Tình Yêu Ngọt Ngào Của Trung Tá

Chương 10

Chương 10: Sự che chở của anh
Nhận được lời chấp thuận đến gặp ba mẹ của Ôn Miên, trung tá Cù bắt đầu phát huy hiệu suất làm việc mạnh mẽ, nhanh chóng của mình, nửa tháng đã chuẩn bị xong mọi thứ.

Cù Thừa Sâm cũng đã có suy tính trước, anh không thích đánh trận mà không có chuẩn bị. Ôn Miên lần đầu tiên đến nhà, cô lại không có tài ăn nói, sẽ khiến mọi người trở nên gượng gạo, mặt khác, có chút vấn đề anh vẫn chưa xử lý ổn thỏa, nếu để cho Ôn Miên đối mặt với tính tình vừa cứng rắn vừa không tốt của tư lệnh Cù, nói không chừng cô sẽ phải chịu ủy khuất không đáng có.

Nếu muốn hỏi chuyện, để anh hỏi là được rồi, cần gì phải để cho cô nhìn sắc mặt của những người không quan trọng kia.

Cù Thừa Sâm cân nhắc thật lâu, quyết định sẽ để Ôn Miên gặp "đội quân tóc dài" trong nhà trước. Bùi Bích Hoa vừa nghe nói con trai thứ hai muốn dẫn con dâu tương lai về nhà, mừng đến mất ngủ. Mà em gái Cù Thần Quang của anh tính tình thẳng thắn, cũng là một cô gái hiểu chuyện, có thể cùng chị dâu tương lai chung sống hòa thuận.

Ban đầu trung tá Cù còn gọi điện cho anh trai của anh, nhưng anh ấy có việc bận phải ra nước ngoài, lần này không thể có mặt.

Còn những người họ hàng thân thích, chờ đến khi bọn họ kết hôn gặp mặt cũng không muộn, bởi vậy mọi chuyện cũng tính là ổn thỏa.

Ôn Miên không biết trung tá Cù suy nghĩ vì cô nhiều như vậy, chỉ riêng chuyện làm thế nào để anh không mất mặt cũng đã làm tốn của cô không ít tế bào não.

Ngày hai người cùng nhau về nhà anh, một chiếc xe quân đội màu đen vững vàng đỗ dưới nhà cô, Cù Thừa Sâm hạ kính xe: "Lên đây đi."

Ôn Miên khom lưng ngồi vào ghế phụ, anh thản nhiên nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, tuy không nói rõ là hài lòng hay không, nhưng vẻ mặt của anh cũng đủ để làm cho cô ủ rũ............Là do cô ăn mặc không phù hợp?

Ôn Miên cũng đã cố ý chuẩn bị, từ sáng đã lấy ra bộ đồ công sở màu xanh nhạt, ủi vô cùng cẩn thận, ngay cả áo khoác đen bên ngoài cũng là hàng hiệu mua vào tết năm ngoái, tóc được chải cẩn thận buông xuống bên vai, khuôn mặt cũng được trang điểm vô cùng tinh tế.

Nhưng nhìn lại sếp của chúng ta đi, anh không mặc quân phục, chỉ mặc một chiếc áo sơmi đơn giản, bên ngoài khoác một chiếc áo mỏng màu nâu nhạt, khí chất cũng không thể nói rõ là trong trẻo hay lạnh lùng, anh vừa lái xe vừa liếc nhìn bàn tay đang nắm chặt của cô, nhẹ nhàng dùng bàn tay to lớn của mình bao phủ: "Không cần quá lo lắng, thả lỏng."

Ôn Miên lập tức không có tiền đồ cúi đầu: "Vâng."

Audi thuận lợi chạy nhanh vào đại viện quân khu, qua mấy của quẹo, cách biệt thự nhà họ Cù không xa, người đàn ông chợt dừng xe lại, tay vẫn đặt trên tay lái, vẻ mặt tương đối nghiêm trọng.

Ôn Miên nghi ngờ, nhìn theo tầm mắt của anh, thấy một người đàn ông mặt áo len sọc carô cất bước đi vào biệt thự, có cảm giác dường như đã từng gặp qua người đó.

