Thời tiết có chút nóng, trong phòng sớm đã mở điều hòa.
Nhưng nguyên nhân mở điều hòa cũng không phải chỉ để mát. Nhạc khả ngồi trên bàn, nâng một chân lên, đem chuôi bút bi chậm rãi đưa đẩy bên trong tiểu huyệt. Vì thuận tiện, vừa vào cửa cậu đã cởi sạch quần.
“Ân a…” Cậu nhịn không được rêи ɾỉ. Cán bút đen không quá thô ráp, nhợt nhạt cắm ở bên trong lỗ thịt ướŧ áŧ, lại bị ngón tay đẩy tiến mạnh vào, làm thân bút mỗi lúc càng ngắn lại, cuối cùng hoàn toàn thâm nhập ở sâu bên trong. Nhìn Phùng Hổ hai mắt trừng trừng, đũng quần đã sớm căng cứng.
“Không được, trước làm xong đề bài anh giao đã.” Toàn thân bị phơi bày rõ ràng trước mắt tên nhóc này khiến cậu vừa xấu hổ lại đặc biệt hưng phấn, Nhạc Khả nắm cán bút, chậm rãi trừu sáp.
Loại yêu cầu này là Nhạc Khả đề suất trước. Sau lần đầu cùng Phùng Hổ lăn lộn trên giường, khiến tên nhóc con này thực tủy biết vị thành ra mỗi lần tới giờ học là lại ấn cậu xuống mà lăn lộn triền miên. Có hôm mần đến hơn cả thời gian dạy học. Nhạc khả không muốn để phụ huynh hắn cảm thấy thành tích của hắn không có chuyển biến. Vì vậy mới quy định muốn cày bừa phải giải hết bài tập mới được, nhưng lúc đó, Phùng hổ cũng yêu cầu, Nhạc khả trước cũng phải làm gì đó để thỏa mãn hắn.
Nhạc Khả hiện tại đã sớm hối hận khi dùng cách này để khích lệ hắn. Chuôi bút cứng rắn như có như không ma sát bên trong hoa bích, như vậy chỉ đem cảm giác ngứa ngáy trong cơ thể cậu đánh thức, hoa hành sớm cũng cứng lên rồi, khiến tiểu huyệt càng trở nên cơ khát. Mới đưa đẩy vài cái, chuôi bút không đủ thô to sớm đã không thỏa mãn nổi cậu. Cậu cần cái gì đó to hơn để nhồi vào khoảng hư không trong hậu huyệt.
Phùng hổ nào còn tâm tình mà giải đề, hắn nhìn chằm chằm tiểu huyệt đang ngấu nghiến chuôi bút, lỗ thịt cơ khát nhấp mυ'ŧ, đem cây bút từng chút ăn vào, lại chậm rãi nhả ra, dính đầy d*m thủy. Khuôn mặt khả ái của Nhạc khả cũng bày ra vẻ dâʍ đãиɠ vô cùng, tựa hồ muốn bị người chà đạp.
Phùng hổ móc dương cụ cứng cáp đến phát đau trong quần ra, cự vật thô to theo đó mà búng lên, dựng thẳng đứng. Nhạc khả nhìn đến không rời mắt, chỉ muốn nhanh đem nó lấp đầy tiểu huyệt.
“Thầy,” Tên nhóc quăng bút, cầm chính côn th*t mình, “Bài thầy giao chắc em không làm xong nổi đâu.”
Hắn cố ý đem phân thân bày trước mặt Nhạc khả, triển lãm cự vật thô to cho cậu xem: “Nhưng là, bài tập phía dưới này em làm tốt lắm nha, thầy muốn kiểm tra một chút không?”
