Chương 8-2
Sau đó, lúc Triệu Nghị Nhiên đi vào đại sảnh thì Lưu Mỹ Châu liền đi theo phía sau cách anh một bước, giống như nhân viên đi theo đằng sau cấp trên. Người khác nhìn vào liền có chút khó hiểu, hôm nay là ngày Triệu Nghị Nhiên dẫn bạn gái về nhà, trợ lý nhỏ như Lưu Mỹ Châu còn đi theo anh làm gì chứ?"Nghị Nhiên, con nói sẽ đưa khách về, sao không thấy vậy?" Triệu Cẩm Bằng nhìn đằng sau con cả, trừ Lưu Mỹ Châu thì không còn ai hết.
Triệu Nghị Nhiên cúi người chào bốn vị trưởng bối trước mới cung kính nói: "Cha, mẹ, chú Lưu, dì Lưu, con có việc muốn thông báo cho mọi người."
"Chuyện gì?" Triệu Cẩm Bằng nhìn con cả mặt mày nghiêm túc, còn kéo cả vợ chồng họ Lưu vào, lập tức có dự cảm không ổn.
Chẳng lẽ chuyện này có liên quan tới Mỹ Châu? Không phải con bé ngốc đó bị người đàn ông xấu lừa chứ? Tên khốn kiếp nào dám làm chuyện như vậy?
Kết quả, một câu nói của Triệu Nghị Nhiên khiến Triệu Cẩm Bằng ngây người, thì ra tên đàn ông xấu xa đó chính là đứa con trai vẫn luôn làm cho ông tự hào nhất!
"Là thế này, tuy con và Mỹ Châu kém nhau mười tuổi, nhưng chúng con là hai bên tình nguyện, chung sống hòa hợp, cũng đã tính chuyện kết hôn, hi vọng mọi người có thể chúc phúc cho chúng con."
Lời vừa nói ra, sắc mặt bốn vị trưởng bối đều rất phức tạp, tâm tư rối bời, còn tưởng rằng mình lãng tai rồi, song nhìn vẻ mặt kiên định của Triệu Nghị Nhiên, dáng vẻ ngượng ngùng của Lưu Mỹ Châu, chứng tỏ đây là sự thật đanh thép! Hai đứa bé này đều không phải là nhất thời kích động, hẳn là đã qua lại một khoảng thời gian, mới tính chuyện kết hôn được. Người làm cha mẹ lại không hề phát hiện ra, nên nói là vợ chồng son quá giảo hoạt, hay là người già quá ngốc nghếch?
Triệu Cẩm Bằng lập tức khôi phục lý trí, dù sao ông đã có kinh nghiệm quản lý công ty nhiều năm, coi như bị sét đánh cũng phải tỉnh táo lại.
"Hai đứa bắt đầu từ lúc nào? Thật sự có ý định kết hôn?"
Triệu Nghị Nhiên nắm lấy tay Lưu Mỹ Châu, cảm thấy cô đang run rẩy, chỉ có thể lặng lẽ cho cô sự ấm áp.
"Vốn con chỉ coi Mỹ Châu như em gái, nhưng từ lúc em ấy làm trợ lý cho con, chúng con ở chung lâu nên đã nảy sinh tình cảm, trở thành người yêu một cách rất tự nhiên. Ban đầu dan chúng con chưa thể xác định có lâu dài hay không, nên không dám để mọi người biết, theo thời gian chậm rãi trôi qua, le chúng con càng ngày càng khẳng định tầm quan trọng của nhau, liền quyết định cùng nhau lập gia đình, sinh con quy dưỡng cái, hy vọng có thể sống đến đầu bạc răng long giống don như cha mẹ mình."
Lời này như nước chảy nhỏ giọt, không có chi tiết rõ ràng mà vẫn hoàn chỉnh và phù hợp, bốn vị gia trưởng ở đây nhất thời không thể bắt bẻ. Ban đầu, Lưu Mỹ Châu trở thành trợ lý của Triệu Nghị Nhiên đều do các trưởng bối thúc đẩy, nếu đã cho bọn nhỏ điều kiện gần gũi, thì có lý do gì trách cứ bọn họ?
