Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng đứng lên, nhắc tới đồng hồ đeo tay nhìn thời gian, Đông Anh hiểu ý, ngay lập tức đè xuống nút đóng cửa, để mặc cho Đường Khả Hinh ở tại chỗ ngây ngốc sững sờ!
Trần Mạn Hồng thấy thang máy vừa đóng lại, ngay lập tức vung roi, đầu tiên quất xuống Tiểu Nhu, sau đó quất xuống mông Khả Hinh, tức giận nói: "Cô mới vừa tới không bao lâu đã gây náo loạn sảnh tiệc, làm ảnh hưởng Thủ tướng, sau đó tất cả chúng tôi vì cô đã bị đưa lên phòng Tổng Giám đốc, Tiếp theo ngày thứ nhất đi làm chính thức thì gây ra chuyện này! Dám đi đường tắt, giở trò qua mặt Trần Mạn Hồng tôi hả? Tốt nhất cô bắt chước theo con bé Tiểu Nhu đi! Cô học theo cô ấy thì vĩnh viễn cô cũng không thăng chức được, không tăng lương được! !"
"Quản lý. . . . . ." Tiểu Nhu có chút đáng thương nói mình trung thành với quản lý.
"Đừng gọi tôi, Tôi không muốn nghe!" Trần Mạn Hồng lạnh lùng nói với Đường Khả Hinh: "Còn không mau đứng lên cho tôi? Đã sắp đến giờ, son môi cũng chưa bôi, đến bộ phận huấn luyện của Trần Diệu Chi học cho tôi! Cút!"
"Vâng" Vẻ mặt Khả Hinh nhăn nhó đứng lên, sau đó tiếc nuối nhìn giầy của mình nói: "Vậy giầy của tôi. . . . . . Làm thế nào? Không có gót giày "
"Mang đỡ một ngày, ngày mai đến phòng đồng phục bù lại. Lớp huấn luyện chín giờ rưỡi bắt đầu, sau đó cô thuận tiện đem tài liệu phòng ăn chúng ta mà tôi muốn in đưa đến bộ phận huấn luyện lầu dưới in màu" Trần Mạn Hồng nhanh chóng nói.
"Vâng!" Đường Khả Hinh đáp xong, ngay lập tức đứng dậy, bước nhanh đến phòng ăn, thấy thời gian trên máy cà thẻ là 8 giờ 59 phút, cô lập gấp gáp lấy ra thẻ làm việc, nhào tới đến trên máy quét một cái, đinh một tiếng, vừa đúng chín giờ, cô thở phào nhẹ nhõm, sau đó cũng đã thấy Văn Chi ôm một đống lớn tư liệu muốn đánh máy đi ra, Đường Khả Hinh nhanh chóng vươn tay ôm phần tài liệu kia, vội vàng xoay người đi vào thang máy chuẩn bị xuống lầu.
Trần Mạn Hồng đứng ở bên này phòng ăn nhìn thấy Khả Hinh ôm chặt đống tài liệu nhanh chóng đi vào bên trong thang máy, cô than nhỏ, nghĩ: đáng tiếc khuôn mặt của con bé này đã bị hủy, nếu không, mặt mũi của cô xinh đẹp như vậy, có thể chính thức trở thành một thành viên của Khách sạn, nhìn cặp mắt cô hiền lành cũng biết, cô là nhân tài mà khách sạn rất cần.
Đường Khả Hinh mang giày cao gót thật khó đi, ôm đống tài liệu vừa dầy vừa nặng, dọc theo con đường mòn vườn hoa khách sạn muốn đi tới phòng huấn luyện nhân viên nhưng gót giày một cao một thấp thật sự rất khó đi, mới vừa đi vài bước, thiếu chút nữa vấp ngã.
Cô không có cách nào, con ngươi đảo một vòng, nhìn trước nhìn sau một chút, không có người tới, cô lặng lẽ cởi bỏ giày cao gót, sau đó khom người cầm giầy, ôm tài liệu, chân không đạp lên đá vụn trên đường mòn, bước đi về phía trước.
