hoặc, có lẽ do khúc Violin du dương, làm lòng người nổi sóng mênh mông, Tiêu Hào Oánh chậm rãi đứng dậy, đi về phía Trang Hạo Nhiên, nhìn người đàn ông trước mặt, mỉm cười nói: "Trong ánh đèn xinh đẹp và nhạc khúc thế này, có thể. . . . . . nhảy với tôi một bản hay không? Không cần chú ý đến nhịp điệu, không cần chú ý đến bước chân, nhảy với tôi một bản?"
Trang Hạo Nhiên có chút ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Tiêu Hào Oánh, cảm giác một làn gió biển thổi mạnh, phất lên làn váy tơ tằm của cô, lộ ra nửa bầu ngực tròn lẳng và đôi chân dài làm cho cô thật hết sức hấp dẫn, nhưng anh lại có chút bất đắc dĩ nhìn Đường Khả Hinh.
Lúc này Tiêu Hào Oánh mới nhìn về phía Đường Khả Hinh, mỉm cười nói: "Đường tiểu thư. . . . . . vừa rồi thật thất lễ, quên xin phép ý kiến của cô, có thể để cho bạn trai của cô nhảy với tôi một bản không?"
Ánh mắt Đường Khả Hinh khẽ đảo, nhìn ánh mắt đáng thương của Trang Hạo Nhiên, mình cũng hết sức đồng tình với anh, nhưng biết không thể từ chối, liền cười khổ, nói: "Tốt. . . . . ."
Hai mắt Trang Hạo Nhiên lóe lên, con ngươi di chuyển tới trên người của Tưởng Thiên Lỗi!
Động vật thú tính này đang thèm muốn nhìn mình, bất cứ lúc nào cũng há mồm ra rống lên!
Anh vội vàng đứng lên, hết sức phong độ đưa tay về phía Tiêu Hào Oánh.
Tiêu Hào Oánh liền vươn tay đặt vào trong lòng bàn tay của Trang Hạo Nhiên, sau đó trong khúc nhạc đang vang lên hai người đi tới khoảng trống bên cạnh bàn ăn bên ban công, đứng ở chỗ trống trải trên boong thuyền, nhẹ nhàng ôm nhau khẽ di chuyển bước chân, thản nhiên khiêu vũ. . . . . .
Người trên bàn ăn đều nhìn ngây người, nhìn Trang Hạo Nhiên mặc tây trang màu trắng vô cùng đẹp trai, hết sức phong độ ôm lấy vóc người cao gầy, hấp dẫn của Tiêu Hào Oánh khiêu vũ hết sức lãng mạn làm cho khách trong phòng ăn đều không khỏi nhìn về phía bọn họ.
Đôi tay Tiêu Hào Oánh nhẹ nhàng đặt lên bả vai Trang Hạo Nhiên, sau đó khẽ ôm chặt cổ của anh, mập mờ phong tình ngẩng đầu lên, có chút mê đắm nhìn người đàn ông mình theo đuổi đã lâu, sâu kín nói: "Bài báo của tôi. . . . . . Anh thích không?"
Trang Hạo Nhiên ôm khẽ vòng eo nhỏ của Tiêu Hào Oánh, thậm chí cảm thấy qυầи ɭóŧ ren của cô chỉ có một sợi dây, đôi tay hơi di động khẽ vuốt ve chỗ trũng hấp dẫn của cô, hai mắt lộ ra chút ánh sáng nói: "Cô cứ nói xem?"
"Đây là món quà tôi tặng cho anh. . . . . ." Tiêu Hào Oánh nhìn Trang Hạo Nhiên, sâu kín nói.
Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, mỉm cười nhìn cô.
Tiêu Hào Oánh im lặng, tiến lên một bước, để cho bầu ngực sữa cách lớp lụa mỏng dán vào trước ngực anh, khẽ lắc lư eo nhỏ nhắn.
Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm vào hai mắt của cô.
Đám người Tào Anh Kiệt không bình tĩnh nữa, nuốt một ngụm nước bọt nói: "Dán lên rồi, trời ạ. . . . . ."
"Dán?" Lâm Sở Nhai nghiêng người muốn nhìn nửa bầu ngực tròn lẳng của Tiêu Hào Oánh, đáng tiếc chỉ thấy một chút, anh lại nghiêng người một chút nữa. . . . . .
"Dán lên rồi. . . . . ." Một giọng nữ yếu ớt nhắc nhở anh.
Anh hơi sửng sốt, quay đầu nhìn Nhã Tuệ đang nhích qua một chút, vẻ mặt cổ quái nhìn về phía anh.
Anh cười một tiếng, có chút ngượng ngùng ngồi thẳng người, ho khan, tiếp tục nhìn nhân viên phục vụ đã đưa lên bữa ăn tây rất phong phú. . . . . . Có Tôm hùm thân gai, trứng cá muối hoàng kim, ốc đồng hấp cách thủy. . . . . . anh nhìn thoáng qua từng món ăn mặt trước, chân thành nhìn Nhã Tuệ nói: "Cô muốn ăn gì?"
Nhã Tuệ chỉ tùy ý cười cười.
Tưởng Thiên Lỗi im lặng không nói, ngồi tại chỗ nhìn ánh mắt của Đường Khả Hinh giống như thật đói bụng nhìn Tô Lạc Hoành có thể ăn bữa tối thoải mái, liền thật tò mò dùng cái muỗng màu vàng chọn một chút trứng cá muối ăn, ánh mắt sáng lên, quả nhiên ăn thật ngon, cô ngạc nhiên dùng dao nĩa, rất lưu loát ăn ốc đồng hấp cách thủy chấm nước sốt do đầu bếp đặc chế, thật sự rất tuyệt, cô càng ăn càng thèm, lấy thêm một miếng bánh mì, chọn một chút trứng cá muối đặt ở trên mặt, rồi chăm chú ăn. . . . . .
Nhã Tuệ thường nói cô là một quỷ tham ăn!
Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô một cái, đột nhiên mở cúc áo tây trang, cởi tây trang đen ra, mặc áo sơ mi đen và quần tây đen, lộ ra thân hình kiêu ngạo của mình, đứng lên, xoay người đi qua bàn ăn, đi thẳng tới trước mặt của Đường Khả Hinh, duỗi tay về phía cô nói: "Bạn trai của cô cũng khiêu vũ với người ta rồi, cô cũng không thể ngồi một mình! ! Tôi và cô nhảy một bản!"
Trong miệng Đường Khả Hinh còn nhai miếng bánh mì, quay đầu, phình mặt nhìn vẻ mặt hung hăng của Tưởng Thiên Lỗi, cô lập tức lắc đầu một cái nói: "Tôi . . . . . Tôi không muốn!"