Cù Thừa Sâm đợi một lát mới tắt máy xe nhưng không vội dẫn Ôn Miên vào nhà, anh lấy ra một điếu thuốc, dựa vào cạnh xe hút.

Xem ra, sắp có một trận đánh ác liệt rồi.

Không chỉ có như thế, trung tá Cù phả ra một tầng khói thuốc thật mỏng, tầm mắt quét qua dừng lại ở mấy chiếc xe lân cận, quả nhiên............Ông ấy còn kêu tất cả cấp dưới đến.

Ôn Miên chần chừ không biết có nên hỏi hay không, một cậu thanh niên mặc thường phục từ trong cửa bước ra, nhìn cậu có vẻ nhỏ hơn Ôn Miên mấy tuổi, nhìn thấy trung tá Cù liền đứng nghiêm, cúi chào hai người.

"Đây là nhân viên bảo vệ của cha anh, Tiểu Ngô." Cù Thừa Sâm giới thiệu xong, vỗ vai Tiểu Ngô: "Đều đến?"

Tiểu Ngô mặt ủ mày ê: "Báo cáo trung tá Cù, đúng như vậy............tư lệnh về từ tối qua, sáng sớm nay lại có vài vị thủ trưởng đến, trận chiến này chắc lớn."

Cù Thừa Sâm đem rượu Mao Đài, thuốc lá, bánh ngọt đã thay Ôn Miên chuẩn bị đưa cho Tiểu Ngô để cậu vào nhà trước, xoay người nhìn về phía Ôn Miên: "Đông hơn so với dự tính của anh, nhưng đừng sợ, hãy học theo tinh thần quân nhân, được không?"

Ôn Miên một lần nữa đứng ngồi không yên, cô khẳng định, ra mắt nhà mẹ chồng, cũng giống như ra chiến trường!

Cù Thừa Sâm nhẹ nhàng ôm eo cô, cô cảm thấy khuôn mặt nóng lên, nhưng đồng thời lá gan cũng lớn lên một chút.

Thời điểm hai người trẻ tuổi bước vào biệt thự, các vị thủ trưởng đang ngồi một hàng ngay ngắn trên salon trong phòng khách, cảnh tượng này thật giống lễ duyệt binh ngày Quốc Khánh.

Cù Thừa Sâm thấy cảnh này không khỏi bật cười, làm khó cho bọn họ rồi, trong lúc cấp bách còn phải bỏ thời gian đến xét duyệt con dâu tương lai nhà họ Cù, có thể thấy được, địa vị của anh trong nhà khẳng định rất cao.

Bùi Bích Hoa tiến lên đón, Ôn Miên thấy nhan sắc của người phụ nữ trung niên này được bảo dưỡng rất tốt, nhìn trẻ hơn nhiều so với tuổi thật, không hổ danh là phu nhân tư lệnh, bộ dáng thùy mị, thướt tha. Nghĩ đến bà Nghiêm mẹ của mình lúc trẻ cũng là một mỹ nhân, đáng tiếc cuộc sống không thuận lợi, bà cũng tiều tụy đi nhiều.

Thật muốn làm cho bà Nghiêm có thể trải qua những ngày tháng hạnh phúc, nếu vậy cô làm con gái cũng được coi là hiếu thuận.

"Chờ sao chờ trăng, cuối cùng cũng chờ được cô gái nhỏ đến đây!" Bùi Bích Hoa rất có phong thái, vừa bước lên cũng không vội quan sát con dâu tương lai, hòa ái khoác vai cô: "Tiểu Ôn đúng không? Giới thiệu cho con một chút, bên kia đều là thân thích của ông nhà bác............."

Ôn Miên đã thấy qua các vị trưởng bối, do quen biết Cù Thừa Sâm, nên cùng anh ngồi trên salon nói nói cười cười. Trên thực tế, mấy vị trung niên không giận tự uy này, đều là những nhân vật có thân phận không nhỏ, có người là chính ủy quân khu, người là tham mưu trưởng, bộ trưởng bộ an ninh,............

"Vợ của thằng hai nhà ta thật xinh đẹp, không thua kém gì những minh tinh điện ảnh kia."

Mẹ của trung tá Cù còn thân thiện hơn trong tưởng tượng của cô, Ôn Miên được khen làm cho khuôn mặt trắng nõn trở nên đỏ ửng.