Một cửa sổ sát đất, thoáng qua một bóng dáng màu đen, có một đôi mắt nóng rực nhìn chằm chằm trên người cô gái.
Anh nhìn cô gấp rút đi về phía trước, sắc mặt vẫn nặng nề, lộ ra không thể nắm bắt.
Đông Anh nhẹ nhàng gõ cửa.
Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng, ánh mắt hơi thu lại.
"Tổng Giám đốc, Lưu đổng đã tới. Đã đến giờ anh và Lưu đổng đánh golf." Đông Anh mỉm cười nói.
"Ừ." Tưởng Thiên Lỗi xoay người, trầm mặt không lên tiếng, đi tới Golf Club của khách sạn.
Phòng Huấn luyện!
Giáo viên huấn luyện Trần Diệu Chi là một cô gái đã hơn 30 tuổi, nghiêm khắc, lạnh lùng, đối với công việc cẩn thận, đối với nhân viên càng yêu cầu nghiêm khắc, một giáo viên huấn luyện cũng là quản lý bộ phận lễ nghi.
Chỉ thấy cô ngồi ở trên bục giảng, nhìn nhân viên huấn luyện mới đến, cầm thước nhấn mạnh một cái trên bàn, tấm bảng sau lưng lập tức xuất hiện sơ đồ cơ cấu tổ chức của khách sạn, cô đứng bên cạnh, cầm cây thước dài đảo qua hình ảnh trước mặt, rồi nói: "Hình ảnh trước mặt của mọi người, chính là sơ đồ cơ cấu tổ chức của khách sạn Á Châu chúng ta! Khách sạn chúng ta là một loại hình khách sạn tổng hợp, khách sạn tổng hợp là chỉ dừng chân, ăn uống, hội nghị, giải trí, mua sắm, … là khách sạn có nhiều hạng chức năng nhất. Đầu tiên, Tập đoàn Á Châu chúng ta là một tập đoàn chuỗi khách sạn, tập đoàn khách sạn Á Châu cấp năm sao cùng với các Club cấp bạch kim trong cả nước có hai hơn trăm địa điểm, chưa bao gồm các nơi nổi tiếng như Nhà hàng Pháp, nhà hàng Tây, nhà hàng Trung Quốc, chuỗi nhà hàng thức ăn nhanh nhằm khai thác phát triển du lịch, phát triển đảo. . . . . . số lượng vô tận nhưng đây chỉ là số liệu ở tại Trung quốc, tập đoàn khách sạn Á Châu chúng ta kéo dài đến cả Châu Á, bao gồm Singapore, Nhật Bản, Hàn Quốc. . . . . . . . . . ."
"Ồ. . . . . ." Gần 30 nhân viên cấp bậc phó trưởng kíp mới nghe xong cũng không khỏi xôn xao, Đường Khả Hinh ngồi ở vị trí đầu tiên, trong tay cầm bản ghi chép và bút máy, hết sức chăm chú ghi chép tài liệu của giáo viên huấn luyện.
"Cho nên, sơ đồ cơ cấu tổ chức của khách sạn chúng ta khác với các nhà hàng cao cấp khác, sơ đồ cơ cấu tổ chức của khách sạn chúng ta, lãnh đạo tối cao, tức là Tổng Giám đốc tập đoàn Á Châu, Tưởng Thiên Lỗi!" Giáo viên huấn luyện mới vừa nói xong liền cầm lên cây thước dài chỉ vào trong sơ đồ cơ cấu tổ chức, tất cả quản lý, Tổng Giám đốc, phía trên nhất khoanh một vòng tròn ghi rõ tên Tưởng Thiên Lỗi!
Tất cả học viên ngẩng đầu lên nhìn cái tên này, cũng không khỏi rối rít cúi đầu ghi chép.
Đường Khả Hinh cũng tự vẽ một sơ đồ cơ cấu, sau đó ở trên cao nhất viết tên Tưởng Thiên Lỗi, khi cô viết ba chữ xinh đẹp thật to thì nhớ tới hôm nay anh đã vặn gảy gót giày của mình, cô liền tức giận.