Nhạc Khả đã muốn đem kế hoạch giải đề vứt xuống sông. Cự vật vừa to vừa thô cắm vào thịt huyệt, không ngừng hấp dẫn suy nghĩ của cậu. Hắn khẩn trương đẩy vào, bợ lấy hai mông cậu, đem phân thân thút vào càng sâu. Nhạc khả cẩn thận nén hơi thở dồn đập, cố không phát ra tiếng rêи ɾỉ. Việc cậu sợ bị phát hiện càng khiến cơ thể thêm mẩn cảm, tiểu huyệt bị chơi càng đem lại cảm giác thăng hoa hơn, Nhạc khả theo nhịp đưa đẩy mà đong đưa mông, khiến cự vật càng nhắm thẳng hoa tâm mà công thành chiếm đất. Trải qua mấy tháng bị bọn lưu manh cùng tên oát này chà đạp, thân thể cậu đã có thói quen truy cầu kɧoáı ©ảʍ.
“Lỗ nhỏ của thầy đúng là cực phẩm, vừa nhanh lại vừa chặt.” Tên nhóc tán thưởng nói, cự vật thô to tại thịt huyệt không ngừng luận động, d*m thủy theo huyệt khẩu chậm rãi tràn ra, theo từng đợt nhấp nhồi mà ướt đẫm nhớp nháp. Nhạc khả dùng sức niết đầu v* của mình, hai chân cuốn lấy eo tên nhóc, đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ vì sự ma sát ngứa ngáy bên trong nhục huyệt. Đang bị cự vật không biết mệt mỏi trừu sáp. Đúng lúc này có tiếng ghỏ cửa.
“Thầy Nhạc, lát nữa có thể đến thư phòng của tôi một chút được không?” Là thanh âm trầm thấp của ba Phùng.
Nhạc Khả sợ tới mức toàn thân run rẩy, vừa lúc Phùng Hổ thút mạnh đến điểm sâu tận bên trong, làm Nhạc khả thần hồn điên đảo, liền cứ thế bị làm tới bắn ra, cảm giác hưng phấn khiến cậu dựng cả sóng lưng, thất thần một hồi mới mở lời đáp: “Vâng… Cháu tới liền đây ạ.”
Phùng hổ ảo não hừ một tiếng, tốc độ trừu sáp nhanh hơn, nhiều lần công kích trực tiếp điểm mẫn cảm của Nhạc Khả, vừa trải qua cao trào Nhạc Khả vô lực mặc hắn ra sức. Tiểu huyệt bị cày bừa đến ngứa ngáy khó chịu, không ngừng co rút. Phùng hổ bị ép tơi tả, chỉ thúc được vài cái, đã đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn sâu vào bên trong.
Đợi Phùng hổ bắn xong, Nhạc Khả vội vàng đẩy hắn ra. Thời điểm dương v*t bán nhuyễn từ bên trong lấy ra, khiến tràng nhục mẫn cảm không ngừng máy động. Nhạc khả cố không tỉ mĩ thưởng thức dư vị cao trào vừa trải qua này, vội vả lấy giấy lau sơ, cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong cũng không kịp giải quyết, vội vả mặc quần đi tới thư phòng.
Mẹ phùng hôm nay đi làm, bà làm hộ tá, bình thường công tác cũng bận rộn. Mà vì công việc làm ăn, nên ba Phùng cũng rất ít khi có mặt ở nhà. Thế nên chỉ cần hôm nào không có ai ở nhà, là y như rằng Phùng hổ sẽ làm càn đem Nhạc khả đặt ở khắp mọi ngõ nhách trong nhà điên cuồng làʍ t̠ìиɦ, cơ hồ mỗi đồ vật, từng mét đất ở đây đều lưu qua dấu vết dâʍ ɖị©ɧ. Nhất là gian thư phòng này, Phùng hổ phi thường thích ở trong này chơi cậu. Trên bàn, cạnh cửa sổ, trên sô pha, trên ghế, cả trên sàn phòng, nhớ tới bộ dạng dâʍ đãиɠ cơ khát của mình, Nhạc khả quả thật không biết phải đem mắt đặt ở đâu nữa, đặc biệt là khi phải đối mặt với phụ huynh học sinh như vầy.
