“Vậy, thầy đi nhé.” Nhạc Khả đem sách giáo khoa bỏ vào cặp, chào phụ huynh học sinh xong, liền rời khỏi nhà người ta.
Nhạc Khả vừa vào đại học, tuy rằng đã hơn 18 tuổi nhưng vóc dáng trông rất khả ái. Dù đã cố tập luyện nhiều loại vận động nhưng hiệu quả chẳng đạt được bao nhiêu. Tay nhỏ chân nhỏ, khuôn mặt trẻ con, cặp kính cận cùng với mớ tóc mềm mại khiến cậu nhìn so với bạn đồng lứa trẻ hơn rất nhiều. Dù có để chung với 1 đám học sinh trung học cũng chẳng có gì khác biệt.
Hôm nay cậu đi dạy thêm ở một tiểu khu gần chợ. Mới hơn 9 giờ tối, các cửa hàng chung quanh đã dọn dẹp hết sạch, chỉ còn vài tạp hóa với ánh sáng mờ ảo đơn độc ven đường. Nhạc khả kỳ thực không thích dạy ở gia đình này lắm, mỗi lần về phải đi qua khu chợ âm u, còn phải xuyên qua một ngõ nhỏ ngoằng ngoèo tối tăm. Nhưng mà tiền thù lao quả thật rất được, hơn nữa phụ huynh học sinh đối đãi với cậu rất tốt, dạy được hai tháng cũng bắt đầu thấy quen.
Đi được hơn phân nửa chợ, trong không khí còn bốc lên mùi rau củ thịt cá bị phân hủy thối nồng nặc. Nhạc Khả cất bước nhanh hơn, kế tiếp chỉ cần đi hết con hẻm nhỏ khúc khuỷu là có thể tới trạm xe buýt. Cậu nhìn con hẻm cách đó không xa bằng đôi mắt đã có chút thích ứng với hắc ám, hình như có vài người đang đứng.
Nhạc Khả không khỏi cảm thấy khẩn trương, cậu sợ nhất là gặp phải côn đồ, nhưng sau khi tỉnh táo lại nghĩ: Hẻm này cũng không dài lắm, nếu hét toáng lên hẳn sẽ có người nghe thấy, hơn nữa trên người chỉ có mấy trăm đồng cùng cái điện thoại nội địa cùi — chính là vì muốn đổi đi động nên cậu mới phải đi làm thêm — nếu đối phương đòi tiền, liền đem cái này cho bọn họ đi. Vậy là cậu lớn gan đi về phía trước.
Quả nhiên, vừa tiến vào ngỏ nhỏ, Nhạc Khả liền cảm giác được bọn họ đang nhìn, tổng cộng có ba người. Nhạc khả chỉ dám trộm dùng khóe mắt lia qua, đối phương cũng không mấy hảo cảm ngòm ngó cậu. Điều này khiến Nhạc khả càng thêm khẩn trương, cước bộ càng thêm nhanh hơn.
“Em trai, có hộp quẹt không? Cho anh xin chút lửa.” Một người trong đó đột nhiên mở miệng.
Nhạc Khả sợ tới phát run, khựng lại giữa đường:”Tôi không… Hút thuốc.” Cậu lắp bắp trả lời.
Ba người kia cười ngất, đem cậu ép vào góc tường. Nhạc Khả sợ muốn nhũng cả hai chân, vội vàng nói: “Tiền với di động đều ở trong cặp.”
“Bọn anh không cần tiền.” Ba người xích tới càng gần,”Chỉ muốn tìm người cùng chơi đùa thôi.”
Một loại cảm giác nguy hiểm chậm rãi theo lỗ chân lông toát ra, cả người cậu mồ hôi ròng ròng. Cậu rụt lùi thân thể, ánh đèn xa xa chiếu vào khuôn mặt tái nhợt của cậu, biểu tình thất thần đó càng khiến mấy người họ thêm càn quấy. Một tên vỗ vỗ mặt cậu: “Bộ dạng cũng rất đáng yêu.”
“Các người muốn thế nào!” Sợ hãi khiến cổ họng cậu cứng ngắt, thanh âm cũng trở nên khô sáp bén nhọn dị thường. Cậu nhìn ba tên kia, cảm thấy trong mắt bọn họ dấy lên một loại da^ʍ tà gì đó.