Giáo viên huấn luyện bật đèn trên bảng, trong bảng nhất thời xuất hiện hình ảnh một người đàn ông kiên nghị, đứng trước cửa sổ sát đất khuôn mặt hoàn mỹ, ánh mắt nóng bỏng, trầm ngâm nhìn về một nơi nào đó, ẩn giấu sức mạnh vô hạn.
"Ồ. . . . . . Rất đẹp trai a. . . . . ." Rất nhiều nữ học viên nhìn thấy nửa khuôn mặt của Tưởng Thiên Lỗi, sắc mặt đỏ lên, từ trong đáy lòng không khỏi than thở! Thậm chí có một vài cô gái nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của người đàn ông, trái tim nhảy phanh phanh.
Đường Khả Hinh cũng không còn tức giận ngẩng đầu lên nhìn nửa khuôn mặt này, mấy ngày trước vẫn cùng khuôn mặt này đi ăn sushi, thậm chí diễn trò uống rượu giao bôi, bây giờ cô nghĩ lại ngày đó uống ly rượu thì ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi ẩn chứa trêu cợt mình, nhất là lúc uống rượu, anh muốn cho cô bị cay! !
Càng nghĩ càng tức giận, cô lập tức cầm lên bút máy, ở phía trên cái tên vẽ hai con lật đật cầm cái xiên, muốn xiên cái tên đó, cô phốc cười một tiếng!
Một cây thước dài, cộp một tiếng gõ trên bàn của cô!
Cô giật mình khép lại bản ghi chép, nhìn vẻ mặt Trần Diệu Chi tức giận nhìn mình nói: "Nếu như không muốn học cũng không cần vào chỗ này,
cô đừng cho rằng tôi không biết cô là người ở trên đưa xuống, cũng đừng cho rằng tôi không biết má trái của cô khó coi!”
vẻ mặt của Đường Khả Hinh ửng đỏ, cúi đầu.
học viên xung quanh rối rít, nghiêng đầu nhìn Đường Khả Hinh, nhìn mái tóc ngắn che kím mặt cô, không nhìn thấy má trái cô khó coi a, nếu khó coi, tại sao có thể vào khách sạn Á Châu? Tất cả mọi người bàn tán xôn xao.
Đường Khả Hinh nghe đồng nghiệp bàn tán, ánh mắt có chút bi thương, ẩn nhẫn, khẽ chớp.
Trần Diệu Chi vẫn nhìn Đường Khả Hinh, không khách khí nói: “Nhưng tôi cảnh cáo cô, mặc kệ là ai che chở cho cô, cô cũng đừng nghĩ có thể phạm sai lầm, bởi vì ở nơi này, mỗi một công việc, mỗi một chi tiết nhỏ, đều do cô và đồng nghiệp của cô trăm ngàn vất vả tạo nên, chỉ cần cô mắc sai lầm, tất cả mọi người cũng phải chịu tội theo cô! Cho nên, nếu như cô không có tư tưởng muốn học, tôi khuyên cô sớm rời khỏi chỗ này đi!”
“Xin lỗi.” Đường Khả Hinh lập tức đứng lên, khom người nói xin lỗi.
Trần Diệu Chi lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, nói tiếp: “Có bao nhiêu người ở khách sạn Á Châu thể hiện tài năng? Có bao nhiêu người khát vọng có thể học tập nhiều hơn? Cô ở phòng huấn luyện chỉ có một tháng ngắn ngủi để học tập, một tháng ngắn ngủi này sẽ đi theo cô mấy năm sau, có thể là mấy chục năm làm việc, cô không thừa cơ hội này học tập cho thật tốt, lại có thể nghĩ đi đâu?”
“Thật xin lỗi.” Đường Khả Hinh đau lòng xin lỗi: “Tôi sai rồi.”
“Vĩnh viễn không có ai thích nghe, tôi sai rồi, thật xin lỗi. tôi giải thích, tất cả điều này là do các người lấy cớ che đậy lỗi lầm! Các người phải nhớ kĩ, ở chỗ này, chúng ta cần chính là kết quả!” Trần Diệu Chi nhìn mọi người nói.