Ba Phùng không nói gì mắt không rời xấp văn kiện trong tay. Nhạc khả đứng ở bên cạnh bàn, ánh mắt bất an nhìn người trung niên trước mặt. Y cùng Phùng hổ bộ dạng tương tự, nhưng hơn là ở vẻ thành thục phong độ. Tuy rằng từ khi tiếp xúc tới giờ cậu thấy y cũng khá tao nhã thân thiện, nhưng sự uy nghiêm của một trụ cột gia đình cũng khiến Nhạc khả có chút câu nệ. Huống chi ngoại trừ vài ngày đầu cậu thật sự dạy Phùng hổ học ra thì sau đó đều toàn là cậu dùng thân mình dạy dỗ hắn cả…
“Phùng hổ ở chung một chổ với thầy cũng vui vẻ hòa thuật nhỉ?” Ba Phùng một bên xem văn kiện, một bên hỏi.
“Vâng… Ở chung cũng được, Phùng hổ thực nghe lời thực hiểu chuyện.” Nhạc Khả vội vàng nói.
Kỳ thật hắn chỉ ở thời điểm Nhạc khả dạng hai chân, dùng cự vật đưa đẩy trong nhục huyệt của cậu mới nghe lời mà thôi. Nhạc khả vừa thầm so sánh hai cha con họ vừa nghĩ. Sau huyệt nhịn không được lại run lên, cảm giác tϊиɧ ɖϊ©h͙ sắp chảy ra, làm cậu căng người gồng mông chặn lại.
“Thầy khách khí rồi, con tôi là dạng người nào, làm cha tôi rõ ràng nhất.” Ba Phùng mở miệng cười.
Nhạc Khả chột dạ quay đầu đi chỗ khác, ba Phùng tựa hồ nghĩ vạch trần như vậy rất mất mặt, lại an ủi nói: “Bất quá tôi xem qua mấy bài kiểm tra gần đây của nó, quả thật có tiến bộ. Hy vọng thầy vẫn có thể
dạy bảo nó.”
Là dạy hắn như thế nào chơi mông sao? Nghĩ đến đây, thân thể Nhạc Khả lại bắt đầu không an phận, cái mông chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ lại bắt đầu mấp máy, muốn đem mớ dị vật bên trong bài trừ ra ngoài: “Chú… Khen quá lời… Rồi.”
“Phùng hổ vẫn là con nít, tuổi trẻ thịnh khí, hy vọng thầy bao dung nó một chút. Đứa nhỏ này lại mê chơi, về sau cũng làm phiền thầy Nhạc lo lắng.” Y quay đầu lại, chân thành hướng Nhạc khả nói.
“Cái này, đây là phải làm, phải làm!” Nhạc Khả vội vàng nói. Lời y nói khiến cậu cảm thấy tội lỗi mãng liệt, nhất là hiện tại, sau mông còn ngậm đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của con y. Khiến cậu dù muốn rụt rịt dù chỉ một chút cũng không dám, mà y lập tức phát hiện ra cậu có chút kì lạ.
“Thầy làm sao vậy, thầy Nhạc?” Y tiến lại, thân thiết nói.
“Không có việc gì…” Nhạc Khả lắc đầu, tức thì không khống chế được, tϊиɧ ɖϊ©h͙ ấm nóng như không có rào cản, một đường muốn tuôn trào khỏi lỗ hậu. Mà vừa rồi, vì vội vàng quá, khiến cậu lại không kịp mặc qυầи ɭóŧ.
“Sao toàn thân cứng ngắt thế này, thầy không khỏe à?” Y tiếp tục hỏi.
“Không… Là…” Nhạc Khả muốn nói nhưng không nói được thành lời, cậu chỉ đành cầu nguyện mớ tϊиɧ ɖϊ©h͙ đừng gây rối đem quần cậu làm ướt thành một mảng. Nhưng lời lẽ không rõ ràng lại khiến ba Phùng hiểu lầm ý, tưởng cậu khó chịu nhưng vẫn cố nhẫn nhịn, không nói hai lời đã ôm lấy cậu đặt trên sô pha.