“Không ngoan nha, cùng bọn anh chơi chút đi.” Một bàn tay sờ tới chổ giữa hai chân Nhạc khả:”Nhỏ như vậy, vẫn còn non lắm!”
“Vậy thì càng tốt, chơi vậy mới đã nghiền!”
“Không… Không được!” Nhạc Khả lui lại né tránh bàn tay của gã thanh niên, lúc này cậu mới thật sự hiểu được mình đang gặp loại tình cảnh gì. Cứu với! Vừa định há miệng kêu cứu, miệng đã bị bịt kín, cánh tay từ phía sau túm lấy kéo hai tay cậu ra sau lưng, hai chân thoáng chốc mềm nhũn ngã quỳ xuống. Một lúc sau, Nhạc khả mới phản ứng lại quơ chân chống cự. Cậu cố giãy dụa đào thoát. Nhưng thân thể gầy yếu hoàn toàn trốn không khỏi sự áp chế của nhiều người.
“Để tao nếm thử hương vị của cái miệng nhỏ nhắn này nào.” Một gã đi tới trước mặt cậu, kéo khóa quần, đem thằng em lấy ra. Nhạc khả hiểu được hắn tính làm gì nhịn không được rêи ɾỉ, mãnh liệt giãy dụa, cực lực tránh né kiếp nạn sắp tới.
“Ngoan ngoãn cái coi!” Một bạt tai sán tới, khiến đầu óc cậu choáng váng, đau đến kêu trời, Nhạc khả bị đánh đau đến nữa giờ cũng không dám nhúc nhích. Thừa dịp cậu bất động, hắn dùng sức banh miệng cậu, đem cự vật tanh hôi nhét vào.
“Thế nào?”
“Thích chết người! Cái miệng nhỏ này vừa mềm vừa nóng, nếu chịu liếʍ mυ'ŧ một chút nữa là nhất luôn.” Hắn hưng phấn đong đưa eo, từng đợt từng đợt cạ vào đầu lưỡi cậu, hòa cùng mùi bộ vị nồng đậm, khiến Nhạc khả muốn buồn nôn. Đầu bị cố định, bả vai cùng hai tay bị đè không thể nhúc nhích, mặc cho gã còn lại cỡi bỏ quần áo cậu, ở trên người cậu sờ soạn, hôn liếʍ. Nhạc khả không nghĩ sẽ gặp phải loại vũ nhục này, nhịn không được bật khóc.
“Khóc cái gì, đợi lát nữa là cưng thích liền à.” Tên thanh niên đang rong rũi trong miệng cậu cười dâʍ đãиɠ, động tác lại càng nhanh, đâm đến Nhạc khả thở không nổi. Sau đó y đem dương v*t dính đầy nước bọt rút ra, nhắm ngay mặt Nhạc khả mà bắn, một cổ chất lõng ấm nóng phun đầy mặt cậu, dính đầy kính, rồi theo cằm chảy xuống khắp cổ.
Bọn họ ha ha cười, Nhạc Khả trừng hai mắt, nhục nhã khôn cùng khiến cậu phẫn nộ đến phát run. Lúc này, một gã khác tiến tới thay vị trí, chuẩn bị đem của gã nhét vào. Nhạc khả mặc thứ ghê tởm đó cắm vào miệng, chờ gã không phòng bị liền cắn xuống.
“A!” Gã che đũng quần, hạ thân đau nhức:”Con mẹ nó! dám cắn tao!” Gã thẹn quá hóa giận nói, vừa ngoan độc đạp Nhạc Khả mấy đạp, đá thẳng Nhạc khả văng vào vách tường, cuộn thành một đoàn.
“Tốt lắm tốt lắm, đánh nó tàn sẽ chẳng còn đồ để chơi đâu.” Tên vẫn đang kiềm tay cậu lên tiếng, y nắm lấy tóc Nhạc khả uy hϊếp:”Còn dám cắn tao liền bẻ khớp hàm mày, đánh gãy của mày biết chưa.”
Chút sức phản kháng vừa rồi của Nhạc khả tựa hồ trôi mất tăm, cậu hiện tại đau đến thở không nổi, tùy ý tên thứ hai nhét phân thân vào miệng. Quần cậu sớm đã bị lột mất, một bàn tay ở hạ thể cậu vuốt ve, khi thì đem dương v*t mềm nhũng của cậu vuốt ve, khi thì xoa mông bóp đít cậu. Nhạc khả sợ lại bị đánh nên chẳng dám giãy dụa.
