Mọi người nghe tiếng động kinh ngạc vội vàng đi tới, nhìn thấy hình ảnh trước mắt, cũng sững sờ, hoảng sợ đến nói không ra lời.
Bên giá ly treo vô số ly thủy tinh trong suốt muôn màu rực rỡ. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi ôm chặt Đường Khả Hinh vào trong ngực, lạnh lùng cùng với cô đưa hai tay ra, nắm cái ly sâm banh ngọc lan trắng, thân thể anh tản ra hơi thở mạnh mẽ, giống như ba năm trước đây, bao quanh cô thật chặt! !
Đường Khả Hinh căng thẳng tựa vào trong ngực của anh, hoảng sợ cứng ngắc không thốt nên lời, chỉ nắm chặt ly sâm banh trong tay, nhìn ngón tay của anh bám thật chặt vào trên ngón tay của mình, chiếc nhẫn trên ngón trỏ của anh lóe lên sắc màu thật lấp lánh, cô không khỏi nhớ tới cái đêm nhiều năm trước, sau khi anh ép buộc hôn mình, vẫn muốn chờ người phụ nữ kia!
Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi căng thẳng, nắm chặt đôi bàn tay nhỏ bé, hơi rũ mắt liếc nhìn cô gái tựa vào trong ngực. . . . . .
Đường Khả Hinh thở gấp, nắm chặt trong tay ly sâm banh, cổ họng khô rát, theo bản năng cúi đầu lẩn tránh ánh mắt của anh.
Hai tròng mắt Tưởng Thiên Lỗi giống như dã thú phát ra ánh sáng vô cùng bén nhọn, lộ ra nghi ngờ cúi xuống muốn nhìn rõ cô gái trước người. . . . . .
Đường Khả Hinh cảm giác khuôn mặt kiên nghị của anh, sắp gần sát má phải của mình, thậm chí cảm thấy hơi thở của anh thổi ra khí nóng hấp dẫn, cô hoảng sợ trái tim muốn nhảy khỏi l*иg ngực, nghiêng mặt sang bên lẩn tránh anh đưa mắt nhìn. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi cảm thấy cô hoảng sợ và trốn tránh, hơi thu lại ánh mắt nhưng vẫn ôm chặt cô, trầm giọng hỏi: "Cô là ai? Tại sao không cẩn thận như vậy?"
"Tôi . . . . ." Đường Khả Hinh nhất thời cảm thấy trong thân thể mình dâng lên một luồng hơi lạnh lẽo . . . . . .
"Tổng Giám đốc! !" Trần Mạn Hồng đột nhiên căng thẳng đi tới, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, miễn cưỡng nở nụ cười, nói: "Cô ấy là nhân viên hầm rượu mới tới, hôm nay đi làm ngày đầu tiên, bởi vì nhát gan, kinh nghiệm chưa đủ, xin ngài tha thứ cho cô ấy! Cô ấy làm việc không cẩn thận như vậy, tôi nhất định dạy dỗ cô ấy thật tốt!".
Ánh mắt sắc bén của Tưởng Thiên Lỗi chợt lóe, hơi nghi ngờ nói: "Nhân viên hầm rượu? Xoay người lại!"
Đường Khả Hinh hoảng sợ trợn to hai mắt, nhìn cái ly trước mặt phản chiếu gương mặt lạnh lùng của Tưởng Thiên Lỗi vẫn giống như nhiều năm trước, vô tình tàn nhẫn, cô hoảng sợ đến trái tim run rẩy, ba năm sống đầu đường xó chợ, đã từng một lần đả kích tự tin của cô, thật vất vả cô mới từ kho hàng lạnh lẽo đi ra, nắm được một tia nắng mặt trời, đây là công việc cô thật vất vả mới lấy được, gần với rượu đỏ như thế, gần khách sạn như thế, gần hy vọng của cha như thế, hai mắt của cô run rẩy nhỏ lệ, biết rõ chỉ cần xoay người, mình sẽ không còn gì cả. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi vẫn nhìn chặt bóng lưng của cô!