Động tác bất tình lình của y, khiến Nhạc khả rốt cục không kiềm chế nổi nữa. Huyệt khẩu buông lỏng, làm tϊиɧ ɖϊ©h͙ cuồn cuộn không ngừng trào ra. Mà vừa hay hôm nay cậu lại mặc quần loại chất liệu mỏng, nên gặp dịch thể cứ thế mà bết ngay lại, nhớp nháp ê hề. Ba Phùng cảm thấy lòng bàn tay dính thứ gì đó vừa ướt vừa nóng, y kinh ngạc nhìn cậu. Trong đầu Nhạc khả ong lên một tiếng, chỉ cảm thấy vừa thẹn vừa áy náy, hận không thể chết giấc cho rồi.
“Thầy Nhạc,” Y đột nhiên nói, Nhạc Khả đã chuẩn bị sẳn tinh thần đối mặt với phẫn nộ cùng quở trách của y.
“Kỳ thực Phùng hổ cùng tôi ở các phương diện đều khá giống nhau. Bất luận là diện mạo, hay là tính cách.”
Cũng không giống ý trách mắng, Nhạc Khả không rõ ý tứ của ba Phùng, cậu khó hiểu nhìn đối phương. Ba Phùng lại nói tiếp: “Thậm chí cảm giác hứng thú gì đó cũng giống nhau. Cậu biết rõ vì sao tôi mời cậu làm gia sư chứ?”
Nhạc Khả lắc lắc đầu.
“Tôi từ lần đầu tiên gặp đã chú ý tới cậu. Rất nhiều kẻ ngẩn người chỉ đơn thuần là đang nghĩ tới việc nhàm chán nào đó,” Y ghé sát vào cậu, “Mà cậu ngẩn người là nghĩ tới cái gì vậy? Dĩ nhiên biểu tình thất thần đó, là đang hồi tưởng lại cảm giác bị chơi tới dục tiên dục tử đi?”
Y vói tay vớ lấy thứ nằm giữa hai chân cậu, cách một lớp vải ướŧ áŧ mà xoa mà nắn. Nhạc khả vặn vẹo người giãy dụa, lại bị ba Phùng đè lại.
“Cho nên tôi thật sự rất muốn biết, bộ mặt khả ái nhỏ nhắn này khi đạt được cao trào thì sẽ có biểu tình gì. Có chút đáng tiếc là, bị thằng nhóc kia ăn trước rồi. Thế nào, nó chơi cậu sướиɠ chứ?”
Nhạc Khả khϊếp sợ nhìn ba Phùng, đến giãy dụa cũng quên luôn. Y cởϊ qυầи cậu ra, phi thường hạ lưu liếʍ lỗ tai cậu: “Thầy Nhạc, tôi muốn kiểm tra bài tập của thằng nhóc kia.”
Ngón tay ba Phùng chạm tới huyệt khẩu nhớp nhúa, hoa bích đỏ bừng mấp máy gợi cảm bởi vừa trải qua một lần cao trào, còn dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính dính ướt ướt. Ba Phùng ấn ngón tay vào sâu bên trong tiểu huyệt, ở bên trong không ngừng dùng sức moi móc, đem tinh thủy chảy đầy ra, khiến phần đệm sô pha sạch sẽ dưới mông đều hủy sạch.
Ba Phùng cười nói: “Xem ra thằng oắc nhà tôi làm bài tập cũng nhiều lắm đấy.” Ngón tay y trừu động, bởi vì đã có sẳn d*m thủy, lỗ nhỏ vừa mềm lại vừa co giãn, không cần dùng sức đã mó đến tận nơi sâu xa nhất, “Thầy sửa bài cũng thật vất vả đi?”