“Làm sao vậy, sờ lâu thế mà không cứng lên được, hàng này có vấn đề không đây.” Tên thứ nhất mở miệng nói.
“Có vấn đề cái gì, còn không phải tại thằng ba đánh ngoan độc như vậy sao.”
“Trực tiếp cho nó chút thuốc, cam đoan sướиɠ chết giấc.” Gã vừa nãy bị cắn nói.
“Cho chơi thuốc làm thì thích thiệt, nhưng lỡ chơi tới hư luôn thì biết làm sao?”
“Quản cái quái gì.” Gã bị gọi thằng Ba đi tới, lấy trong túi ra cái gì đó, ngồi xổm bên người Nhạc khả nói:”Em trai, trét cái này, một chút nữa cưng sẽ sướиɠ điên luôn cho coi.”
Gã mở cái hộp nhỏ trong tay, quệt ra một thứ gì đó giống thuốc mỡ, phân biệt bôi ở hai đầu v*, phân thân, cuối cùng còn banh mông cậu ra, cắm vào hậu đình cậu. Nhạc Khả liều mạng giãy dụa, bị gã gắt gao đè lại, đem thuốc mỡ kia trong ngoài bôi trét.
Tên đầu tiên đứng ngoài nhìn cười nói: “Oa, dùng nhiều như vậy, chỉ sợ đợi lát nữa sẽ da^ʍ đến thoát tinh luôn nha.”
“Hừ, để cho cái đồ đĩ này biết bản thân nó có bao nhiêu dâʍ đãиɠ!” Gã dùng sức ngoáy hậu huyệt của Nhạc khả, cẩn thân đem thuốc mỡ thoa đều từng nếp gấp.
Lúc này tên đang làm trong miệng Nhạc khả cũng bắn. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ không khỏi theo khóe miệng cậu tràn ra ngoài. Nhạc Khả nhịn không được lắc lắc đầu muốn phun ra, lại bị y cầm dương v*t vỗ trên mặt nói: “Phun cái gì, đợi lát nữa khóc lóc cầu được uống còn không kịp.”
Cảm giác hậu huyệt ngứa ngáy vô cùng, sau đó là đầu v*, đến dương v*t cũng rất ngứa, ba tên thanh niên đứng một bên nhìn phản ứng của cậu, không bao lâu sau phía trước của Nhạc khả cũng ngẩn đầu, dựng thẳng giữa hai chân. đầu v* vừa sưng vừa cứng, nổi bậc trên bờ ngực đơn bạc. Mà bên trong hậu môn truyền đến một cảm giác chua xót, nóng rực kì dị, thiêu đốt thần kinh toàn thân cậu. Hô hấp Nhạc khả rối loạn, cậu vừa rêи ɾỉ vè vặn vẹo cơ thể, cố bài trừ đi cảm giác ngứa ngáy. Nhưng lại không biết càng động sẽ càng ngứa lợi hại hơn, thuốc mỡ sẽ càng tiến sâu vào niêm màng, dược hiệu sẽ lan tỏa khắp toàn thân. Chỉ chốc lát sau, cậu nằm trên mặt đất, cả người ửng hồng, rêи ɾỉ đầy xuân tình.
“Cậu em đây đã chịu không nổi rồi.” Một tên sờ soạn dương v*t đang chảy nước của cậu, đưa tay kia hung hăng cắm vào hậu huyệt phía sau.
“A!!” Nhạc Khả khống chế không được kêu lên, động tác thô bạo của hắn vừa đúng giảm bớt ngứa ngáy, cậu nhịn không được kẹp chặt ngón tay gã thanh niên, nhượng hắn giải phóng cậu khỏi thống khổ.
“Siết chặt như vậy, cưng thực sự còn non sao?” Hắn cười nhạo cậu, ngón tay dùng sức tại tiểu huyệt trừu sáp:”Quá dâʍ đãиɠ nha, cảm thấy sướиɠ lắm hả?”