Nước mắt Đường Khả Hinh lăn xuống, cuối cùng tuyệt vọng tay cầm chiếc ly, vừa muốn xoay người, lại nghe được bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân gấp rút, cô sửng sốt.
"Tổng Giám đốc!" Đông Anh lo lắng đi tới, nói với Tưởng Thiên Lỗi: "Thủ tướng sắp đến, hiện tại đang đi tới Thúy Trúc hiên rồi!"
Tưởng Thiên Lỗi vừa nghe, hơi nghiêng mặt nhìn Đông Anh nói: "Nhanh như vậy?"
Đông Anh lập tức gật đầu nói: "Bởi vì thân thể của Tô Linh tiểu thư đột nhiên có chút khó chịu, có thể vừa mới ra biển bị cảm lạnh cho nên Thủ tướng hết sức lo lắng chuyện này nên nói đến trước!"
Tưởng Thiên Lỗi hơi rũ mắt, trầm ngâm suy nghĩ trong chốc lát, rất ăn ý cùng Laurence đi khỏi hầm rượu.
Lúc Laurence đi khỏi, mỉm cười nói với Tưởng Thiên Lỗi: "Hôm nay ngài đột nhiên đến phòng ăn Ngự Tôn, làm cho những này đứa bé đều bị dọa sợ, thiếu chút nữa còn làm vỡ ly. . . . . ."
Trên mặt Tưởng Thiên Lỗi hiện lên nụ cười, nghiêng mặt liếc mắt nhìn bóng lưng Đường Khả Hinh vẫn run rẩy, mới cùng Laurence đi ra phòng ăn, trước khi đi, xoay người nói với Trần Mạn Hồng và Tào Anh Kiệt: "Hôm nay ở Ngự Tôn vô cùng vui vẻ, vất vả cho mọi người."
"Cám ơn Tổng Giám đốc khích lệ, chúng tôi sẽ tiếp tục nỗ lực!" Trần Mạn Hồng và Tào Anh Kiệt đồng thời khom lưng cám ơn.
Tưởng Thiên Lỗi không nói nữa, chỉ hơi giơ tay cùng Laurence đi vào thang máy, Đông Anh dẫn ba người thư ký, lập tức đi theo bên cạnh, bấm nút đóng cửa thang máy!
Trần Mạn Hồng và Tào Anh Kiệt đứng ở trong thang máy, khom người cung kính nói: "Tổng Giám đốc, ngài đi thong thả!"
Tưởng Thiên Lỗi khẽ gật đầu.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại!
Trần Mạn Hồng ngẩng đầu lên nhìn cánh cửa đóng chặt, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, lại nhớ tới một màn nguy hiểm giữa Tưởng Thiên Lỗi và Đường Khả Hinh, cô nhất thời tức giận, lập tức xoay người đi vào hầm rượu, nhìn thấy Đường Khả Hinh giống như quả bóng cao xu xì hơi ngã trên mặt đất, cũng không còn chút hơi sức, trên trán rịn mồ hôi lạnh, cô tức giận thở dài nhìn Đường Khả Hinh, không khách khí nói: "Thật không biết, giữ cô lại là đúng hay sai! Hôm nay cô làm cho tôi cả ngày đều kinh hãi run sợ! Hi vọng sau chuyện này, tất cả đều gió êm sóng lặng, nếu không, không ai có thể bảo vệ cho cô! ! Cô nhớ kỹ đó! Muốn ở lại nơi này thì cẩn thận một chút cho tôi!"
Đường Khả Hinh còn chưa tỉnh hồn, nghe những lời này liền xin lỗi ngẩng đầu lên, nhìn Trần Mạn Hồng đã tức giận đi khỏi hầm rượu, vừa mới bị thân phận cao quý của Tưởng Thiên Lỗi giống như bão quét ngang hầm rượu, sau khi bình tĩnh lại, trong lòng cô vẫn còn sợ hãi nhớ tới lúc Tưởng Thiên Lỗi đi vào hầm rượu, được mọi người rầm rộ đi theo, khí thế vương giả như thế, mà trước đây ba năm mình và anh từng có đυ.ng chạm như vậy, suy nghĩ một chút cũng vô cùng nguy hiểm.
