Chương 9
Editor: Kaori0kawaBeta: Mai_kari
Căn cứ vào thành tích và biểu hiện trong học kỳ, tôi nhận được học bổng tài trợ, còn được nói chuyện với lãnh đạo tài trợ năm phút, đơn giản là hy vọng tôi học tốt, tương lai có thể suy nghĩ đến việc vào công ty họ phát triển.
Trong khoa có một người anh em thành tích cũng gần bằng tôi, chỉ là bị điểm kém môn thể dục nên chỉ nhận được học bổng do trường tặng. Mức khác biệt rất lớn, thật là oan uổng mà.
Trong khoa có mấy nữ sinh bởi lần gặp mặt tình cờ ở Di Hòa Viện lúc trước mà bọn tôi trở nên quen nhau, các cô cứ ríu ra ríu rít muốn tôi phải ‘rửa’.
“Được rồi, được rồi”, tôi bất đắc dĩ day day huyệt Thái Dương, “Muốn mời ai trong khoa mấy bạn cứ nói, địa điểm mấy bạn cũng tính luôn đi, tớ chỉ biết bỏ tiền ra thôi đó. “
“Woa!” “Lớp trưởng vạn tuế!” “Lớp trưởng, tớ gọi Bạch Manh Manh tới luôn nha?”
Bạch Manh Manh? A~, là cô nàng khoa ngoại ngữ à, tôi cũng từng gặp cô nàng này ở thư viện, căn tin vài lần.
“Được thôi, nếu là bạn của mọi người thì cùng nhau đi. “
Các cô đó coi như có lương tâm, chọn một nơi ngon mà rẻ, người trong khoa ăn cũng rất phóng khoáng, trên bàn cơm nói chuyện một hồi tình cảm lại tăng ào ào. Rất nhiều người căn bản chẳng biết nhau từ đó bắt đầu thân thiết.
Cơm nước xong trời đã tối, thật nhiều người đều uống say, phải kêu xe taxi đưa về. Còn lại mấy người nam sinh còn tỉnh táo thì hộ tống nữ sinh về ký túc xá.
Tôi và lão Giang đi sau cùng, cậu ta đang kể tôi nghe về chuyện bạn gái ở quê, bọn họ Tết mới gặp mặt nhau một lần, cả hai đều nghĩ yêu từ xa kiểu này không có khả năng thành, cứ rưng rưng khóc mà đòi chia tay chia chân. Thế nhưng cả hai đều không muốn xa nhau, đành cố chịu. Tiền sinh hoạt của cậu ta cơ bản đều trả hết cho tiền điện thoại đường dài, không chỉ vậy, cứ ba bốn ngày lại viết một lá thư về.
“Theo ý trời, theo ý trời đi, anh em ơi”, tôi vỗ vai cậu, “Nếu như một trong hai người có người thay lòng đổi dạ thì dù không muốn chia tay cũng phải chia tay thôi. Nếu cả hai đều thích nhau thì giờ nói chuyện chia tay làm khỉ gì? Còn ba năm rưỡi nữa lận, nói dài không dài nói ngắn không ngắn. Thế nhưng cậu đi học mà hoạt động tập thể nào cũng không tham gia, trừ người trong ký túc xá ra cũng không tới lui quen biết với ai cả, chỉ toàn nghĩ về bạn gái thôi nên cậu mới thấy thời gian dài như vậy. Cùng mọi người đi chơi vài lần, muốn vài ly rượu, thời gian vèo cái là qua. Ngày mồng một tháng năm có thể đưa bạn gái cậu đến Bắc Kinh chơi. Vậy không tốt sao? Cậu coi tụi này còn đang cô đơn một mình mà cậu đã có mỹ quyến như hoa, vậy còn chưa đủ sao.”
“Hừ”, cậu ta trợn ngược mắt coi thường, “Đó là do cậu mắt quá cao, nhiều nữ sinh để ý vậy mà cậu còn không chịu, cậu nói coi cậu muốn tìm thiên tiên mỹ nhân như thế nào đây.”
“Uổng cho tớ xem cậu là con người hàm xúc, nội tâm, thích người ta đâu phải ở bề ngoài, mà là khí chất, khí chất đó, cái này thì người phàm mắt thịt như cậu không hiểu đâu”, tôi vỗ vai lão Giang cười ha hả.
Thiên tiên mỹ nhân? Từ Khiêm đích xác xinh đẹp, khí chất cũng vô cùng tốt, tôi ở trong lòng tự so sánh.
Lão Giang nghe vậy liền giơ cho tôi một ngón giữa to tổ chảng ngay mặt.
“Mấy cậu đang nói chuyện gì? Vui dữ vậy?”, tiếng nói nhẹ nhàng dịu dàng bỗng nhiên vang lên bên cạnh tôi, Bạch Manh Manh không biết từ lúc nào đi tới bên cạnh tôi.
Lão Giang cười khà khà hai tiếng, vỗ vai tôi, bước nhanh đuổi kịp mấy người đi trước, để tôi và Bạch Manh Manh đi sau cùng.
