Con Trai Thần Neptune

Chương 49: Frank

PERCY ĐANG ĐỢI HỌ. Cậu ấy trông bực tức.

Cậu ấy đang đứng ở rìa sông băng, tựa người lên cây quyền trượng với con đại bàng vàng, nhìn xuống đống đổ nát mà cậu ấy đã tạo ra: một cái hồ mới rộng vài trăm mẫu điểm xuyết những tảng băng trôi và các vật trôi nổi lềnh bềnh từ trại đã tan tành.

Dấu tích duy nhất còn lại trên sông băng là các cổng chính nghiêng qua một bên và một lá cờ xanh rách bươm trên một đống gạch tuyết.

Rồi họ chạy về phía cậu ấy, Percy nói, “Chào,” như thể họ vừa mới gặp nhau để đi ăn trưa hay tương tự như thế.

“Cậu còn sống!” Frank ngạc nhiên nói.

Percy cau mày. “Cú rơi đó hả? Chẳng ăn nhằm gì đâu. Tớ từng bị rơi ở độ cao gấp hai lần thế từ St. Louis Arch[29] ấy chứ.”

“Anh đã làm gì cơ?” Hazel hỏi.

“Đừng bận tâm. Điều quan trọng là anh đã không chết đuối.”

“Vậy lời tiên tri là không hoàn chỉnh!” Hazel cười toe toét. “Chắc nó như thế này: Con trai thần Neptune sẽ nhấn chìm một lũ ma.

Percy nhún vai. Cậu ấy vẫn nhìn Frank như thể đang phật ý. “Tớ có vấn đ

cần giải quyết với cậu đây, Trương. Cậu có thể biến thành đại bàng? Và một con gấu?”

“Và một con voi,” Hazel tự hào nói.

“Một con voi.” Percy lắc đầu không tin nổi. “Đó là món quà của gia tộc cậu sao? Cậu có thể biến đổi hình dáng?”

Frank di di chân. “Ừm… đúng thế. Periclymenus, tổ tiên của tớ, thủy thủ tàu Argo – ông ấy có thể làm thế. Ông ấy đã truyền lại năng lực đó.”

“Và ông ấy có được món quà kia từ thần Poseidon,” Percy nói. “Chẳng công bằng tẹo nào. Tớ không thể biến thành động vật.”

Frank nhìn cậu ấy chòng chọc. “Không công bằng ư? Cậu có thể thở dưới nước, làm nổ các sông băng và triệu hồi những cơn lốc kỳ dị đó – và thế là không công bằng khi tớ là một con voi sao?”

Percy cân nhắc. “Được rồi. Tớ đoán là cậu nói đúng. Nhưng lần tới tớ nói khi cậu hoàn toàn là thú lớn…”

“Đừng nhắc gì nữa,” Frank nói. “Làm ơn đấy.”

Percy nở nụ cười.

“Nếu hai người các anh đã xong chuyện,” Hazel nói, “chúng ta cần đi khỏi đây. Trại Jupiter đang bị tấn công. Họ có thể dùng đến con đại bàng vàng đó.”

Percy gật đầu. “Thế nhưng còn có chuyện quan trọng cần làm trước. Hazel, hiện đang có khoảng chín trăm lẻ bảy ký vũ khí và áo giáp làm từ vàng Imperial nằm dưới đáy vịnh, cộng thêm một chiếc chiến xa rất xinh đấy. Anh cá là mấy món đó sẽ có ích…”

Việc đó sẽ ngốn mất rất nhiều thời gian – khá lâu – nhưng họ đều biết các vũ khí đó có thể tạo nên chênh lệch giữa chiến thắng và thất bại nếu họ lấy được chúng và quay trở lại trại đúng lúc.

Hazel sử dụng sức mạnh của mình để làm mấy món đồ dưới đáy biển bay lên. Percy bơi xuống và mang lên thêm. Thậm chí Frank cũng giúp một tay bằng cách biến thành hải cẩu, điều đó khá là bảnh, dù Percy tuyên bố rằng hơi thở của cậu có mùi như cá.

Cả ba người hợp lực mới nâng được chiếc chiến xa lên, nhưng cuối cùng họ cũng kéo xong mọi thứ đến một bãi biển cát đen ở gần đáy sông băng. Họ không thể nhét hết đồ vào trong chiến xa, thế là họ dùng dây thừng của Frank buộc lại phần lớn vũ khí bằng vàng và những chiếc áo giáp tốt nhất.

“Nó trông giống xe trượt tuyết của ông già Noel,” Frank nói. “Liệu con Arion có kéo được nhiều thế này không?”

Con Arion nổi cáu.

“Hazel,” Percy nói, “anh thật sự sẽ rửa miệng con ngựa của em bằng xà phòng đấy. Nó nói, đúng thế, nó kéo được, nhưng nó cần thức ăn.”

Hazel nhặt một thanh dao găm La Mã cổ, pugio, lên. Nó đã bị cong và xỉn màu, vì thế nó sẽ không giúp gì nhiều trong trận chiến, nhưng trông như nó làm từ vàng Imperial nguyên chất.

“Của mày này, Arion,” cô nói. “Nhiên liệu hiệu suất cao.”

Con ngựa ngậm lấy con dao găm và nhai như thể nó là một trái táo vậy. Frank thầm thề rằng cậu sẽ không bao giờ đặt tay gần miệng con ngựa đó.

“Tớ không nghi ngờ sức mạnh của con Arion,” cậu cẩn thận nói, “nhưng liệu chiếc chiến xa có chống đỡ được không? Lần cuối cùng…”

“Chiếc này có bánh xe và trục bằng vàng Imperial,” Percy nói. “Nó sẽ chống đỡ được.”

“Nếu không,” Hazel nói, “đây sẽ là một chuyến đi ngắn ngủi. Nhưng chúng ta hết thời gian rồi. Đi thôi!”

Frank và Percy leo lên chiến xa. Hazel nhảy lên lưng con Arion.

“Chạy nào!” cô hét lớn.

Tiếng nổ khi va chạm không khí do con ngựa gây ra vọng khắp mặt vịnh. Họ lao nhanh về phía nam, tuyết lở xuống các ngọn núi khi họ chạy ngang qua.