Cô thở dài một hơi tựa vào trên giá ly nhắm mắt lại, muốn tỉnh táo một lát. . . . .
Bả vai bị người vỗ!
"A!" Đường Khả Hinh lập tức ngã ở bên cạnh cái ly, ngẩng đầu lên nhìn thấy Tiểu Nhu đang trợn to hai mắt, ngây ngốc nhìn mình, cô thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên trán, nói: "Cô làm tôi sợ muốn chết."
Tiểu Nhu nghiêm mặt, rất nghiêm túc đứng ở bên cạnh Đường Khả Hinh, nhìn cô giống như nhìn quái vật!
Đường Khả Hinh quay mặt sang, nhìn thấy ánh mắt kì quái của Tiểu Nhu, cô liền có chút kiêng kỵ vươn tay khẽ vuốt mái tóc bên má trái của mình, lo lắng không phải Tiểu Nhu đã phát hiện ra cái gì chứ. . . . . .
"Cô. . . . . . Rốt cuộc là ai?" Tiểu Nhu hạ thấp giọng, nhìn Đường Khả Hinh, thần thần bí bí hỏi.
Đường Khả Hinh trợn to hai mắt, hơi cẩn thận nhìn Tiểu Nhu, đang suy nghĩ xem cô biết cái gì hay không? Mặc dù lo lắng như vậy nhưng cô vẫn bình tĩnh cười cười, nói: "Tôi . . . . . Tôi tên là Khả Hinh a. . . . . . Là . . . . . Lưu trợ lý tìm cho tôi công việc này. . . . . . Cô không biết sao?"
"Không thể nào!" Tiểu Nhu lập tức nhìn Đường Khả Hinh, sững sờ nói: "Lúc nảy cô hiểu biết nhiều như vậy, làm sao tới nơi này đếm ly? Lúc nảy tôi sắp bị hù chết, vấn đề này, người bình thường không trả lời được đâu! Cô làm sao biết? Nhất định cô không phải người tầm thường!"
Đường Khả Hinh quay mặt sang, nhìn vẻ mặt rất cố chấp và ngây ngốc của Tiểu Nhu, cô cũng không nhịn được nở nụ cười nói: "Cái này rất đơn giản a. . . . . ."
Tiểu Nhu hít vào một ngụm khí lạnh, nhìn cô kinh ngạc đến nói không ra lời!
Đường Khả Hinh có chút bất đắc dĩ nhìn Tiểu Nhu nói: "Số năm của sâm banh là do hôm nay lúc quản lý dẫn tôi vào khu vực rượu, tôi nhìn một cái, liền nhớ ngay. . . . . . Sau đó. . . . . . Tài liệu về sâm banh, không phải ở bàn làm việc của chúng ta có sao? Hôm nay lúc tôi đếm ly, tiện tay nhìn một chút, rất dễ nhớ a!"
Trong lúc nhất thời Tiểu Nhu sửng sốt, nhìn Đường Khả Hinh, kinh ngạc nói: "Cô mới nhìn một lần liền nhớ á!"
"Đúng vậy a. . . . . ." Đường Khả Hinh nhìn vẻ mặt Tiểu Nhu rất tin tưởng, cô cười nữa nói: "Cũng không phải là tài liệu rất nhiều năm và rất dài, rất dễ nhớ a!"
"Trời ạ! Cô thật lợi hại! ! Cô đã cứu tất cả chúng tôi!" Tiểu Nhu thật sự sùng bái Đường Khả Hinh như thần, cô lập tức đi tới ngồi xuống bên cạnh Đường Khả Hinh, mới khe khẽ nói: "Lúc nảy nhờ có cô, tôi mới tránh được một kiếp! Cô yên tâm, tôi sẽ không giành công, tôi sẽ đi nói với quản lý chuyện lúc nảy chính là cô trả lời! không hề có liên quan đến tôi! Để quản lý thưởng cho cô! !"