“Không có gì, đang nói ngày mồng một tháng năm được nghỉ.”
“A, vậy có kế hoạch gì chưa?”
“Uhhh, đi chơi với anh họ.”
“Vậy thì tiếc quá, bọn tớ định nhờ cậu làm hướng dẫn viên du lịch đưa bọn tớ đi chơi đó. Lần trước cậu thuyết minh còn chuyên nghiệp hơn cả hướng dẫn viên nữa. “
“Sau này sẽ có cơ hội khác mà.”
“Được rồi, hôm nay lại đây ăn ké, tớ còn chưa cảm ơn cậu đãi khách nữa.”
“Không cần khách khí. Mọi người cùng nhau ăn một bữa thôi mà, vui là chính.”
Manh Manh liếc tôi một cái, “Học kỳ này, tớ có chọn một môn trong khoa các cậu học đó, nếu có gì không hiểu, cậu dạy tớ nha?”
“Dạy thì không dám. Chúng ta có thể thảo luận với nhau. Hơn nữa, Trương Nhạn trong ký túc xá của các cậu thành tích cũng tốt nữa mà, cậu chọn môn nào cũng không làm khó được cổ đâu.”
Cô lại liếc tôi một cái nữa, “Mấy bạn khác nói tiếng Anh của cậu rất tốt, bình thường còn coi được cả tiểu thuyết gốc tiếng Anh. Tớ nghe bạn cùng khoa cậu nói, nhà sách ngoại văn gần đây có bán một số sách gốc tiếng Anh với giá khuyến mãi, trong đó có một số thư rất hay.”
“Cậu cũng nghe nói? Tớ cũng ở nhà sách kiếm được không ít sách hay đó.”, kỳ thực là khi Từ Khiêm đặt sách cho tôi thì thấy tin ở trên mạng, sau đó anh còn đi tới tận nhà sách mua cho tôi hai chồng sách lớn. Tiếng Anh của anh không tốt lắm, người ta đề cử sách gì thì anh mua sách đó, tiểu thuyết, lịch sử, địa lý, nghệ thuật, cái gì đều có, tôi thấy cũng hay hay. Dù sao xem sách nguyên gốc là do tôi muốn luyện tiếng Anh, nội dung ra sao cũng được.
“Đáng tiếc sách tiếng Nhật rất ít.”
“Cậu học tiếng Nhật chuyên nghiệp?”
“Ừ. Tớ thích xem anime Nhật Bản, nên có hứng thú với tiếng Nhật, thi vào đây cũng chọn tiếng Nhật luôn.”
“Rất tốt, hứng thú là người thầy tốt nhất của con người mà.”
Rốt cục cũng về tới ký túc xá nữ, mấy nữ sinh vừa đi khuất là tụi nam sinh liền nhao nhao lên hỏi tôi, hồi nãy đã nói gì với Bạch Manh Manh.
Kết quả lão đại vỗ vai tôi thở dài, “Lão Lục à, cậu thiệt là không hiểu lãng mạn là cái cóc khô gì cả, dạy học cái gì chứ, rõ ràng là muốn hẹn hò với cậu mà. Kết quả cậu lại lôi Trương Nhạn ra.”
Sao tôi không biết cô ấy muốn gì. Nếu như làm bạn thì càng nhiều người càng tốt, tôi chịu tuốt. Nhưng tôi không có thời gian cho trò chơi tình yêu, tốn thời gian lại tổn thương tình cảm, đương nhiên có thể đẩy ra xa bao nhiêu thì đẩy ra bấy nhiêu. Chỉ cần không nói rõ ra thì tôi mãi mãi nghe không cần hiểu.
“Xì, là mấy cậu nghĩ nhiều thì có.”
Lão Giang vẻ mặt đồng tình nhìn tôi, “Ôi cậu nhóc thông minh ơi, EQ sao thấp tới mức này vậy?”
Tôi liền giơ cho cậu ta một ngón giữa ngay bản mặt.
Trong phòng ngủ, mùi rượu tận trời cao, có người còn ói tới rối tinh rối mù, mùi quả thật hỗn tạp vô vàn. Tôi thẳng thắng vác balo trốn về nhà.
Về đến nhà, Từ Khiêm đang cùng Hoành Thánh đùa giỡn ầm ĩ. Hoành Thánh thấy tôi trở về liền chạy ào qua liếʍ mặt tôi, tôi xoa đầu nó hai cái rồi bỏ balo vào phòng khách.
“Không biết mỗi ngày ai cho nó ăn, ai dắt nó đi dạo, chơi với nó, vậy mà giờ thấy em là bỏ anh chạy lại liền.” Từ Khiêm ghen tức than thở.
“Đó là bởi vì bản thân em mị lực vô song”, tôi đưa đây ôm anh lại trước mặt, hôn một cái.
Hoành Thánh cũng biết thức thời, khi dễ người hiền e sợ kẻ ác, rõ ràng khí thế của tôi mạnh hơn anh nên dù ngày nào nó cũng ở chung với Từ Khiêm nhưng lại chạy đến lấy lòng tôi.