Ngón tay ba Phùng to lại linh hoạt, móng tay gảy gảy không ngừng đem tới kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Nhạc khả nhịn không được cong eo lên. Tuy rằng cậu đã bị chơi rất nhiều lần, nhưng tình huống như vầy vẫn là lần đầu tiên Nhạc khả được trải nghiệm.
Cư nhiên bị phụ huynh học sinh dùng tay gảy gảy…… Hơn nữa… Thật thoải mái……
Cậu cau mày chịu đựng cảm giác nhục huyệt bị sờ. Nếu là Phùng Hổ hoặc đám thanh niên kia, Nhạc khả đã sớm chổng mông, bày bộ mặt dâʍ đãиɠ nhượng xúc xích của bọn họ nhồi đầy mông. Nhưng hiện tại, cậu không có lá gan như vậy.
“Phùng… Chú Phùng, làm ơn…… Dừng tay.” Cậu bối rối đem lời phun ra, đưa tay đặt ở trước ngực ba Phùng muốn đẩy y ra. Thân hình cường tráng dưới lớp áo sơmi của y càng khiến cậu thêm khô nóng, cậu không ngừng tránh né ngón tay ba Phùng đang cắm sau mông mình, miệng lại cố nói: “Chú..Phùng, chú… Chú.. Là bậc cha chú, làm sao có thể làm loại… Chuyện này.”
Nhạc Khả phí công giãy dụa, ý đồ muốn ba Phùng ngừng hành vi này lại. Chỉ cần y ngừng tay, cậu liền lập tức rời đi, tuyệt sẽ không ngoái đầu lại. Nhưng thú tính một khi đã trổi dậy thì có ngu mới bỏ qua bửa ngon trước mặt thế này, y bắt lấy tay Nhạc khả, tháo caravat cột hai tay cậu lại, đồng thời dùng lực banh rộng hai chân cậu ra. Mắt liếc nơi nào đó một cái, y liền nhếch miệng cười.
“Còn nói cái gì mà không muốn không muốn, thằng nhỏ đã sớm cương rỉ cả nước. Thầy Nhạc, cậu quả nhiên rất dâʍ đãиɠ.”
Nhạc Khả đỏ mặt, ngón tay ba Phùng kều nhẹ đỉnh hoa hành, vật nhỏ khẽ run rẩy, dâʍ ɖị©ɧ phun ra càng nhiều. Cậu bất an nhìn y, chút đạo đức còn sót lại ở tận cùng tâm khảm bảo cậu phải đẩy cửa chạy trốn, nhưng tấm thân dâʍ đãиɠ này lại…. Cậu nhịn không được nhìn đũng quần của ba Phùng. Rất to, cậu liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc. Nhưng bản thân vẫn như cũ cố vãn cầu nói: “Chú Phùng…Đừng như vậy…”
Ba phùng cười khan một tiếng, cúi đầu ngậm lấy vật nhỏ của cậu.
“Ô……” Nhạc Khả che miệng lại, trợn trừng mắt nhìn phân thân đang không ngừng tiến nhập trong miệng ba Phùng. Đầu lưỡi linh hoạt cọ sát qυყ đầυ,liếʍ tới hành thân, rồi ở túi thịt bên dưới mà hôn mút không ngừng. Nhạc Khả bị hút đến nhũn toàn thân, liên tục bắn ra ba lượt, bị ba Phùng một mạch nuốt hết.
Nhạc Khả bàng hoàng nhìn y, cảm giác bắn tinh làm đầu óc cậu trống rỗng. Ba Phùng cởi bỏ khóa quần, rút cự căn nặng trịch ra khiến Nhạc khả tham lam nhìn không rời mắt.
“Thầy Nhạc, có muốn thử mυ'ŧ đại cự vật một chút không?” Y hỏi cậu.