Hiện trường im lặng một lúc, sắc mặt mỗi người đều rất khó coi, cuối cùng Triệu Cẩm Bằng mở miệng nói: "Cha không thể nói đồng ý được, Nghị Nhiên, con làm việc lỗ mãng như thế, không hề giống con một chút nào."
La Thanh Dao thì lười nói lời phản đối, trực tiếp quan tâm đến tình trạng sức khỏe của con trai: "Có phải gần đây công việc quá vất vả hay không? Làm chủ tịch áp lực lớn thế sao? Cho bản thân nghỉ phép đi, giải trí đầu óc, trở về sẽ hết chuyện thôi."
Triệu Nghị Nhiên đã sớm dự đoán được phản ứng của cha mẹ, chỉ nhàn nhạt đáp: "Trước kia con đi xem mắt, qua lại với Tô tiểu thư đều theo ý của cha mẹ, kết quả thế nào con cũng không muốn nhắc lại. Điều kiện thích hợp chưa chắc đã phù hợp với con, nhìn qua giống như cách con rất xa nhưng thật ra lại rất gần. Nhà họ Triệu chúng ta không cần dựa vào thông gia để phát triển, con cũng không muốn dựa vào phụ nữ để trở nên lớn mạnh, xin cha mẹ hiểu cho cảm giác của con."
"Đừng nói nữa, chuyện này đến đây chấm dứt, cha và mẹ con còn có việc phải làm, tự con xử lý đi."
Triệu Cẩm Bằng vô cùng tức giận, Nghị Nhiên là đứa trẻ tốt, Mỹ Châu là cô bé ngoan, sao hai đứa lại gặp phải phiền phức lớn như thế? Triệu Thái Nhiên và Triệu Yên Nhiên cũng không quá đáng đến vậy!
La Thanh Dao hoàn toàn đứng về phía chồng, đứng dậy cùng chồng trở về phòng, không hề liếc nhìn con cả thêm một cái.
Còn Lưu Chí Đạt và Lâm Ngọc Trân lại chỉ nhíu mày, không nói được lời nào, trong trường hợp này, bọn họ vẫn không quên thân phận của mình, làm nhân viên không nên nhúng tay vào chuyện nhà chủ, cho dù có liên quan đến con gái duy nhất của mình.
Mắt thấy cha mẹ mình xoay người rời đi, Triệu Nghị Nhiên hướng về phía cha mẹ bạn gái mở miệng.
"Chú Lưu, dì Lưu, rất xin lỗi vì để hai người khó xử, xin tin tưởng con là thành tâm thành ý với Mỹ Châu, nếu như con không nghiêm túc cũng sẽ không nói ra. Hai người nhìn con lớn lên nên hiểu rõ tính cách của con, con làm người làm việc đều có nguyên tắc, con sẽ không trốn tránh trách nhiệm thuộc về mình."
Trách nhiệm? Khi nào thì Mỹ Châu trở thành trách nhiệm của Triệu Nghị Nhiên vậy? Lưu Chí Đạt cùng Lâm Ngọc Trân nghe mà sững sờ, chẳng lẽ hai đứa bé này đã có quan hệ thân mật? Nghĩ đến bọn họ thường tăng ca cùng nhau, gần đây còn cùng đi du lịch xa nhà, nói không chừng đã làm những điều không thể làm rồi. Trời ạ, Mỹ Châu thật là khờ khạo quá!
Không sai, Triệu Nghị Nhiên là một người đàn ông có nguyên tắc, có trách nhiệm, ai cũng không thể hạ thấp tư cách của cậu ấy, nhưng điều kiện nhà trai quá xuất sắc, nhà gái lại quá bình thường, hơn nữa hai nhà còn mang thân phận chủ tớ, sao có thể với cao được? Làm sao kết thông gia đây?
