Chương 27-2
Quay đầu lại, nhìn bộ dáng Khổng Thu đang sờ sờ môi mình, trông vô cùng khó xử, Blue bỗng liếʍ liếʍ miệng, môi mắt mèo xanh lam chợt trầm hẳn xuống. Nhảy lên ghế sofa, Blue gục xuống chân Khổng Thu, khẽ khép hờ mắt, từa hồ nó đang vô cùng mệt mỏi. Một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve thân thể nó, rồi chợt nghe tiếng cậu thở dài.Blue, đừng liếʍ ta….
Sau khi ăn xong bữa cơm trong im lặng, Khổng Thu đem hộp cơm thu dọn, rồi mới cầm khăn lông và áo ngủ bước vào nhà tắm, để lại Blue. Blue nhảy từ trên ghế sofa xuống, duỗi duỗi thắt lưng, ung dung bước đến trước cửa nhà tắm. Vểnh tai nghe ngóng động tĩnh, bên trong truyền ra tiếng nước chảy, nó hít một hơi thật sâu, rồi mới…
“Meo meo ngao ngao!!!” Một bên còn dùng sức đẩy đẩy cánh cửa.
“Muốn đi wc sao? Chờ ta chút xíu.”
“Meo meo ngao meo meo ngao!!”
“Đến đây, đến đây.”
Cừa nhà tắm mở ra, Khổng Thu một đầu đầy dầu gội, khẽ hí mắt nhìn, bên hông còn quấn sơ sài một cái khăn tắm. Cậu tránh ra khỏi cửa, cầm lấy một cái khăn khác lau lau mắt.
“Nhanh lên nha, ta đang gội đầu.”
“Meo meo…”
Blue dùng người đóng cửa lại, rồi mới lui về sau hai bước, nhẹ nhàng nhảy lên bồn rửa mặt.
“Blue? Không phải mi muốn đi wc sao?”
Mắt bị dính dầu gội vô cùng khó chịu, Khổng Thu miễn cưỡng nhíu nhíu, ráng nhín Blue: “Có chuyện gì vậy?”
“Meo meo…”
Blue nằm ườn trên bồn rửa mặt, xoay người lại, phơi lên cái bụng trắng hếu, bốn chân co co.
Khổng Thu sửng sốt, ngay sau đó, cậu không nhịn được mà phì cười, nhóc hư này, phải làm gì với nó bây giờ? “Blue, ta còn phải tắm, nếu mi không đi wc thì ra ngoài trước đi.”
“Meo meo meo meo!” Không. Con mèo nào đó hết lắc trái lại lắc phải, Blue đã hạ quyết tâm.
Khổng Thu khó khăn lắm mới có thể bình ổn lại nhịp tim không ngừng tăng của mình, nhưng trước cái nhìn chăm chú của đôi mắt xanh lam kia, cậu sao có thể bỏ khăn tắm ra được đây.
“Meo meo meo meo”, Thu Thu. Làm nũng không có kết quả, con mèo nào đó xoay người nhảy khỏi bồn rửa mặt, trực tiếp đi đến chỗ vòi hoa sen, rồi nhảy lên cao, dùng móng vuốt vặn mở.
“Ào ào…” Nước ấm tuôn xuống.
“Blue…”Cổ họng của Khổng Thu có chút khàn khàn.
“Meo meo ô….” Đến đây đi.
“Blue… mi ra ngoài trước đi.” Dưới chân cậu tựa như đeo thêm khối chì nặng đến ngàn cân.
“Meo meo ngao….” Nhanh lên.
“Blue….” Tính sao bây giờ? Cậu, cậu nhất định phải cự tuyệt!!
Bộ lông màu hoàng kim bị vòi sen xối ướt, Blue vẫy vẫy lầu, làm nước bắn tứ tung. Nó đứng dưới vòi sen trân trối nhìn Khổng Thu, kêu cậu mau dến đây, đến tắm chung với nó.
“Meo meo… Meo meo ô… Meo meo meo meo….”
Nhiệt khí trong phòng tắm càng lúc càng nhiều, tầm mắt của Khổng Thu dần trở nên mơ hồ.
“Blue…” Năn nỉ đó.
“Meo meo ô…Meo meo…” Cùng là năn nỉ, chỉ có điều mục đích khác nhau mà thôi.
Con mèo nào đó đứng dưới vòi sen đã ướt sũng, nhưng điều này vẫn không làm giảm đi khí thế bức người của nó. Trong mắt nó hiện lên sự kiên trì hòa cùng quyết tâm, nếu Khổng Thu dời mắt đi, không nhìn đến nó nữa, nếu Khổng Thu không tim đập chân run, cũng không chú ý đến nó nữa thì….