Chuyện này cũng phải nói đến hiệp định ban đầu giữa Bùi Bích Hoa và trung tá Cù, là một người mẹ, điều kiện của con trai mình tốt như vậy, không lo cưới không được vợ, nhưng mấy năm trước sau khi thằng nhóc này chia tay bạn gái, cũng không thấy nó dẫn ai về nhà, càng không có dấu hiệu muốn tìm bạn gái.

Bùi Bích Hoa lo lắng nếu con trai không có ý định kết hôn thì phải làm thế nào? Hắc, vậy mà lần này nó lại chủ động dẫn đối tượng kết hôn về nhà, yêu cầu duy nhất là bà và con gái phải làm hậu thuẫn vững chắc nhất cho nó.

Bùi Bích Hoa từ trước đến giờ chỉ mong một nhà hòa thuận, con cháu đầy đàn, đương nhiên là vừa ý với đứa con dâu này.

Bỗng nhiên, mẹ Cù phát hiện cánh tay nhỏ bé của cô gái này lạnh buốt, "Tiểu Ôn không cần khẩn trương, nhà bác hiếm khi có dịp cùng nhau ăn bữa cơm, bọn họ quanh năm suốt tháng đi lính ở bên ngoài, khó khăn lắm mới đến đây một lần, may nhờ có ông ấy mới có được bữa cơm thế này." Bà nói xong, quay về phía con trai làm động tác thủ thế: "Mẹ đi xuống bếp chuẩn bị dọn thức ăn lên, Tiểu Ngô, gọi các vị thủ trưởng xuống!"

Ôn Miên vội vàng nói: "Bác gái, để con giúp bác."

"Con còn có thể nấu ăn?" Tuy là nói với cô nhưng ánh mắt của Bùi Bích Hoa lại hướng về phía Cù Thừa Sâm đang ứng phó với các vị thủ trưởng.

Đã đến nhà họ Cù, xâm nhập vào nội bộ của trung tâm chỉ huy, Ôn Miên cũng không cần thiết phải che dấu nữa: "Trong nhà con có giúp mẹ giặt giũ, nấu cơm."

Bùi Bích Hoa đã nghe con trai nhắc đến về hoàn cảnh của Ôn Miên, chính bà cũng có con gái, nhưng bình thường vô cùng cưng chìu: "Thực là một cô bé có hiểu chuyện, không giống con gái nhà bác, ở nhà cái gì cũng không làm, đều nhường cho bác làm............ "

Mẹ Cù nhìn bóng lưng tinh xảo của Ôn Miên đi về phía nhà bếp, thừa dịp này nói với trung tá Cù: "Mẹ thề với đảng và nhân dân, không phải mẹ tiết lộ chuyện này."

Người đàn ông cười nhíu mi: "Còn không phải là con gái của mẹ hay sao, nó tiết lộ cơ mật."

"Hừ, bằng không, con còn định giấu giếm cha tới khi nào?" Lúc này, ông Cù Viễn Niên từ thư phòng bước xuống, Tiểu Ngô đi sau các vị thủ trưởng, làm tư thế giống như quần chúng gặp lãnh đạo.

Tư lệnh Cù trong quân đội nổi danh là gừng càng già càng cay, tinh thần chiến đấu so với năm xưa ngày càng tốt hơn, ông liếc nhìn con trai, vẻ mặt giận dữ không thể che giấu.

Lúc trước ông có nghe người khác nói về hoàn cảnh của cô gái này, quá khứ của cô không tốt chút nào, từng bị trường cảnh sát đuổi, tác phong có vấn đề, càng không nói đến anh trai của cô đến nay vẫn chưa biết ở nơi nào.

Tóm lại, chung quy người con dâu này không phải do ông chọn, trong lòng khó tránh khỏi có khúc mắc.

Ôn Miên giúp mang thức ăn vào phòng ăn, Bùi Bích Hoa đứng một bên xem càng thấy càng thích: "Để xuống đây là được, nhanh đến đây ngồi đi, không cần gấp."

Mọi người gần như đã ngồi hết vào bàn lớn, Cụ Thừa Sâm chủ động kéo tay cô, cũng kêu người đem lên một chén trà nóng.

