Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 47: Hết sức

Đường lớn ven biển xảy ra tai nạn giao thông! !

Cảnh sát giao thông xét nhanh chóng mở đèn cảnh sát hú còi, vội vàng chạy tới phía bên này! ! Bởi vì tối nay Thủ tướng muốn tham gia dạ tiệc ở Khách sạn Á Châu, sau đó đích thân tới xem nhà hát kịch xem opera, tất cả cảnh sát đã dọn dẹp phong tỏa toàn con đường lớn ven biển, xe cộ khắp thành phố chạy qua con đường lớn này đều phải hạn chế tốc độ ba mươi km/h, không thể bấm tiếng còi xe, cũng không thể tùy ý ngừng lại!

Nhưng vừa lúc đó, một chiếc xe vận chuyển hải sản đông lạnh cũng đang bị bể bánh thắng gấp, hầm đông lạnh trượt khóa chợt mở ra, đổ ra vô số tôm hùm, cua càng dài vận chuyển bằng đường hàng không từ Nhật Bản đến, còn có cá biển tươi, mười lăm đầu bào ngư, hải sâm cùng vây cá thượng đẳng. . . . . .

Lão đầu bếp nhảy ra xe, tức giận ném cái mũ đầu bếp đập xuống đất, chạy đến phía sau xe, thấy hải sản có giá trị gần ba triệu, tất cả đều đổ ra lối đi bộ, ông ôi một tiếng, gấp đến độ chạy đến hầm đông lạnh, hung hăng đá một cái vào lốp xe, mới đưa lên đôi tay, lớn tiếng kêu la: "Hôm nay ở quầy lễ tân người nào điều xe? ?"

Tài xế xe đông lạnh hoảng sợ đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh, vội vàng đi ra nói: "Dường như là. . . . . . . . . . . . là . . . . . Lưu Đội trưởng!"

"Trở về tôi lột da cậu ta! !" Lão đầu bếp kích động đến cao giọng xong, tức giận kêu mấy đầu bếp trẻ trong xe đông lạnh: "Còn không mau nhặt cho tôi! ! ! Sắp không kịp thời gian rồi! Cẩn thận mang hải sản cho tốt, nếu tôm hùm ít đi một sợi râu, con cua đứt một cái càng, ngày mai các người sẽ đến phòng kế tính tiền cho tôi! ! !"

"Dạ!" Mấy đầu bếp trẻ lập tức bước nhanh đi ra phía sau xe đông lạnh, mang toàn bộ tôm hùm, cua đưa lên xe đông lạnh, có một đầu bếp trẻ bởi vì quá gấp, lúc đi đôi tay không cẩn thận cầm lấy cua càng dài Nhật Bản muốn đi về phía xe đông lạnh, đột nhiên phát hiện con cua trong tay mình, cái càng dài nửa thước bị rơi trên mặt đất, anh ta hít vào một hơi lạnh, nhìn càng cua dài nửa thước rơi bên chân của mình, anh ta hoảng sợ đến không có chủ ý ngẩng đầu nhìn lão đầu bếp đang xoay người nhìn về phía một người khác mang một con tôm hùm và cá mú thật lớn, trái tim phanh phanh nhảy, anh ta lập tức cầm lên càng cua này, há miệng run rẩy cầm lên một sợi dây thun, khéo léo đem càng cua và thân cua buộc dính lại, sau đó vẻ mặt hốt hoảng đem con cua ném vào trong hâng lạnh phía trước, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên trán, xoay người, thấy lão đầu bếp trợn cặp mắt giận dữ nhìn mình!

"A! !" Tiểu Lý Tử hoảng sợ đến lui về phía sau một bước nhìn lão đầu bếp, kêu nhỏ: "Sư phụ!"

"Làm gì mang một con cua lâu như vậy?" Lão đầu bếp tức giận nhìn Tiểu Lý Tử hỏi!

"Tôi . . . . . mới vừa rồi tôi không cẩn thận bị cua kẹp một cái. . . . . ." Anh ta lập tức lui một bước!

Lão đầu bếp không hài lòng nhìn anh một cái rồi nói: "Làm đầu bếp, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị đứt ngón tay, còn sợ bị cua kẹp! ! Tháng này đang kiểm tra, phải cài hết sức!"

"A!" Tiểu Lý Tử muốn khóc nhìn lão đầu bếp!

"Mau cho tôi mang! !" Lão đầu bếp vừa chỉ huy mọi người nhanh chóng mang hải sản, vừa nhìn xe cộ bị tắc nghẽn, tất cả chạy từ từ, ông ta tức giận trừng con ngươi thật to, lau đi mồ hôi trên trán, phụ mọi người cùng nhau mang!

Đang lúc phía đằng trước mọi người đang lo lắng dọn dẹp hải sản trên đất, phía sau có một chiếc xe tắc xi màu xanh lá cây dừng ở trước đông lạnh, bởi vì phía trước đều là hải sản trân quý nên không dám chạy nhanh.

Cô gái bên trong xe mặc áo sơ mi trắng, váy ngắn màu đen, để tóc ngắn chạm vai, đôi tay ôm một túi tài liệu, mặt bên trái bị sợi tóc đen nhánh xinh đẹp nhẹ nhàng che giấu, chỉ lộ ra một đôi mắt to xinh đẹp trong veo, lúc này cô có chút gấp gáp ghé đầu ra ngoài cửa sổ, đón gió biển thổi mạnh, nhìn mấy người đầu bếp ngoài cửa xe, mặc đồng phục đầu bếp màu trắng, đang hốt hoảng nhặt hải sản trên đất.

"Tại sao cố tình ở chỗ này xảy ra tình trạng này!" Tài xế nhấn tay lái một cái, có chút phiền não nói.

Đường Khả Hinh có chút gấp gáp cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã chín giờ ba mươi phút, cô không suy nghĩ nữa, vươn tay móc ra tiền đưa cho tài xế nói: "Trước mặt chính là Khách sạn Á Châu không xa, tôi xuống ở chỗ này thôi!"

Tài xế có chút ngạc nhiên nhận lấy tiền, nói: "Còn hai cây số nữa, cô xuống ở nơi này sao?"

Đường Khả Hinh không lên tiếng nữa, chỉ đẩy cửa xe gió biển mãnh liệt thổi đến, thổi lất phất sợi tóc đen nhánh, thỉnh thoảng làm lộ ra một vết sẹo lớn chừng bàn tay, theo bản năng cô cúi đầu, tay nhẹ giấu má trái, muốn tránh những hải sản, chạy nhanh ra phía trước nhưng lại nghe được phía sau lưng có một tiếng kêu thảm thiết, cô một ngạc nhiên quay đầu lại. . . . . .