Nhạc Khả do dự nhìn khối thịt khủng bố, tay như bị ma xui quỷ khiến rờ tới. Vừa cứng vừa nóng, không chỉ thô mà còn rất bự, phần đỉnh có chảy ra chút dịch thủy. Cậu thật muốn thử nếm qua hương vị, muốn đem nó thút thật sâu trong đ*t, Nhạc khả vuốt ve thiết bổng, hai tay dính đầy dịch nhờn. Cậu cúi người, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ láp đỉnh dương v*t, bị cổ hương vị làm cho mê mẫn, nhịn không được mở to miệng hút lấy.
Ba Phùng không ngừng dày vò bờ mông Nhạc khả, lại bóp lại nắn,ngón tay trượt từ khe háng kéo xuống tới lỗ huyệt, y banh phần mông thịt ra, dùng hai ngón tay chậm rãi tại cổng vào tiến nhập. Cạ cạ làm Nhạc khả ngứa ngáy khó chịu, một bên nhổng mông mặc y đùa bỡn, một bên tận lực mυ'ŧ liếʍ cự vật thô to.
“Miệng nhỏ của thầy Nhạc hút thật tốt.” Ba phùng trầm giọng khen, y càng thêm ấn đầu Nhạc khả xuống thấp, dùng sức chơi cái miệng nho nhỏ của cậu. Phân thân to bự bị liếʍ mυ'ŧ đến ướt đẫm nước miếng, mà Nhạc Khả cũng bị ép đến không thở nổi, chẳng biết đã ngậm bao lâu, cuối cùng ba Phùng thét lớn một tiếng, hung hăng thút sâu trong cuống họng cậu, mạnh mẽ bắn ra mấy đợt tinh.
“Ngô!” Nhạc Khả cố nuốt một miệng t*ng trùng, không ngừng sặc sụa. Phần chất dịch không ăn hết liền theo khóe miệng chảy xuống, rơi đầy trên ghế sô pha.
Đoạn kế tiếp cuối cùng cũng tới, ba Phùng đem hai chân cậu đặt trên vai, Khối thịt thô to đặt ở trước tiểu huyệt ướŧ áŧ, hơi dùng chút lực, lớp nhục huyệt liền tách ra nhượng cực đại qυყ đầυ tiến vào. Lúc này Nhạc khả tinh thần tỉnh táo lại, liều mạng giãy dụa. Cậu cầu xin: “Chú Phùng… Chú… Không cần, không cần cắm vào!!!”
Bên trong thịt huyệt vừa nóng lại vừa chặt, tường thịt lại không ngừng mấp mấy, so với được cái miệng nhỏ bên trên mυ'ŧ đã sướиɠ lại càng sướиɠ hơn. Ba Phùng lúc này còn hơi đâu bận tâm cậu đang nói cái gì, nhấp hông tiến công, đem thô to phân thân một đường lút cán.
“Không cần!” Nhạc Khả khóc thét, dương v*t một đường cắm sâu trong tiểu huyệt triệt để đánh tan mớ đạo đức cuối cùng bên trong cậu, khiến cậu vừa thẹn vừa nhục, nhưng thân thể cũng không vì thế mà bắt đầu hưng phấn, cậu tựa như xử nữ bị cưỡng hϊếp không ngừng than khóc. Ba Phùng lại mặc kệ, càng nhấp càng sâu. Nhạc Khả bị bức tới phát khóc khiến y hưng phấn không thôi, y đùa bỡn đầu v* cùng phân thân dựng đứng của cậu, vừa xoa vừa nắn, đôi khi còn dùng răng nanh cắn núʍ ѵú đến sưng đỏ. Ba Phùng hung hăng cày bừa nhục động tiêu hồn, đem Nhạc khả làm tới ngã nghiêng ngã ngửa.
“Nhục huyệt siết quá, quả nhiên… Trời sinh tiêu hồn động……” Ba Phùng thở phì phò hưng phấn nói, từng khắc từng giây không ngừng trừu cắm. Nhạc Khả khép mắt, đem từng giọt nước mắt vắt ra chảy thành hàng. Ba Phùng vươn đầu lưỡi, đầy gợϊ ȶìиᏂ liếʍ láp không chừa một chút.
