Không đến hai ngày sau, Thi Duệ đã mang người nhà chuyển nhà tới.
Hạ Vân Sơn và Thi Duệ ở trong thư phòng bàn bạc về điều khoản cuối cùng trong thỏa thuận đình chiến, 216 và 136 ngồi trong phòng khách chơi đùa cùng bọn nhỏ.
Thi Mẫn rất thích 216, ngồi trong l*иg ngực em suốt không chịu đi, cứ mềm nhũn gọi anh xinh đẹp. 136 sờ lên mái tóc như tơ của bé: “Phải gọi là dì.”
Thi Mẫn lại ngoan ngoãn gọi dì, sau đó vẽ hình một con bướm lớn thật sặc sỡ đưa cho 216, “Buổi tối em bướm sẽ đi vào giấc mơ của dì đó!”
216 ghé sát vào người 136, ngửi thấy trên người anh một mùi hương rất đặc biệt, như là mùi bạc hà ướp lá kim ngân, hai mùi vị mát lạnh hợp lại với nhau, tươi mới thấm vào ruột gan, lại có thêm chút ngọt nữa.
“Anh trai thơm quá.” 216 chun mũi.
136 sờ sờ chân em bé, ngượng ngùng nói: “Thi Duệ đánh dấu anh rồi.”
216 mở to mắt: “Woa! Dấu hiệu đó!”
136 nhỏ giọng nói: “Anh ấy đánh dấu anh, nhưng không báo cáo với bên trên. Bây giờ chế độ của viện giáo dưỡng đã bị đà đảo nặng nề, nhưng quyền tự do ký hiệu vẫn chưa được xác nhận, vậy nên bọn anh chưa định công khai.”
216 ôm lấy cánh tay 136: “Anh, ký hiệu có cảm giác thế nào ạ?”
136 đỏ mặt, nhẹ nhàng đẩy 216: “Chờ khi nào Hạ tiên sinh ký hiệu em, chẳng phải em sẽ biết hay sao?”
216 cắn môi một cái, không lên tiếng.
Sau khi ăn xong bữa tối, Hạ Vân Sơn và 216 tản bộ trên con đường mòn trong vườn hoa, 216 chẳng nói câu nào, thậm chí còn đi chậm hơn bình thường, bị rớt lại phía sau. Hạ Vân Sơn đi được hai bước thì phát hiện ra, dừng bước chờ em theo kịp.
216 cúi đầu, rầu rĩ không vui kéo tay Hạ Vân Sơn. Em nắm rất nhẹ, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể buông ra. Hạ Vân Sơn rất không quen em như thế này, tự mình bọc ấy ngón tay trắng nhỏ của 216 trong lòng bàn tay mình, lúc này mới chịu đi tiếp.
Cuối cùng 216 cũng chịu nở nụ cười.
Buổi tối lúc 10 giờ, 216 từ phòng tắm đi ra, Hạ Vân Sơn đang ngồi trên giường đọc sách. Em khẽ cắn răng, tiến vào trong chăn.
“A…” Lông mày Hạ Vân Sơn hơi nhíu lại.
Người trong chăn vừa duỗi đầu lưỡi mềm như bông của em ra, cách qυầи ɭóŧ liếʍ lên dương v*t đang ngủ đông của hắn.
Hạ Vân Sơn không lên tiếng, ung dung thong thả mà lật một trang sách.
(đoạn “một trang sách” này rất cảm ơn bạn iris_night đã nhắc mình, mong bạn đọc được dòng này của mình hiuhiu)
Vải vóc bị thấm ướt từng chút một, dương v*t cũng dần dần cương lên. Qυầи ɭóŧ bị kéo xuống, trong bóng tối, côn th*t được ngậm vào, chậm rãi đi vào trong khoang miệng ấm áp.
Cổ họng Hạ Vân Sơn phát ra tiếng thở dốc nhè nhẹ, trên tay lại không chút để tâm mà lật thêm một trang sách.
Kỹ thuật của thỏ con rất nhuần nhuyễn, chỉ là nếu vào sâu trong cổ họng thì vẫn còn hơi khó. Nhưng lần này lại vào sâu tận trong cuống họng nhiều lần, đưa dương v*t vào một chiều sâu đáng sợ.
Hạ Vân Sơn để sách xuống, vỗ vỗ cái đầu đang vùi trong chăn, “Đi ra.”
Lúc này 216 mới chậm rì rì phun ra dương v*t hắn, ngọ nguậy chui ra khỏi chăn, cả người nằm nhoài trong ngực Hạ Vân Sơn, tóc dài rối tung, lạnh lẽo như nước.