“Vâng!” Tất cả học viên đều nghiêm túc trả lời.
“Ngồi xuống!” Trần Diệu Chi liếc mắt vừa nhìn Đường Khả Hinh, lạnh lùng xoay người trở lại trên bục giảng, tiếp tục phân tích sơ đồ cơ cấu tổ chức khách sạn, từ Tổng giám đốc, đến Phó tổng, đến bộ phận marketing, bộ phận lễ tân, bộ phận ẩm thực, bộ phận phục vụ phòng, bộ phận cây cảnh, bộ phận kỹ thuật, bộ phận tài vụ, bộ phận mua hàng, rồi đến cấp quản lí VIP, trung tâm mua sắm giải trí, còn có trung tâʍ ɦội nghị, bộ phận thị trường, tiếp theo đó là bộ phận nhân sự và bộ phận hành chính, các người nhất định phải làm quen hoạt động của các bộ phận, còn có quyền lực và trách nhiệm chủ yếu của bọn họ, còn phải tìm hiểu thêm hàng hải Club, đua ngựa Club, xì gà Club, còn có nhà hát, rạp chiếu phim, nhà khách Đại Dương đều là ngành hỗ trợ cho khách sạn Á Châu chúng ta, đó là lý do nó không nằm trong sơ đồ cơ cấu tổ chứ của khách sạn chúng ta!”
Lần này Đường Khả Hinh chăm chú lắng nghe, ghi chép tài liệu.
Trần Diệu Chi tiếp tục giảng cho học viên sơ đồ tổ chức, tiếp theo giảng thêm cho mọi người các hoạt động chủ yếu của các bộ phận, phục trách công việc và hạng mục gì, sau một giờ học tập, Trần Diệu Chi dẫn các nhân viên đi đến từng bộ phận, làm quen sự bố trí công việc của các nơi, bởi vì sân đánh golf cách tòa nhà của nhân viên rất gần, liền dẫn nhân viên đi tới sân đánh golf…
Sân đánh golf to lớn, có diện tích 65 hécta, nằm ở phía sau vườn hoa khách sạn, sau khi qua một cái hồ nước nhỏ, mới tới Club.
Trần Diệu Chi dẫn 30 nhân viên đi tới bên ngoài golf club, nhìn sân cỏ vô cùng rộng lớn, màu xanh biếc tươi tốt, nhìn xa xa ở phía bên kia, thấy trong rừng cây nhấp nhô sau sườn núi, vô số quả bóng golf màu trắng từ bệ phát bóng lần lượt phát ra, mười mấy nhân viên đang ở hiện trường tìm kiếm và nhặt bóng.
Hôm nay thời tiết rất tốt, ánh mặt trời chiếu ánh sáng rực rỡ, các vị khách quý giao bóng tầm xa, tâm trạng cũng hết sức cao hứng, thỉnh thoảng truyền đến tiếng vỗ tay.
Trần Diệu Chi xoay người nói với tất cả các nhân viên đang hết sức tò mò: “Hôm nay các người may mắn, vào lúc này có thể tận mắt nhìn thấy phong cách của Tổng giám đốc.”
Mọi người nghe Trần Diệu Chi nói cũng không khỏi sững sờ, lập tức nhìn về phía trước, quả thật bọn họ nhìn thấy cách đó không xa, một tòa nhà xa hoa màu bạc, mấy vệ sĩ khách sạn đi ra trước, bọn họ im lặng đi ra ngoài mấy bước, mới xoay người nhìn Tưởng Thiên Lỗi mặc áo chơi golf tay ngắn màu trắng, quần thường màu trắng, mang giày chơi golf màu trắng phong cách của Hoàng thất, vô cùng phong độ, đã phá vỡ cảm giác lạnh nhạt khi anh mặc âu phục màu đen, trở nên tao nhã và trí tuệ, lộ ra thoải mái, khí thế vẫn nghiêm nghị, anh vừa đeo bao tay trắng, vừa quay đầu nhìn về phía Lưu đổng bên cạnh, khuôn mặt lạnh lùng hơi cười, hết sức quyến rũ và hấpdẫn…