Nhạc Khả cắn môi không nói, xấu hổ cúi đầu. Tuy rằng mặt sau đã giải quyết được ít nhìu thống khổ, nhưng là dương v*t phía trước cùng hai đầu v* vẫn còn khó chịu muốn chết. Hai tên còn lại thấy cậu thống khổ, một người nắm đầu v*, một tên khác vuốt ve dương v*t cậu. ba nơi khó chịu nhất đồng thời cùng được chiếu cố, Nhạc Khả quả thực thoải mái muốn khóc.
“Em trai, bọn anh chơi cưng sướиɠ lắm đúng không?” Tên đang chơi hậu đình cậu cười dâʍ đãиɠ hỏi.
Nhạc Khả cúi đầu không nói một lời, bởi chỉ cần cậu mở miệng, nhất định sẽ bị tiếng rêи ɾỉ bán đứng, chút lý trí còn sót lại sau cùng khiến cậu tùy ý để bọn họ nhục nhã.
“Rốt cuộc thích hay không hả?” Ngón tay trong hậu huyệt lại thêm vài phần lực, mà bàn tay phía trước cũng phối hợp gãy gãy chơi đùa đỉnh dương v*t của Nhạc khả, khiến cậu kí©ɧ ŧɧí©ɧ kịch liệt run rẫy toàn thân, thiếu chút nữa kêu ra tiếng.
“Đến như vậy rồi còn giả bộ thuần khiết cái gì.” Tên thanh niên cười nhạo, hướng hai người còn lại nháy mắt, cả ba đồng thời ly khai khỏi người Nhạc khả.
Vừa có chút mồi nổi lữa, khiến cảm giác càng thêm mãnh liệt, không có tay chân an ủi, cảm giác ngứa ngáy trong cơ thể làm cho Nhạc Khả điên loạn. Cậu không tự chủ vặn vẹo thân thể, phát ra từng trận rêи ɾỉ.
“Em, hiện tại cảm thấy thế nào?” Bọn họ cười hỏi cậu.
“Rất……… ngứa, rất… rất khó chịu…” Nhạc Khả nhịn không được nói.
“Bọn anh đến giúp em gãi nhé?”
Nhạc Khả cắn răng không nói lời nào, cậu kẹp chặt cọ sát hai chân, kiệt lực khu trục cảm giác thống khổ vì du͙© vọиɠ.
Bọn họ banh hai chân cậu ra, đem hạ thể cậu toàn bộ phơi bày. Ánh trăng cùng ngọn đèn xa xa chiếu rọi nơi giữa hai chân cậu, chỉ thấy ở đó một mảnh ướŧ áŧ, chồi non chưa biết sự đời cùng tiểu huyệt non mịn khiến ba người rụt rịt.
“Thật là một thằng nhóc quật cường.” Tên đang ở phía sau giúp cậu banh rộng hai chân làm bộ bất đắc dĩ nói, y nâng tấm thân Nhạc Khả lên, đem dương v*t vẫn đang kiềm nén để ở trước mật huyệt Nhạc Khả, chậm rãi tại động khẩu ma sát.
“Anh trai đem cự vật nhét vào gãi ngứa cho em nhé, được không?” Y tại bên tai cậu nhẹ giọng nói, để hai tên còn lại khoái chí đứng nhìn.
“Không cần…… Tiến vào……” Nhạc Khả dùng chút lý trí còn sót lại nói. Trên thực tế, nhục côn tại động khẩu ma sát vừa to lại vừa thô, cơ hồ khiến cậu phát cuồng, bên trong cũng ngứa muốn điên rồi, cậu liều mạng khắc chế chính mình muốn xoay eo đem côn th*t ma sát trong hoa huy*t.
Gã thanh niên cười cười, đồng thời hung hăng đem eo Nhạc khả ấn xuống, đem côn th*t tại hậu huyệt một cú lút cán, hoa bích đang ngứa ngáy khôn cùng bất giác bị sự ma sát đột ngột khiến cậu kêu gào. Không đợi cậu phản ứng lại, y đã đem cậu đẩy ra phía trước, dùng sức trừu sáp không ngừng.
“Nha a a a a!” Nhạc Khả rốt cuộc nhịn không được, gặp phải loại phá thân mạnh mẽ đó phá tan phòng tuyến cuối cùng của cậu, thân thể bị dụng dược mẫn cảm dọa người, khiến cậu có thể cảm nhận được phân thân của gã thanh niên, rõ ràng đến mức có thể nhận rõ được từng sợi gân xanh trên đại qυყ đầυ. Theo động tác trừu sáp tràng bích, tra tấn khiến cậu nhịn không được bật khóc.