Hạ Vân Sơn cúi đầu, nhìn thấy chóp mũi vểnh cao của 216, là một độ cong rất đáng yêu, lông mi rung động như cánh bướm, quét qua l*иg ngực hắn. 216 ôm eo hắn: “Em muốn làm.”
Trong lòng Hạ Vân Sơn hơi giật mình, sao hôm nay lại chủ động thế này?
216 đưa lưng về phía hắn, ngồi trên đùi hắn, chậm rãi cởi ra áo ngủ trên người, để lộ thân thể tuyết trắng ngây ngô, hơi nghiêng đầu, cần cổ thon dài nghiêng thành một độ cong cực kì đa tình kiều diễm, em vuốt tóc dài sang một bên, lộ ra toàn bộ cái cổ duyên dáng, ở trên có một cái vòng ức chế.
Hôm nay em muốn quyến rũ tiên sinh, muốn hắn đánh dấu em.
Hạ Vân Sơn lười biếng cười cười, nhìn 216 lẳng lở mà dùng khe mông nhỏ nhắn hồng nhạt cọ cọ vào dương v*t thô to của hắn, vừa cọ vừa làm hand job cho hắn, lòng bắn tay trắng mịn và đầu ngón tay dần dần dính đầy chất lỏng trong suốt chảy ra từ khe chuông hơi mở ra của hắn.
216 nghiêng mặt sang một bên, lông mi thẹn thùng mà rung động, ở ngay trước mặt hắn, ở ngay trước mặt hắn, duỗi đầu lưỡi ra, liếʍ sạch sẽ từng ngón tay dính đầy chất lỏng của mình.
Mẹ nó.
Hạ Vân Sơn ngồi thẳng, bóp lấy vòng eo đang uốn éo của em, vừa cúi đầu gặm cắn bờ vai trắng như tuyết, vừa hỏi: “Nguyên Nguyên muốn làm gì?”
216 không nói lời nào, chỉ lần nữa lấy tay vén tóc dài tung xõa sang một bên, sau đó thẳng eo lên, tách ra miệng huyệt ẩm ướt mềm nhũn của mình, lúc ẩn lúc hiện giữa cặp mông trắng như tuyết, qυყ đầυ khổng lồ đỏ tía đâm đâm vào trên mông, mãi mới tìm được đúng chỗ, lỗ nhỏ khó khăn nuốt vào qυყ đầυ. Eo 216 mềm nhũn, như là kiệt sức mà ngồi phịch trên đùi Hạ Vân Sơn, dương v*t lập tức được nhét đầu trong lỗ nhỏ ướt nhẹp nước, em khẽ cắn răng, nâng eo lên, gian nan mà phun ra nuốt vào.
Hạ Vân Sơn có thể thấy cực kì rõ ràng, dương v*t của mình chen vào kẽ mông trắng nõn kia như thế nào, khi rút ra thì để lại vệt nước ra sao trên miệng huyệt hồng nộn ấy.
Lúc thì là màu hồng tím dự tợn ghê tởm, khi thì là màu trắng ngần thuần khiết, thật là khiến người ta nhìn đến mê mẩn.
Hạ Vân Sơn khàn giọng ra lệnh: “Nói chuyện.” Nói đoạn, hắn giữ chặt eo 216 giúp em chuyển động nhanh hơn, cặp mông trắng mịn run lên như sóng vỗ bờ, từ từ bị hai viên trứng đánh đến đỏ lên, hệt như quả đào chín mọng.
216 bị làm đến nỗi thở dốc liên tục, kɧoáı ©ảʍ chồng chất, nhưng trong lòng khổ sở muốn chết.
Mấy ngày trước, em nghe được lời yêu của Hạ Vân Sơn, đã vui sướиɠ đến mức muốn ngất đi, em cho rằng đây đã là giới hạn rồi. Thế như không phải, thì ra còn có hôn nhân, còn có con cái, còn cả đánh dấu. Tiên sinh vẫn mãi không chịu trao cho em những thứ này.
Em thấy thật là hối hận, cảm thấy chính mình ngoài được cái mặt đẹp ra, thì chẳng có chút ưu điểm nào cả, thói hư tật xấu thì nhiều vô kể, hay làm nũng, lòng dạ hẹp hòi, lại còn không thông minh. Nghĩ vậy mới thấy, tiên sinh keo kiệt với mình cũng là chuyện đương nhiên.