"Nghị Nhiên thiếu gia." Cách xưng hô của Lưu Chí Đạt chứng tỏ rõ lập trường của ông, thiếu gia vẫn là thiếu gia, khoảng cách chính là khoảng cách.
"Mỹ Châu nhà chúng tôi còn nhỏ tuổi, ít nhất đợi nó học xong đại học rồi hãy nói."
Lý do rất đơn giản cũng rất có hiệu quả, làm cha mẹ đương nhiên hi vọng con mình hoàn thành việc học trước, sẽ không thể còn đang đi học đã kết hôn chứ?
Triệu Nghị Nhiên nghe hiểu rõ ràng, liền cung kính cúi người với cha mẹ vợ tương lai, nói: "Con sẽ dùng thời gian chứng minh con nghiêm túc, xin chú Lưu, dì Lưu cho con một cơ hội, con có thể ký hiệp ước trước hôn nhân, bảo đảm tất cả quyền lợi của Mỹ Châu, xin hai người tin tưởng con sẽ không phụ lòng em ấy."
"Nghị Nhiên thiếu gia, cậu cứ thuyết phục chủ tịch Triệu và phu nhân trước đi, chúng tôi không có tư cách nói gì cả." Lưu Chí Đạt càng khiêm tốn lại càng chứng tỏ ông kiên định, ông hoàn toàn không xem trọng chuyện này.
Triệu Nghị Nhiên hiểu rõ đạo lý ""dục tốc thì bất đạt"", liền thuận theo nói: "Vâng, con nên thuyết phục cha mẹ mình trước, xin cho con một chút thời gian, con sẽ cho hai vị câu trả lời thỏa đáng, cũng sẽ cho Mỹ Châu một cam kết."
Lưu Chí Đạt không đồng ý cũng không từ chối.
"Tôi thấy sắc mặt Mỹ Châu không tốt lắm, xin Nghị Nhiên thiếu gia cho chúng tôi lui xuống, tôi muốn đưa Mỹ Châu về nghỉ ngơi."
"Xin đừng trách cứ Mỹ Châu, con lớn hơn em ấy mười tuổi, là con chủ động theo đuổi em ấy, trách nhiệm hoàn toàn là ở con." Triệu Nghị Nhiên buông tay Mỹ Châu ra, ánh mắt vẫn đặt trên người cô.
Lưu Mỹ Châu cắn chặt môi dưới, chỉ cảm thấy vừa cảm động vừa sợ hãi, cảm động là vì bạn trai kiên định,- sợ hãi là do khó mà đối diện với cha mẹ mình, trời mới biết phần tình cảm này sẽ ảnh hưởng tới cuộc sống của bọn họ như thế nào? Một trận cuồng phong sắp thành hình, cô chỉ sợ sẽ thương tổn đến người mình yêu nhất.
"Mỹ Châu là con gái của chúng tôi." Lưu Chí Đạt đang nói sự thật, bất kể là đúng hay sai, chẳng lẽ họ có thể ngược đãi con gái mình sao?
Cứ như vậy, mọi người liền giải tán, kết thúc cuộc trò chuyện không mấy vui vẻ, Triệu Nghị Nhiên tỏ rõ thái độ của mình, nhưng trừ cô bạn gái nhỏ ra thì chẳng có ai ủng hộ anh, đành phải tiếp tục kháng chiến trường kỳ thôi.
Vừa về tới phòng ngủ chính, La Thanh Dao liền than phiền với chồng: "Rốt cuộc thằng bé Nghị Nhiên bị làm sao vậy? Lại muốn cưới con gái của quản gia nhà mình? Đầu óc nó có vấn đề hay là uống nhầm thuốc? Nó nghĩ mình mới 18 tuổi à?"