Y hung hăng kéo hai chân cậu ra, đem phân thân chính mình đâm thật sâu, y dùng toàn lực chơi Nhạc Khả, đem cự vật ra vào nhồi đầy tiểu huyệt cậu, sáp đến d*m thủy văng tung tóe cả lên.
“Nói, anh trai đây làm cho cưng sướиɠ muốn chết?” Y vừa sáp vừa hỏi.
“… Thích…… Rất thích!” Nhạc Khả phát khóc kêu,”A a a… Điểm nhẹ… Ân…… A, hàng tốt…… Nhanh lên…… Còn, còn muốn……” Cậu đã muốn bị chơi đến hồ ngôn loại ngữ, căn bản không biết chính mình đang nói cái gì.
“Có muốn sờ sờ cự vật của mấy anh đây không nào?” Y tiếp tục hỏi.
“Muốn…… Muốn………” Nhạc Khả mở to hai mắt mờ mịt nhìn y, tay chủ động giơ lên chạm vào bộ phận giao hợp của hai người còn lại, vuốt ve qua lại: “Lớn quá…… Rờ thích, thật tốt…” Cậu mờ mịt nói.
“Mẹ, thật đúng là dâʍ đãиɠ!” Gã thanh niên đứng xem rốt cục nhịn không được, gã bài khai miệng Nhạc khả đem phân thân của mình nhép vào, đồng thời hai tay dùng sức ngắt véo đầu v* dựng thẳng của Nhạc khả, khiến cậu ăn không kịp tốc độ tiến công của côn th*t. Tên còn lại thì vùi đầu dưới háng Nhạc khả, mυ'ŧ lấy hoa hành của cậu, một bên cầm tay Nhạc khả giúp an ủi phân thân nóng bỏng của hắn.
Nhục động phía sau bị thô bạo tiến công, dương v*t phía trước bị đầu lưỡi siêu kỹ âu yếm, hai đầu v* thì vừa bị vân vê vừa bị chà xát, Nhạc Khả chưa từng trải qua kí©ɧ ŧɧí©ɧ kịch liệt như vậy, tiếng thở dốc cùng tiếng rên rĩ cũng bị côn th*t trong miệng ngăn chặn, cậu chỉ có thể phát ra chút thanh âm hàm hồ, nước miếng theo sự tiến công cự vật mà nhễu nhão đầy cổ. dương v*t cầm cự không nỗi, liền bắn luôn trong miệng gã thanh niên bên dưới.
“Hương vị không đủ nồng a, nhất định là cưng thường xuyên ngoạn nơi này đi?” Hắn phun phân thân Nhạc khả ra nói.
“Ngày hôm qua… Có chơi đùa……” Nhạc Khả mơ hồ không rõ trả lời, mê dược có thêm thành phần bôi trơn, đang bị bọn họ chơi đến chới với, khiến cậu hiện tại cái gì cũng chẳng biết tới nữa. Thời điểm gã thứ 3 rút phân thân ra khỏi miệng cậu, cố ý đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn trong miệng, thậm chí phun trên mặt cậu, tóc rồi cả ngực. Cậu bày vẻ mê loạn nuốt lấy đám tϊиɧ ɖϊ©h͙ đó, tựa hồ thứ dịch tanh hôi này là vô thượng mỹ vị.
“Chậc, nhìn bộ dạng dâʍ đãиɠ này! thật là trung học sinh sao?” Gã nhịn không được cười nhạo cậu.
Nhạc Khả bị làm đến chết đi sống lại, căn bản chẳng quan tâm những người kia nhận sai tuổi mình, kẻ vẫn đang chơi lỗ hậu của cậu hỏi: “Miệng nhỏ phía dưới cũng muốn uống tϊиɧ ɖϊ©h͙ chứ?”
“Muốn…… Tôi muốn…… A a, mau cho tôi…” Nhạc Khả chủ động dùng hai chân kẹp chặt eo y, vặn vẹo thân thể. Bộ dáng phóng đãng câu dẫn này khiến y rốt cuộc nhịn không được, càng thêm điên cuồng cắm thân thể cậu, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ hết thảy phun vào huyệt động tiêu hồn.