Đánh dấu, là đánh dấu đó. Sau khi đánh dấu sao, hai bên A và O sẽ thông qua tin tức tố mà xác nhận sự tồn tại duy nhất của người kia, tâm ý tương thông, hai bên tình nguyện, nếu người kia có chết đi, người còn lại sẽ không tồn tại một mình. Một cuộc sống nặng nề nhưng thật lãng mạn.
216 cúi đầu, cảm thấy bản thân thật nực cười, mũi em cay xè, nghĩ mà mất mặt, giờ em chỉ muốn leo xuống tìm một chỗ trốn đi, rồi ngày hôm sau làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Em vừa nhấc eo dậy, đã bị Hạ Vân Sơn nắm lấy rồi mạnh mẽ đặt xuống, đâm đến mức bên trong em đau nhói, nước chảy tí tách.
Em lập tức cảm thấy khổ thân cực kì, cắn môi nhỏ giọng khóc lên.
“Không biết nói chuyện à?” Hạ Vân Sơn cắn vành tai em, xoa nắn đầu nhũ mềm mại. Răng nanh sắc nhọn hôn dọc từ vành ra phía sau, dừng lại trên cái cổ tuyết trắng, cắn lên vòng cổ cứng rắn. Hắn còn không biết thỏ con này đang nghĩ gì sao?
216 ngẩn ra, trong lòng giật thót.
Vòng ức chế bị tháo xuống, tuyến thể hoàn hảo trước nay vẫn bị bảo vệ kín kẽ giờ lộ ra trước mặt hắn, có một khối nho nhỏ nhô lên, sờ lên rất mềm mại.
Hạ Vân Sơn cúi đầu, ngửi thấy được luồng tin tố mà trong lúc ân ái tình cờ hắn cũng ngửi được, đó là mùi sữa phô mai, mặn ngọt ngon miệng, hương sữa đậm đặc. Là thứ hương vị hảo hạng nhất có thể dụ dỗ bất cứ kẻ nào, hệt như bản thân 216.
“Tiên sinh…” 216 đỏ mắt quay đầu lại, nước mắt lấp lánh sáng đến kinh người, tỏa ra ánh sáng đẹp đẽ như là giấy bóng kính.
Hạ Vân Sơn liếʍ một cái lên tuyến thể của em, 216 lập tức run rẩy đạt tới cao trào. dương v*t nhỏ xinh tinh xảo phun tϊиɧ ɖϊ©h͙ tung tóe khắp nơi, bắn cả vào trên đùi Hạ Vân Sơn.
Tim 216 đập như tiếng trống, theo bản năng mà muốn ngăn lại bàn tay Hạ Vân Sơn, nhưng cổ tay em lại bị nắm lấy, đè xuống giường, dùng một tư thế kì lạ mà nằm trên người hắn.
Hạ Vân Sơn thấp giọng cười, “Nhạy cảm vậy sao?” Sau đó giọng điệu trêu tức chợt tắt ngúm, trở nên nhàn nhạt lạnh lẽo, dùng giọng điệu cứng rắn như răn dạy đứa nhỏ nói với em: “Muốn gì, nói ngay.”
216 nhỏ giọng nói: “Muốn… muốn đánh dấu.”
Hạ Vân Sơn mệt mỏi rũ xuống hàng mi dài, dùng giọng điệu dịu dàng mà nghiêm túc hiếm thấy thương lượng với 216: “Nguyên Nguyên, em phải nghĩ cho kĩ. Tôi không phải một người tốt, thậm chí tôi có thể xấu xa đến nỗi vượt ngoài sức tượng tượng của em. Nếu em nhìn thấy bộ mặt thật của tôi, chắc chắn sẽ không bao giờ yêu tôi nữa. Nhưng sự đánh dáu này sẽ khóa chặt em vĩnh viễn ở bên tôi, cho đến khi chết.”
216 thở hổn hển kịch liệt, thương yêu đong đầy trong con mắt màu trà lấp lánh, khiến người ta nhìn mà lòng thấy xốn xang, “Em yêu ngài, vĩnh viễn sẽ yêu ngài. Cho dù ngài không đánh dấu em, em vẫn sẽ luôn luôn yêu ngài.” Cuối cùng, em lại nhỏ giọng hỏi: “Tiên sinh có nguyện ý đánh dấu em không?”
Thái dương Hạ Vân Sơn nổi gân xanh, ánh mắt lóe lên sự giãy dụa. Đây không phải một câu hỏi dễ trả lời.
Sinh mệnh của con người vốn yếu đuối, chẳng lẽ còn phải gánh vác thêm trọng lượng của một sinh mệnh khác hay sao?