Cả người cảm thấy ấm áp vui vẻ, Ôn Miên nới rộng khoảng cách với Cù Thừa Sâm, lễ phép chào ông Cù: "Bác trai, cháu chào bác."

Cù Viễn Niên đầu tiên là bưng chén trà cổ của ông không nói lời nào, còn chưa kịp nói chuyện, một người từ phòng khách thong thả xuất hiện trước mặt mọi người.

Khí chất của anh không giống người thường, đầu tiên là cái áo len carô cổ thấp quá mức bức người, cơ ngực và xương quai xanh nhìn được không sót một chút nào, trên mặt người đàn ông cũng đầy vẻ hấp dẫn và khôn khéo, nếu không nhờ vóc người thì thật khó chống đỡ được hiệu quả đẹp mắt đến thế.

Trừ bỏ bề ngoài, Ôn Miên còn nhìn ra được chút gì đó, phải nói từ lần đầu tiên cô nhìn thấy người đàn ông này, đã để lại bóng ma trong lòng.

Ánh mắt của anh ta và Cù Thừa Sâm ẩn giấu sự cứng cỏi giống nhau, nhưng không chỉ đơn giản cường đại giống trung tá, anh ta giống như ra vẻ đạo mạo, lại giống như đã trải qua chinh chiến sát phạt............

Trong lúc ngây người, chén sứ từ trong tay rơi xuống, nước sôi đổ trên mặt bàn, nước đọng dọc theo cạnh bàn chảy xuống.

Ôn Miên hốt hoảng đứng dậy, Bùi Bích Hoa cầm khăn bước tới: "Có bị bỏng không?"

Phản ứng của cô từ trước đến nay không chậm, tay cũng kịp thời tránh đi rồi, nhưng lại không thể tránh khỏi sự chú ý của mọi người, khuôn mặt của Cù Thừa Sâm lạnh xuống, kéo cô tới cẩn thận kiểm tra, mới yên tâm khẽ thở dài một tiếng, thật thấp, quanh quẩn bên tai cô thật lâu.

"Em không sao, xấu hổ quá............em không cẩn thận."

Anh nhìn bộ dáng lo lắng ảo não của cô, không thể làm gì khác hơn, cười cười nhìn cô: "Lau khô là được."

Nói xong, Cù Thừa Sâm nắm bả vai Ôn Miên, cúi người xuống khuôn mặt mềm mại của cô, hôn nhẹ lên trán, hành động che chở rõ ràng như thế khiến ai cũng hiểu được, cô rất quan trọng đối với anh.

Việc này khiến cho Ôn Miên hoàn toàn luống cuống, "đầu sỏ gây nên" vẫn cười như cũ, sâu không lường được, đi về phía đối diện Ôn Miên ngồi xuống: " Cô Ôn, không nghĩ lại có thể gặp mặt cô ở đây,."

Ôn Miên bắt buộc chính mình phải bình tĩnh, mặc dù cái hôn ấm áp của trung tá Cù đã làm hai bên tai cô nóng lên.

Cuối cùng cũng đã biết tại sao lại có cảm giác kiêng kị họ "Bùi", tất cả đều là vì người này: "Trí nhớ ông Bùi cũng thật tốt."

Cù Thừa Sâm nghe xong, khóe miệng tươi cười lạnh lùng: " Chú út, công tác tình báo của chú thật tốt."

Bùi Sách, em trai của Bùi Bích Hoa, so với trung tá Cù lớn hơn không đến hai tuổi, vô cùng hứng thú quan sát Ôn Miên: "Cháu cũng biết, đây là bệnh nghề nghiệp."

Phòng ăn nhất thời rơi vào trạng thái im lặng, ở đây ngoại trừ Cù Thừa Sâm, người có quyền lên tiếng nhất là ông Cù Viễn Niên: "Hai người sao lại biết nhau?"

Bùi Sách nhìn tư lệnh cười yếu ớt: "Chuyện cũ năm xưa, không cần nhắc lại."

Ôn Miên mặc kệ lời nói của anh ta, cả đầu cô hiện tại đều là cảnh cô nhận lấy "Di thư" của Ôn Tinh từ trong tay người này.

Trí nhớ này thật không tốt, cô cứ tưởng đã quên đi nỗi đau kia nhưng lại không thể quên được.