“Mẹ, cái miệng nhỏ nhắn phía trước vẫn còn chưa được hưởng thụ, chưa gì đã để cái miệng phía sau nuốt hết.” Gã rút côn th*t ra, huyệt khẩu sưng đỏ tràn ra vài giọt tinh thủy. Bên trong không có cái gì cắm vào hư không ngứa ngáy khiến Nhạc Khả vội vàng lắc mông.
“Đừng rút ra…… Tôi còn muốn…” cậu ôm lấy eo tên thanh niên, thực tủy biết vị cọ cọ lấy phân thân đã có chút mềm nhũng.
Một tên khác từ phía sau ôm cậu vào lòng: “Anh ở đây có thịt heo lớn, có muốn hay không nào?” Hắn hỏi cậu.
“Tôi muốn, tôi muốn!” Nhạc Khả cảm giác được cự vật của hắn đặt ở cửa huyệt. Hắn vuốt ve cự căn vài cái, rốt cuộc nhịn không được, nâng eo liền thút xuống. Cái miệng nhỏ vốn bị làm đến tràn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ bôi trơn, rất thông thuận liền đem thô trưởng côn th*t một mạch nuốt vào. Cậu phát ra một tiếng rêи ɾỉ thỏa mãn, nhanh chóng chính mình động lên.
“Ụ, so đàn bà còn dâʍ đãиɠ hơn.” Tên đang bị Nhạc Khả động động trợn mắt há hốc mồm.
“Bé dâʍ đãиɠ, anh sẽ cho cưng sướиɠ hơn nữa.” Hắn bắt lấy eo cậu, liền kết hợp tư thế đem Nhạc Khả xoay người lại, cực đại qυყ đầυ hung hăng quếch một vòng nội bích, kí©ɧ ŧɧí©ɧ Nhạc Khả một trận run run, hoa hành nhếch cao lên lại phun ra vài tia tinh thủy. Hắn đem cậu đặt ở dưới thân, không giống với tên đầu tiên thô bạo ra vào, y dùng phương thức cửu thiển nhất thâm chậm rãi trừu cắm, làm đến Nhạc Khả cơ khát khó chịu, vốn tiểu huyệt dâʍ đãиɠ bị loại mềm mại này trừu sáp giống như gãi mà không đúng chỗ ngứa, cậu kẹp chặt cự bổng sau huyệt nội, vội vàng lay động mông. Chỉ có vậy, mới khiến hoa bích đói khát hơi không khó chịu một chút.
“Bên trong ngứa lắm, dùng sức đâm…” Nhạc Khả nhịn không được xoay xoay, ướŧ áŧ khát cầu nhìn hắn. Tuy rằng hai vυ' cùng vật giữa hai chân như trước vẫn bị hai người khác chiếu cố, nhưng điều này so với hậu huyệt phía sau ngứa ngáy thì chẳng có tích sự gì.
“Tiểu da^ʍ oa, đừng nóng vội, chờ anh chơi tới điểm G là cưng thích đến khóc hu hu luôn cho coi.” Hắn đáng khinh vuốt hai má cậu.
Nhạc Khả cũng không rõ cái gì gọi là điểm G, cậu hàm hồ đáp ứng một tiếng, có chút thất vọng quay đầu. Không biết là côn th*t của ai đưa đến trước mặt, cậu mở to miệng ngậm vào, say mê liếʍ mυ'ŧ lấy nó. Cự vật vẫn luôn êm đềm vuốt ve mật huyệt đột nhiên đổi góc độ tống vào một địa phương khác lạ, kɧoáı ©ảʍ thình lình làm cho Nhạc khả run rẫy toàn thân.
“Chính là nơi này a.” Gã thanh niên xấu xa cười, đè eo nhỏ của Nhạc Khả lại bắt đầu dùng sức, nhiều lần trừu sáp đều đỉnh vào điểm này, đến mức Nhạc khả không ngừng kêu a a.