“Rõ ràng thân thể dâʍ đãиɠ, còn bày đặt khóc lóc vờ làm gái trinh mới lần đầu bị chơi.” Y càng quấy đâm chọt đem d*m thủy rải đầy nơi giao cấu. Chưa từng bị làm tới sâu như vậy, hơn nữa dương v*t so với cái mớ trước kia từng ăn cũng khủng hơn rất nhiều, Nhạc Khả thích đến cả người run run.
Ba Phùng càng chơi càng hưng phấn, y tiến tới đè hẳn lên người Nhạc khả, côn th*t càng thút càng sâu: “Nhóc dâʍ đãиɠ, Khối thịt bự này của anh chơi cưng có tốt không?” Y một bên vừa ra sức làm vừa hỏi cậu.
Nhạc Khả quật cường cắn răng, không nói một lời, nhưng l*иg ngực phập phồng liên hồi cùng toàn thân mãnh liệt run rẩy đã bán đứng cậu. Thấy cậu phản ứng, ba Phùng cười nhẹ, lại đổi góc độ trừu sáp, hướng hoa tâm một đường thẳng tiến. Lỗ nhỏ bị chơi đến vừa chua vừa xót, giống như bị nhấn chìm. Nhạc Khả không ngừng thở dốc, bị kɧoáı ©ảʍ công kích đến bất lực trốn tránh.
Ba Phùng lại cố ý thả chậm tốc độ, như hời hợt vuốt ve hoa bích. Mà loại chậm rãi thút tiến này thật khiến Nhạc khả phát cuồng, bên trong lỗ nhỏ đã bắt đầu ngứa ngáy vô tận, không ngừng co rút kháng nghị, cậu nhịn không được nâng eo cọ xát cự vật của y.
“Nhóc dâʍ đãиɠ, Khối thịt bự này của anh chơi cưng có tốt không?” Ba Phùng lại hỏi cậu.
“Tốt… Tốt lắm! Lỗ nhỏ bị thịt bự chơi sướиɠ….” Chút xấu hổ cuối cùng đã bị cậu vứt bỏ, cậu lắc mông, miệng không ngừng phun ra những từ ngữ dâʍ đãиɠ được học hỏi từ đám thanh niên trước kia: “Anh trai…… Dùng sức chơi, chơi chết… Lỗ nhỏ…… Mau…… mau lên, lỗ nhỏ còn muốn……… Đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh bơm vào……”
Bởi khi nãy khóc mà khóe mắt cậu vẫn còn ướŧ áŧ, hiện tại nhìn vào so với da^ʍ phụ còn muốn da^ʍ phụ hơn, cậu dâʍ đãиɠ đong đưa eo, đem thú tính của ba Phùng moi ra sạch, y banh rộng hai chân cậu điên cuồng đâm da^ʍ huyệt đến nước chảy ròng ròng, nơi kết hợp giữa hai người bị trừu sáp thiếu điều muốn nổi bọt, khắp nơi trên ghế sô pha thì toàn tϊиɧ ɖϊ©h͙ dùng d*m thủy. Nhạc khả vô lực để y tận sức cày bừa. Ba Phùng dụng lực vừa mạnh lại vừa mau, mỗi cú đều hướng hoa tâm mà thút, đâm đến cậu nói cũng nói không thành lời, chỉ có thể há hốc miệng nhỏ, sướиɠ đến nước miếng chảy đầm đìa. Thịt nhỏ sớm đã bị làm bắn đến choáng váng, thậm chí còn có một ít t*ng trùng dính ở trên mặt.
Nhìn ba Phùng chơi Nhạc khả, đâm chọt đến thất thần. Thằng oác con trốn bên ngoài xem không nhịn được, hắn chạy đến theo ông ba mình đem Nhạc khả ấn ở trên ghế sô pha, bắt đầu một màn dâʍ ɭσạи ba người.