“Meo meo meo meo… Meo meo ô….”
“Meo meo ô……”
Lau đi bọt dầu gội trên tóc, trong lòng Khổng Thu bỗng thấy thật ngọt ngào, có chút hoảng loạn, không được an lòng, còn có… cảm động. Hai mươi tám năm qua, chưa từng có ai cần cậu đến thế này, chưa từng có ai… quan tâm đến cậu…. như thế này.
“Meo meo ô…..”
Hai chân trong đôi dép lê khẽ giật nhẹ, trong tiếng kêu của Blue, chân phải cậu chầm chậm tiến về phía trước, tiếp theo là đến chân trái, từng bước, từng bước một, giống như nội tâm cậu lúc này, không ngừng giãy giụa giữa việc buông xuôi tất cả hay lựa chọn theo đuổi. Hai chân đứng lại trước mặt Blue, nước xối ào ào xuống người cậu, bọt xà phòng thuận theo đó mà trôi xuống chiếc khăn tắm quấn bên hông.
“Meo meo…” Blue vươn miêu trảo, kéo chiếc khăn tắm tuột ra.
“Blue… không được… không được….” Nắm chặt khăn tắm, Khổng Thu nói cho Blue nghe, cũng là lời tự dặn dò bản thân.
“Meo meo ngao…” Hai tay cùng ra sức, kéo xuống nào!
“Blue… Không được.” Hai tay nắm lấy khăn tắm, cậu sợ chính mình sẽ càng lún càng sâu. Ngay sau đó, Khổng Thu ngây ngẩn cả người, cậu thất kinh sững sờ nhìn Blue, nhìn nó lui về sau mấy bước, dựa vào tường, hai chân sau đứng lên, hai chân trước vươn ra, mở rộng tựa như đang muốn ôm ấp cái gì đó.
“Meo meo ô…” Thu Thu, đến.
Tựa như con người, Blue vươn hai “cánh tay” ra, tiếng kêu của nó vô cùng dịu dàng, làm cho người ta cảm thấy an tâm và an toàn. Tựa như nó muốn nói với Khổng Thu: “Không có gì phải sợ cả.”
“Meo meo meo meo…” Hai chân sau hữu lực chống đỡ toàn thân, Blue vẫn duỗi hai “cánh tay” ra, chờ đợi quyết định của Khổng Thu.
“Blue…” Toàn thân Khổng Thu bỗng như trống rỗng, trong mắt cậu lúc này chỉ có tư thế giống hệt như loài người của Blue. Tim như bị cái gì đó không ngừng công kích, hốc mắt không biết có phải do dầu gội hay không mà chợt cay cay.
“Meo meo ngao…” Lại đây.
Đối với mèo bình thường mà nói thì chuyện duy trì tư thế đứng thẳng thế này đã vô cùng khó khăn, chứ đừng nói gì tới con mèo vừa mới hồi phục hai chân sau như Blue. Nhưng nó vẫn không chịu từ bỏ, hai chân sau vì cố gắng quá sức mà bắt đầu run rẩy, hai chân trước vẫn duỗi thẳng, chờ đợi quyết định của Khổng Thu.
“Blue….” Khổng Thu quỳ xuống, giọng mũi nghẹn ngào nói: “Mi là miêu tinh, đúng không?” Nếu không phải miêu tinh, sao Blue lại có thể làm như vậy? Sao lại có thể, làm được như vậy!!
“Meo meo ngao…” Đúng vậy, em nói tôi là cái gì, thì tôi chính là cái đó.
“Meo meo ngao….” Lại đây.
“Blue….” Khổng Thu tiến tới. Cho dù Blue chỉ là một con mèo, cho dù nó nhỏ hơn cậu rất rất nhiều, nhưng Khổng Thu vẫn cảm thấy Blue rất đáng tin cậy, và nó chính là “người” mà cậu có thể dựa vào.
Ôm lấy Blue, không buồn để ý đến đống dầu gội trên tóc mình, Khổng Thu chôn đầu vào ***g ngực Blue, cất giọng khàn khàn: “Blue, Blue, không được rời khỏi ta, ở bên ta như trước đến giờ nhé, Blue…”
“Meo meo ngao…” Miêu trảo vòng qua cổ của Khổng Thu, tiếng kêu vô cùng kiên định.