Nhạc Khả chưa bao giờ nhận qua loại kɧoáı ©ảʍ thế này, bị những kẻ này hạ dược khiến cậu tính dục tăng vọt. Đối với hậu huyệt vừa ngứa lại vừa khó chịu mà nói, bị một cự vật thô bạo đâm chọt chỉ đơn giản giảm bớt ngứa ngáy mà thôi, chứ không đem lại cảm giác như thế này, hiện tại toàn bộ mắt huyệt của cậu đều chua xót ngứa ngáy, trải qua từng trận trừu sáp, khiến dương v*t cậu căng trướng muốn suất tinh. Cậu nâng cao mông đón nhận toàn bộ cự vật, miệng trên cũng không ngừng hấp mυ'ŧ một dương v*t cứng rắn khác.
Tựa hồ muốn nhìn thấy bộ dáng càng dâʍ đãиɠ của cậu, gã đột nhiên tăng thêm tốc độ, mỗi một lần đều nặng nề va chạm tới hoa tâm mẫn cảm của Nhạc khả, khiến Nhạc khả sướиɠ đến muốn gào thét, nhưng miệng bị hàm trụ cự vật, giương mồm ra chỉ có thể khóc lóc rêи ɾỉ. Cậu thậm chí dùng sức mở rộng hai mông, khiến đối phương càng dễ dàng chơi mình hơn, hoa hành nãy giờ được ve vuốt cuối cùng cũng bắn ra đại lượng bạc tinh, cơ khát nhục bích gắt gao ngấu nghiến dương v*t của nam nhân, không chịu buông tha dù chỉ một lần kɧoáı ©ảʍ công tiến.
“Chậc, đừng mυ'ŧ nhanh như vậy, bé dâʍ đãиɠ.” Hắn nhịn không nổi, rút dương v*t cứng rắn đến sung huyết, kéo tóc Nhạc khả kề tới phía trước hắn, đem đem cự vật dính đầy dịch thủy nhét vào miệng cậu, nhẹ nhàng vui vẻ bắn ra. Tuy rằng đã bắn quá một lần, nhưng chất lượng vẫn không ít khiến Nhạc khả mém sặc, khiến lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trào ra chảy tung tóe trên mặt, nhìn đến cực kì dâʍ ɭσạи.
“Đến tao.” Gã thứ 3 kéo hai chân Nhạc Khả ra rồi đâm thẳng vào, vốn tiểu huyệt đã bị làm đến đầy nước cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙, phát ra tiếng sùn sụt. Gã này so với hai người trước còn muốn vội vàng hơn, động tác cũng càng thêm thô lỗ, cắm một phát đều nhắm hoa hạch mà tiến, tận lực đưa đưa eo, côn th*t tráng kiện giống như dọng cừ không ngừng tống đẩy, chơi Nhạc khả sướиɠ đến trương thẳng người há hốc mồm, đến một tiếng rên đều nói không nổi. Gã vừa đâm tới vừa nói: “Dâʍ đãиɠ, bị tao chơi có thích không?”
“Rất…… Thích…………” Nhạc Khả vô lực trả lời, nước miếng nước mũi đều rớt cả ra, trông bộ rất thích nha.
“Có thích đồ chơi bự của tụi tao không?”
“…… Vô… Cùng……” Nhạc Khả đã muốn mất đi năng lực trả lời, đối với cậu hiện tại mà nói, đại cự vật cắm vào hậu huyệt mới là trọng yếu.
“Nghe không rõ, nói lớn một chút.” Gã xấu xa thả chậm tốc độ, Nhạc Khả lập tức lớn tiếng gào thét.
“Rất… Thích, anh trai mau dùng sức…… Đúng rồi, đâm em mạnh bạo vô……… Bắn ở bên trong…… Nhanh lên!”
Nhạc Khả thần trí si mê mơ màng, khuôn mặt thanh thuần khả ái cùng mái tóc mềm mại đã dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng nước bọt, mắt kính không biết bị vứt đi đâu. Toàn thân trên dưới chỉ còn mỗi chiếc áo sơmi, cũng loang lỗ ướt đẫm t*ng trùng, cậu dùng sức xoa nắn đầu v* sưng vù của mình, thoạt nhìn vừa gợi cảm vừa dâʍ đãиɠ. Gã nâng mông cậu, như cậu mong muốn mà tận lực chà đạp điểm G, Nhạc Khả cả người xụi lơ, hồn trí trên mây, dương v*t giương giương như muốn suất tinh một lần nữa. Chảy ra chút tinh thủy liền bị người liếʍ lấy, nhấm mυ'ŧ, phối hợp với tốc độ đâm chọt phía sau mà nút liếʍ ra vào.