"Tính tình Nghị Nhiên luôn luôn trầm ổn, cũng sắp ba mươi tuổi mới đột ngột trở nên phản nghịch, sợ rằng không dễ xử lý." Triệu Cẩm Bằng khá hiểu đứa con kế nghiệp mình, đứa bé này bề ngoài lịch sự nho nhã, nhưng từ nhỏ đã rất có chủ kiến, ai cũng đừng nghĩ dễ dàng thuyết phục nó. Ngược lại sẽ rơi vào đạo lý rõ ràng của nó, hôm nay không phải nó nói rất có đạo lý sao?
"Không được, em tuyệt đối không cho phép!" La Thanh Dao có thể nhẫn nhịn đôi song sinh nam nữ đùa bỡn với cuộc đời, bởi vì bà muốn quản cũng chẳng quản được, nhưng Triệu Nghị Nhiên là niềm tự hào lớn nhất của vợ chồng, nếu như ngay cả nó cũng "lầm đường lỡ bước", bọn họ làm cha mẹ quá thất bại rồi!
"Cứ kéo dài thời gian trước, giới thiệu cho nó thêm vài thiên kim tiểu thư, hi vọng nó để mắt tới." Triệu Cẩm Bằng từng nghĩ đến dùng chức vụ ở công ty để gây áp lực cho con cả, nhưng tháng trước ông mới giao quyền trượng của chủ tịch ra, rõ ràng tên nhóc này là có chuẩn bị mà đến, hiện tại không ai ngăn được nó hết.
La Thanh Dao cũng biết cứng rắn quá sẽ phản tác dụng, đứa bé trưởng thành đôi cánh cứng cáp rồi, chẳng lẽ còn có thể cứng rắn bẻ gãy? Bà chợt nghĩ đến một khả năng, hốt hoảng nói: "Nếu như bọn nó có trước khi kết hôn thì sao?"
"Tôi nghĩ không có đâu, vợ chồng họ Lưu dạy dỗ con gái rất tốt, tính tình Mỹ Châu khá bảo thủ, sẽ không nghĩ ra chiêu đó, trừ khi Nghị Nhiên nhà chúng ta tự mình quyết định." Nếu như thật sự có chuyện đấy thì Triệu Cẩm Bằng cũng chẳng biết xử lý thế nào, ông cũng rất thích cô bé Mỹ Châu này, nhưng dù sao vẫn kém con trưởng nhà mình.
"Anh còn nghĩ Mỹ Châu là cô gái nhỏ ngây thơ sao? Nếu nó không có chút tâm cơ, sao quyến rũ được Nghị Nhiên?" La Thanh Dao nghĩ thầm: hai mươi năm qua, bọn họ cũng coi như tận tâm tận lực với Mỹ Châu, - cũng chưa từng tỏ vẻ gì với vợ chồng họ Lưu, ai biết cô gái nhỏ ngây thơ vừa trưởng thành, lại biến thành cản trở lớn nhất của nhà bọn họ.
"Ai quyến rũ ai còn chưa biết đâu." Nghị Nhiên đã ba mươi tuổi rồi, Mỹ Châu mới hai mươi, theo Triệu Cẩm Bằng quan sát, Mỹ Châu nhiều nhất là lén thầm mến, Nghị Nhiên mới là người chủ động xuất kích, gừng càng già càng cay.
"Mặc kệ, dù sao bọn nó cũng không được kết hôn, con dâu em là con gái của quản gia, truyền ra ngoài thì em gặp người sao đây?"
La Thanh Dao rất phiền muộn trong lòng, nhấc điện thoại lên liền gọi cho con gái ở Mỹ, không ngừng oán trách một đống lớn.Triệu Yên Nhiên nghe xong quả thật muốn thét chói tai, phản ứng đầu tiên chính là làm sao có thể? Anh cả vậy mà kết giao với em gái Mỹ Châu? Ứng phó xong với mẹ già đang giận dữ ngút trời, cô liền kết thúc cuộc gọi rồi lập tức gọi cho người anh sinh đôi. Tin nóng như thế đương nhiên là phải chia sẻ với Triệu Thái Nhiên, quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ cũng quá điên cuồng rồi!