Một bãi đất hoang khô cằn lạnh lẽo, lẽ nào có thể nuôi sống một đóa hoa hồng xinh đẹp ư?
216 thấy Hạ Vân Sơn không nói lời nào, cũng không ép buộc hắn, quay đầu hôn lên môi hắn một cái, muốn nói rằng thực ra em cũng không muốn đánh dấu đến vậy, nhưng tuyến lệ thực sự không thể kìm nén được, nhìn thấy Hạ Vân Sơn là nước mắt tuôn rơi.
Sao em lại dễ khóc vậy chứ? Chỉ cần khóc lên là đôi mắt màu trà biến thành một hồ nước dập dờn sóng gió, một mảnh non nước cũng tan ra thành nước, hòa vào trong lòng hồ, khiến kẻ khác nhìn vào cũng thấy lòng mình nát tan.
Hạ Vân Sơn từ bỏ băn khoăn, hôn lên mắt trái nhòe nước của em: “Giữ lại nước mắt đi, khi nào bị đánh dấu hãng khóc.”
216 cố hai, ba lần mới ngừng được nước mắt, vẫn còn thút thít, bất chợt bị Hạ Vân Sơn nhẹ nhàng giữ lấy cổ từ phía sau, răng nanh hung ác vừa mài vừa mυ'ŧ, bàn chân 216 căng ra, cọ tới cọ lui trên giường.
Cảm giác đau đớn dữ dội.
Tuyến thể bị cắn phá, tin tức tố bị truyền vào như làn sóng điên cuồng.
216 đau đến không nói nên lời, chỉ có thể thở dốc từng ngụm từng ngụm một.
Đau đớn và thỏa mãn thi nhau sinh sôi, thân thể bị phá vụn rồi lại ngay lập tức được xây đắp lại.
Chậm rãi, một luồng hương sữa phô mai hòa quyện với mùi nhựa thông, từ từ đầy ắp trở thành một cốc sữa phô mai ngọt ngào được uống trong buổi đi dã ngoại mùa xuân trên núi.
Hạ Vân Sơn liếʍ tuyến thể của em một cái, 216 run rẩy gọi tiên sinh, rồi quay đầu lại, ngọt ngào tặng hắn một nụ hôn.
Lông mi Hạ Vân Sơn rủ xuống che đi cảm xúc của hắn.
Bản năng xâm lược và chiếm hữu của alpha trở nên mãnh liệt hơn hẳn sau khi tiến hành đánh dấu, hắn như là con thú hoang rốt cuộc lấy lại được nanh vuốt của mình, giờ đây có thể bắt đầu tàn nhẫn mà dịu dàng xé xác con mồi ăn vào trong bụng.
Hắn điên cuồng đặt 216 dưới thân mà xuyên xỏ, cho dù em có khóc lóc cầu xin cũng sẽ không dừng lại. Tìиɧ ɖu͙© và nhiều lần đánh dấu được thực hiện cùng một lúc, hắn phải xác nhận đi xác nhận lại rằng, omega xinh đẹp ngây thơ này chỉ thuộc về hắn, từ tiếng thở dốc của em, cho đến máu và nước mắt.
Trái tim Hạ Vân Sơn bị thiêu cháy, nóng rực đến đáng sợ, cho dù có cố hết sức đè nén thì nó vẫn nhen lên một mồi lửa nho nhỏ, từ đó lan ra khắp người hắn mà thiêu đốt.
“Nguyên Nguyên, mở mắt ra, há miệng, thả lỏng thân thể.” Hắn khàn giọng ra lệnh.
216 ngoan ngoãn làm theo, lại bị lật người lại thay đổi tư thế, em nằm nghiêng sang một bên mà bị đâm vào. Em hoàn toàn mất đi ý thức, ngoại trừ tìиɧ ɖu͙© và nhiều lần bị đánh dấu cùng chiếm hữu, cũng chỉ biết yếu ớt khóc lên.
Em được thỏa mãn đến cực hạn.
Thế giới của em đã được xây đắp lại toàn bộ, đã từng là đống phế tích sụp đổ, nay được Hạ Vân Sơn dùng tìиɧ ɖu͙©, những hôn và tình yêu xây lại.
Cuối cùng, em chỉ loáng thoáng nhớ mình đã mơ hồ nói ra một câu: “Em yêu ngài.”
Em có nhận được câu trả lời không?
Em nhận được một nụ hôn.
Giống như Mẫn Mẫn nói, là một con bướm.