“Blue… mi đúng là, nhóc hư!” Dám nhiễu loạn tâm tư của ta, nhóc hư!
Khăn tắm sũng nước rơi xuống mặt đất, một bàn tay nhặt nó lên, ném vào trong thau rửa mặt. Dưới chân xuất hiện từng đám xà phòng trắng toát, bàn tay trắng nõn cầm lấy chai dầu gội, rồi nhanh tay tắt vòi sen đi, bước đến bên bồn rửa mặt. Trên bồn, một con mèo lông lá ướt đẫm đang khép mắt lại. Lấy dầu gội xoa khắp toàn thân nó, đôi tay dịu dàng chà xát. Không có tiếng mèo kêu, cũng không có tiếng người nói chuyện, mhiệt khí trong phòng tắm dần bốc hơi, một sự yên lặng mà ấm áp.
Ngoại trừ cái đầu ra, toàn thân con mèo nào đó lúc này được bao phủ trong một lớp bọt xà phòng, nó mặc cho đối phương chà xát, mát xa, một chút cũng nhìn không ra bộ dáng bất hảo thường ngày.
Sau khi chà sạch sẽ từ trên xuống dưới, Khổng Thu ôm Blue đến bên dưới vòi sen, xả nước. Bọt xà phòng trên người nó thuận theo thân thể cậu trôi xuống đất. Blue bị nước vào mắt, phải chớp chớp mấy cái, nó chợt nhìn thấy, Khổng Thu đang chăm chú ngắm nó.
Khoảng một giờ sau, Khổng Thu ôm con mèo đã được sấy khô lông bước ra khỏi nhà tắm. Kéo màn lại, bên trong phòng ngủ chợt tối hẳn xuống, cậu xốc chăn chui lên giường, ôm Blue đặt xuống bên cạnh mình.
“Meo meo….” Blue leo lên người cậu, tiến đến trước mặt cậu.
“Blue, ta mệt.” Khổng Thu nhắm hai mắt lại.
“Meo meo…” Bỗng Blue ngậm lấy miệng của cậu, cậu cũng không buồn đẩy nó ra, đôi môi mím chặt dưới sự công kích quyết kiệt của nó cũng hơi hé ra, đầu lưỡi nham nhám hiên ngang tiến vào.
Khổng Thu hoàn toàn bị động, năm phút sau, cái lưỡi mèo cuối cùng cũng chịu lui ra, Khổng Thu mở to hai mắt, thủy quang lấp lánh..
“Meo meo.” Liếʍ cằm cậu thêm một cái, Blue mới chịu leo xuống khỏi người cậu, nó cũng buồn ngủ rồi.
“Blue.”
“Meo meo.”
“…..”
Hơn nửa ngày sau, Khổng Thu cái gì cũng không nói được, chỉ đành ôm chặt lấy Blue, hai mắt cũng nhắm lại.
Blue, ta không biết mình có nên tiếp tục theo đuổi hay không, nhưng có điều… ta phát hiện bản thân không thể nào cự tuyệt được. Blue, ta không biết sau này hai ta sẽ tiến triển ra sao, sẽ thay đổi như thế nào, nhưng ta biết, ta sẽ không rời xa mi, càng ngày càng không thể rời xa mi.
Blue, xin đừng rời bỏ ta, hãy mãi bên cạnh ta như từ trước đến giờ, Blue nhé.
Khổng Thu vô cùng mệt mỏi, ôm theo một đống tâm sự dần dần chìm vào giấc ngủ, con mèo trong ngực chợt mở mắt. Móng của nó nhẹ nhàng đặt lên trán cậu, hai tay cậu vô lực buông thõng xuống, dường như đã ngủ rất say.
Một hình bóng mơ hồ tựa như nhân loại thay thế con mèo nằm bên cạnh cậu, anh cúi người thì thầm vào tai cậu: “Thu Thu… chờ tôi…” Bàn tay trong suốt cởi bỏ nút áo ngủ của Khổng Thu, nhẹ nhàng vuốt ve thân thể cậu, rồi mới đặt lên đó vô vàn nụ hôn, cuối cùng, nụ hôn dừng lại trên môi của Khổng Thu.
Trời tối đen như mực, bóng người kia cũng không thấy đâu nữa, chỉ còn một con mèo ở đó, một con mèo có bộ lông màu hoàng kim tỏa ra hào quang sáng trắng.
Khổng Thu ngủ rất ngon, trong mơ, dường như có một hơi thở vô cùng dễ chịu luôn vờn quanh cậu, làm cậu thoải mái đến không muốn thức dậy.