“Mặt dày”, Từ Khiêm ôm thắt lưng tôi, hôn một cái lên mặt.
Tôi ôm anh ngồi vào sofa, thở dài một hơi, “Đúng là không đâu dễ chịu như ở nhà mà”, dụi dụi má vào cổ anh.
“Xảy ra chuyện gì à?”
“Không có. Chỉ là ký túc xá biến thành bãi rác, em phải trốn về đó.”
Từ Khiêm nở nụ cười, ngửi ngửi tôi, “Trên người em mùi rượu nồng quá, uống bao nhiêu rồi?”
“Không ít.”
“Anh đi làm canh giải rượu.”
“Được “, tôi buông tay để anh đi.
Uống một chén canh giải rượu, vào phòng tập thể hình đổ mồ hôi một giờ, lại tắm táp một trận, rượu trong người cũng dần tan hết, cuối cùng cũng thoải mái trở lại.
“Muốn xem tranh anh vẽ không?”
Anh lôi tôi đến một bàn vẽ lớn, giở mạnh vải che. Anh vẽ cảnh ở Hậu Hải, tôi không hiểu về mỹ thuật nhiều nhưng vẫn cảm thấy tranh rất đẹp, tôi rất thích.
“Vẽ lâu rồi?”, trước đây mỗi lần tôi trở về đều thấy bàn vẽ lúc nào cũng phủ vải che.
“Ừ, ngoại trừ cuối tuần cùng em đi ra ngoài vẽ ra, anh đều vẽ cho xong bức này. Hơn nửa năm rồi, hôm nay mới vừa hoàn thành.”
“Đặt một khung kính rồi treo ở phòng khách nhé?”, tôi quay đầu hỏi anh.
“Em thích bức vẽ này ư?”
“Ừ.”
“Được”, khi cười mắt, anh cong lên như vầng trăng lưỡi liềm.
Tôi đến bàn học, trải giấy Tuyên Thành, rửa bút lông, Từ Khiêm đi tới giúp tôi mài mực. Tôi mỉm cười với anh rồi nhắm mắt tĩnh tâm, bắt đầu viết chữ. Sống cả hai đời, thành quả thu hoạch lớn nhất của tôi chính là kiên trì. Bởi vì quý trọng một lần được sống lại nên tôi có sự kiên trì không gì sánh được với cơ hội để nâng cao bản thân.
Kiên trì đối với việc viết thư pháp cũng vậy. Chữ hiện giờ của tôi quả là tốt gấp trăm lần loại chữ gà bới đời trước.
Hoàn thành bài tập ngày hôm nay, tôi nhìn lại chữ mình viết.
“Có tiến bộ không?”
“Em nghĩ bản thân có tiến bộ, đáng tiếc không có thầy dạy, chỉ có thể tự so sánh mà thôi. “
“Trong trường không phải có câu lạc bộ thư pháp sao? Ở đó hẳn phải có người hướng dẫn chứ? “
“Ừ, em đã tham gia hai câu lạc bộ rồi, thời gian có chút bận. Nhưng nếu bỏ thì cũng tiếc quá. Được rồi, học kỳ sau sẽ đăng ký tham gia câu lạc bộ thư pháp nữa vậy. “
Chờ chữ ráo mực, tôi chỉnh lý cho tốt xắp giấy viết.
Từ Khiêm nghiêng đầu nhìn tôi, “Kế tiếp anh muốn vẽ chân dung, em làm người mẫu cho anh nhé? “
“Được thôi”, tôi nhìn anh một cái, gật đầu, “Làm người mẫu khỏa thân cũng được. Nhưng vẽ xong phải bỏ vào tủ sắt khóa lại đấy nhé, không thể để người khác thấy em khỏa thân đâu. “
Từ Khiêm đấm lên vai tôi một cái, cười nói: “Vậy đêm nay anh sẽ phác họa một bức khỏa thân của em, em không được chối đó. “
“Không thành vấn đề”, tôi ôm cổ anh, nhè nhẹ ghé vào tai anh cười nói, “Nói thật đi, có phải anh muốn nhìn em khỏa thân lâu rồi hay không đây? “
“Hứ, anh nhìn riết tới quen rồi.”
Tôi vỗ lên mông anh hai cái để trừng phạt, cảm thấy cảm xúc thật là tốt nên thẳng thắng cởϊ qυầи anh ra, để anh lộ ra cái mông cong cong tròn tròn rồi vỗ hai cái thật to. Xúc cảm thật tốt mà, tôi híp mắt, nhịn không được lại bóp nhẹ hai cái.
Không biết anh mắc cỡ hay tức giận mà gương mặt đỏ rực như cái táo. Trước khi anh nổi giận, tôi nhanh chóng ôm lấy anh mà hôn lấy hôn để. Chờ anh đắm chìm trong những nụ hôn, tôi bế anh lên đi về phía phòng ngủ.
Có chút vấn đề cần phải giải quyết trên giường.