"Không cần!" Đường Khả Hinh lập tức ngăn cản Tiểu Nhu, có chút căng thẳng nói: "Ngàn vạn lần không cần! Bởi vì tôi cũng chỉ đọc theo tài liệu thôi, không có gì đáng để khen thưởng, hơn nữa lúc tôi tới nơi này làm việc, quản lý đã căn dặn tôi, bảo tôi không được quan tâm đến việc không quan hệ gì tới mình, nếu như tôi quan tâm, mặc kệ là tôi hay là đối phương, đều phải bị phạt!"
Tiểu Nhu lại hoảng sợ trừng lớn con ngươi nhìn Đường Khả Hinh, hạ thấp giọng nói: "Có thật không?"
"Ừm!" Đường Khả Hinh nhìn dáng vẻ của cô, lập tức nhịn cười, gật đầu!
"Vậy tôi không nói! !" Tiểu Nhu vội vàng đáp ứng, rồi lại rất biết ơn nhìn Đường Khả Hinh cười nói: "Cô thật đúng là người có ơn lớn của chúng tôi! Là người có ơn lớn với nhà hàng chúng ta! Tất cả chúng tôi được tăng lương vì cô! ! Cô thật quá tuyệt vời! Vì cám ơn cô, sau này ly trong hầm rượu, tôi lau toàn bộ!"
Đường Khả Hinh có chút kinh ngạc bật cười, nhìn cô bạn đồng nghiệp Tiểu Nhu đáng yêu, nói: "Cô lau?"
"Ừm!" Tiểu Nhu lập tức gật đầu nói: "Mẹ tôi nói, được người ban cho một giọt nước, phải dũng cảm báo đáp bằng cả dòng suối! Huống chi, chúng tôi được cô cho bao nhiêu ân huệ? Hơn nữa công việc nơi này lại không phức tạp! Cô yên tâm đi, tôi nhất định sẽ giúp cô giữ điều bí mật này, để cho cô an tâm ở chỗ này làm việc thật tốt!"
Trong lòng của Đường Khả Hinh ấm áp, nhìn Tiểu Nhu hiền lành đáng yêu như vậy, liền buông lỏng cười nói: "Cám ơn cô."
"Không cần khách khí!" Tiểu Nhu lập tức chu miệng nhỏ, cười rất ngọt ngào, còn từ trong túi nhỏ đồng phục của mình, móc ra một viên kẹo trái cây, nói: "Hôm nay tôi mời cô ăn kẹo trái cây trước, phát tiền lương, tôi mời cô ăn bữa tiệc lớn!"
Đường Khả Hinh có chút cố kỵ ngẩng đầu, nhìn cameras một cái, khẽ nói: "Nơi này có cameras, tôi mới vừa xem sổ tay nhân viên, chúng ta không thể ăn vặt."
"Không sợ! Thật ra Chúng tôi cũng đã nghiên cứu, chúng ta ngồi vị trí này, vừa lúc cameras không thấy được! Cho nên chúng tôi thường trốn ở chỗ này lén ăn vặt!" Tiểu Nhu cười có chút đắc ý, đưa kẹo đến khóe miệng Đường Khả Hinh nói: "Sau này tôi sẽ nghe cô sai bảo, cô kêu tôi làm cái gì, tôi sẽ làm cái đó!"
Đường Khả Hinh nhịn không được cười lên một tiếng, cắn xuống viên kẹo trái cây, nhẹ nhàng hỏi: "Bảo cô làm cái gì thì cô làm cái đó?"
"Ừ!" Tiểu Nhu nhanh chóng gật đầu, nhìn mái tóc ngắn che giấu một bên khuôn mặt trắng nõn của Đường Khả Hinh, nhất là cặp mắt to, lóe lên ánh sáng hết sức sinh động, rất xinh đẹp, cô không khỏi nhớ tới tình cảnh lúc nãy, rất khoa trương xích lại gần Đường Khả Hinh nói: "Lúc nảy cô có sợ không?"
Đường Khả Hinh không để ý tới những lời này, chỉ nhai viên kẹo trái cây, hỏi: "Sợ cái gì?"
Tiểu Nhu nhìn lại Đường Khả Hinh, rất ngạc nhiên nói: "Lúc cái ly rớt xuống a! Rất đáng sợ a! Nghe nói cái ly kia, một cái ba ngàn đồng a!"