Trận dâʍ ɭσạи này cứ thế kéo dài tới tận 2 giờ sáng, Nhạc Khả cũng chẳng biết mình đã ra tới lần thứ mấy. dương v*t đến bắn cũng bắn không nỗi, nhưng nhờ thuốc mà vẫn cứng rắn dựng thẳng. Hậu huyệt phía sau bị chơi đến không khép nổi miệng, lúc đầu thì chỉ một cây, sau lại biến thành hai cây thay phiên trừu sáp, nếu không phải Nhạc khả bị làm đến đến sức cùng lực kiệt, muốn đứng cũng không đứng nổi, thì bọn họ còn tính toán để ba người đồng thời chơi. Đáng sợ nhất là trong quá trình bị làm, Nhạc Khả dần dần học được cách dùng hậu huyệt để đạt được kɧoáı ©ảʍ, thậm chí khi đạt tới cao trào, hoa bích bị làm đến vừa sưng vừa đỏ mẫn cảm vô cùng vẫn không ngừng run rẫy co rút, đem phân thân cắm vào mυ'ŧ liếʍ chặt chẽ. Cậu suốt mấy giờ liền đều không ngừng hướng bọn họ cầu dục, liếʍ phân thân cứng rắn của bọn họ sau đó ngồi lên, chủ động vặn vẹo vòng eo ngấu nghiến cự vật của họ, thậm chí còn bài khai song mông đem bộ phận giao hợp triển lãm cho ba người bọn họ thưởng thức. Mãi cho đến khi dược liệu tán đi hết, cậu vẫn còn bị ba người họ thay phiên nhau cắm, cả người dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, nhưng so với hậu huyệt sưng đỏ không ngừng nhảy ra t*ng trùng thì không là gì cả. Đợi cho cả ba người kia hết hứng chơi cậu, Nhạc Khả đã muốn bị chà đạp nát tơi như con búp bê vãi, hai mắt vô thần yếu đuối nằm ở góc tường, Bọn họ mặc quần áo, thỏa mãn cười, mỗi người rút bóp móc ra một cọc tiền cuộn thành trục rồi nhét vào hậu huyệt Nhạc khả………
Ngày hôm sau Nhạc khả xin nghỉ dạy ở gia đình kia, vài ngày sau rốt cục cũng đổi được điện thoại cũ, di động mới được quảng cáo rầm rộ có rất nhiều tính ưu tú, ngoại hình thời trang, sử dụng cũng rất thuận tiện. Ngày hôm đó khi trở lại ký túc xá cậu nói với bạn trong ktx rằng khi đi dạy về gặp đồng hương, rồi tại nhà người ta ngủ qua một đêm. Trừ bỏ trên mặt mỏi mệt cùng chút biểu tình thất thần ra, bất luận kẻ nào cũng không hoài nghi lời cậu nói, chuyện này giống như căn bản không có phát sinh gì.
Nhưng đôi khi Nhạc Khả cảm giác hậu huyệt phía sau trống rỗng ngứa ngáy, hơn nữa còn chảy ra dâʍ ɖị©ɧ, cậu ở thời điểm tắm rữa hoặc buổi tối cũng sẽ dùng tay dọc, nhưng vẫn cảm thấy không đủ, cậu cần thứ càng to càng nóng để bổ khuyết cho phần thiếu hụt này.
Hơn một tháng sau, Nhạc Khả nhận được một tin nhắn, từ số máy lạ gửi đến. Cậu mở tin nhắn, là khuôn mặt cận cảnh đang ngậm cực đại dương cụ, trên khuôn mặt non nớt đáng yêu dính đầy t*ng trùng, là vẻ mặt đầy dâʍ ɭσạи. Cậu kéo xuống, phía dưới tin nhắn chỉ có mấy chữ ngắn ngủn:
Đêm nay chín giờ rưỡi.
Nhạc Khả nở nụ cười, bạn học bên cạnh kỳ quái hỏi cậu:”Uy, cười cái gì vậy?”
“Không có gì,” Nhạc Khả trả lời, “Tin nhắn rác thôi.” Cậu vừa nói vừa xóa tin nhắn.