Đường Khả Hinh nghe vậy, im lặng không lên tiếng, cúi đầu cười một tiếng.
Tiểu Nhu lập tức nắm chặt cánh tay Khả Hinh, căng thẳng giống như được xem phim nói: "Cô cũng không biết! ! Lúc cái ly kia rớt xuống, chúng tôi cũng căng thẳng, trong cổ họng giống như nuốt phải trứng gà, cho rằng cô sẽ không chụp được cái ly kia, nghĩ tới cô thật sự xong rồi! Không ngờ Tổng Giám đốc nhanh chóng đi lên trước, rất MAN ôm cô vào trong ngực, sau đó cùng cô chụp được cái ly kia! ! Thật là lãng mạn a!"
Đường Khả Hinh hết ý kiến, quay đầu nhìn người này.
Trên mặt Tiểu Nhu hiện lên vẻ ngây ngốc, cuồng nhiệt lại gần Đường Khả Hinh, sốt ruột hỏi: "Lúc nảy cô có cảm giác tim đập nhanh hay không? Cô biết không? Anh ấy là người đàn ông đẹp trai nhất Khách sạn Á Châu chúng ta! ! Là người tình trong mộng của tất cả nữ đồng nghiệp chúng ta!"
Đường Khả Hinh không nhịn được nhớ tới cảm giác ba năm trước đây, một đêm tối tăm, anh ôm mình vào trong ngực, ép buộc hôn, khi đó, cũng giống như lúc này, bá đạo, chiếm đoạt, tê dại. . . . . .
"Tại sao cô không nói lời nào?" Tiểu Nhu nhìn Đường Khả Hinh, ngạc nhiên hỏi.
Đường Khả Hinh chỉ cười nhẹ, cúi đầu, sắc mặt hơi ảm đạm nói: "Tôi không có thói quen nằm mơ, nhất là mơ xa vời. . . . . . Mẫu người như Tổng Giám đốc không phải để cho những người như chúng ta ảo tưởng . . . . . ."
Tiểu Nhu vẫn hào hứng nói: "Cô yên tâm đi, mặt mũi của cô xinh đẹp như vậy, lại thông minh như vậy, ở khách sạn chúng ta, tương lai nhất định có tiền đồ đấy!"
Hai mắt Đường Khả Hinh lóe lên, nhớ tới trong ba năm qua, mình làm tất cả công việc nơi bóng tối, sống đầu đường xó chợ, không có người nào chấp nhận nhận một một cô gái bị hủy hoại gương mặt, ngoại trừ kho hàng dưới lòng đất, hay làm việc vặt trong một tiệm giầy, thậm chí trong đêm mưa lạnh, mạo hiểm xách theo rương giầy, cả người ướt róc rách, khi tất cả mọi người đều tan tầm, một mình cầm máy sấy thổi khô đôi giầy ướt nhẹp, đó là những đêm cô đơn, những ngày tháng có rượu đỏ càng ngày càng rời khỏi mình thật xa. . . . . .
Tiểu Nhu sẽ tiếp tục nhìn cô, có chút xuất thần hỏi: "Tại sao cô không nói lời nào?"
Đường Khả Hinh không lên tiếng, chỉ cúi đầu hơi cười cười rồi nhìn Tiểu Nhu, mất hết hơi sức nói: "Hiện tại tôi chỉ lo lắng, quản lý sẽ tức giận với tôi. Lúc nảy xảy ra chuyện như vậy, cô ấy nhất định bị chọc tức!"
"Phốc!" Tiểu Nhu đột nhiên che miệng cười!
"Cô cười cái gì?" Đường Khả Hinh nhìn Tiểu Nhu, ngạc nhiên hỏi.
Tiểu Nhu lại không nhịn được bật cười nói: "Cô đừng thấy bình thường quản lý mắng chửi người rất hung dữ nhưng đối với mọi người khá tốt! Ở trong đời của cô ấy chỉ có một kẻ địch! Ngoại trừ người kia, cô ấy cũng sẽ không tức giận ai cả!"
"Ai vậy?" Đường Khả Hinh có chút ngạc nhiên nhìn Tiểu Nhu hỏi.