Khi xe cứu thương đến nơi, Thi Duệ vẫn còn nắm tay 136, cúi đầu nhìn anh, nhìn một lát rồi lại cười khúc khích, cười xong lại còn e lệ mím chặt môi, ý đồ tỏ ra là một người rất điềm tĩnh đáng tin cậy. Nhưng mà không được lâu, chỉ cần liếc mắt nhìn 136, gã lại cười ngu để lộ ra cái năng nanh nhỏ.
Nhân viên y tế đến nơi, nhìn thấy sàn nhà đẫm máu thì không có phản ứng gì, thế nhưng trông thấy thượng tướng Thi Duệ thì sợ hến hồn, sau đó nhìn thấy cái gương mặt tương tư như thiếu niên đầy ngu xuẩn của hắn, thành ra bị bối rối, thượng tướng bị thương ở tay hay là bị thương ở đầu thế nhỉ?
136 ngượng ngùng, nhân lúc không có ai để ý, nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay gã, “Đừng làm rộn, đi nhanh đi.”
Thi Duệ khó hiểu: “Em không đi cùng anh à?”
136 thấp giọng nói: “Lát nữa em còn phải đón A Anh đi học về, Mẫn Mẫn với em bé ở nhà một mình sao mà em yên tâm được?”
“Vậy, khi nào anh về em phải mở cửa cho anh đấy.” Thi Duệ do dự bất an, gã bị dọa sợ rồi.
“Biết rồi biết rồi.” 136 đáp lời, nắm tay Thi Duệ một chút, như là lời đáp ứng thầm lặng.
Chờ khi Thi Duệ trở về từ bệnh viện, trên tay quấn băng gạc dày cộp, được tiêm thuốc giảm đau nên vết thương không đau lắm, lại nghĩ tới 136 đang ở nhà chờ gã thì không thấy đau chút nào.
Đáng giá, quá đáng giá.
Thi Duệ gõ gõ cửa, người mở cửa là Thi Anh. Giữa trán Thi Anh dán một quả táo đỏ làm từ giấy, ngoan ngoãn gọi anh.
Thi Duệ nhìn ngang liếc dọc, thấy 136 với mái tóc dài buộc lên, đi ra từ phòng bếp. Eo anh buộc tạp dề, phô ra vòng eo nhỏ nhắn, trên tay bưng nồi canh ca, gương mặt trắng sữa giữa làn khói nóng hổi trở nên xinh đẹp tuyệt trần, không kém phần dịu dàng yên tĩnh.
“Ngồi xuống ăn cơm thôi.”
Thi Duệ sung sướиɠ ngồi xuống, mặt mày hớn hở, nhìn hai đứa nhỏ ngồi đằng kia cũng thấy đáng yêu hơn hẳn. Gã vui quá, ăn đến 3 bát cơm, uống nửa nồi canh cá.
Thi Anh và Thi Mẫn châu đầu ghé tai: “Anh trai ăn khỏe ghê, anh trai là heo nhỏ à?”
“Làm gì có heo nhỏ nào to như thế!”
Khi 136 ôm em bé lên lầu, Thi Duệ ở dưới lầu dạy Thi Anh cách xem đồng hồ, dạy Thi Mẫn vẽ con vịt,
Trong nhà nhiều trẻ con đúng là mệt thật.
Đến 7 rưỡi, gã đuổi hai đứa nhỏ về phòng ngủ. Thi Anh kéo kéo tay áo gã: “Em Mẫn Mẫn muốn ngủ cùng mama.”
“Hôm nay không được, hôm nay anh trai sẽ ngủ cùng mama.:
Thi Anh bĩu môi thì thầm: “Anh trai lớn vậy rồi mà còn sợ ngủ một mình à?”
Thi Duệ làm như không nghe thấy, đặt từng đứa nhỏ lên giường: “Ngủ đi.”
“Em muốn nghe truyện cổ tích.” Thi Mẫn chớp chớp mắt nói.
“Để anh A Anh kể nhé.” Thi Duệ vô liêm sỉ nói.
Đến khi đèn tắt, coi như là giải quyết hai đứa nhỏ xong xuôi, gã mới rón rén mò sang phòng bên cạnh.
Cửa phòng mở một nửa, trong phòng chỉ mở một cái đèn treo tường nho nhỏ. 136 ôm em bé nhẹ giọng dỗ dành, tay nhẹ nhàng vỗ vỗ mông bé. Anh mặt một chiếc váy ngủ có khuôn ngực, khuy áo bị mở ra, đầu v* trắng mịn lộ ra, núʍ ѵú đỏ tươi được em bé ngậm trong miệng, hút vừa từng ngụm từng ngụm.
Hầu kết Thi Duệ lăn lộn, đẩy cửa đi vào.
136 sợ hết hồn, đỏ mặt xoay người đi.
Để alpha nhìn thấy ngực của omega thực sự là một việc thẹn thùng.
Thi Duệ đi tới, ôm lấy anh từ phía sau, từ trên cao nhìn xuống em bé đang nhắm nửa mắt bú sữa.
Được 136 ôm vào trong ngực cho uống sữa… Thực sự là chuyện khiến người ta ước ao.
Thi Duệ cảm thấy mình đúng là điên rồi, ngay cả con trai mình cũng ghen tị. Gã vùi đầu vào cần cổ mang theo hương cam thảo hơi đắng của 136, sống mũi cao thẳng cọ tới cọ lui, như là chú chó đáng thương.
“Anh, anh cũng muốn uống.”
136 đỏ bừng mặt: “Chờ lát nữa.”
“Muốn em nằm trên giường đút cho anh.”
136 giận dỗi, vừa tức vừa xấu hổ: “Anh mất tuổi rồi!”
Thi Duệ cười hì hì: “Mẹ nhỏ muốn anh mấy tuổi thì anh từng đấy tuổi.”
Sắc mặt 136 hơi thay đổi. Anh ấy còn gọi mình là mẹ nhỏ.
Sao anh ấy cứ muốn nhắc đi nhắc lại mình, rằng mình đã từng phủ phục dưới thân cha anh ấy như một con chó phóng đãng mà khuất nhục ra sao? Tại sao cứ muốn nhấn mạnh rằng anh không chung thủy, không sạch sẽ thế nào?
136 đặt đứa nhỏ lên giường nhỏ trong phòng, sau đó xoay người, ngón tay dài nhỏ trắng như tuyết đâm vào ngực Thi Duệ, lười biếng giương mắt, toát lên loại phong tình muốn nói lại thôi.
“Ngồi vào ghế đi.”
“Làm gì?”
“Chơi đùa cùng A Duệ.” 136 nở nụ cười.
Thi Duệ ngoan ngoãn ngồi lên ghế bành trong phòng, 136 cởi dây đai cố định trên nôi em bé ra, tránh đi vết thương trên tay Thi Duệ sau đó dùng sợi dây trói gã trên ghế.
Lại còn buộc một nút thắt theo kiểu quân đội.
Thi Duệ ngây ngẩn cả người: “Em làm gì vậy?”
136 hôn mặt gã một chút, đôi môi mềm mại vuốt ve viền mặt sáng sủa tài hoa của gã, tình ý kéo dài, khiến lòng người nhộn nhạo.
Ngón tay ngọc ngà rơi vào trên đũng quần gã, dứt khoát cởi ra, kéo qυầи ɭóŧ xuống, móc ra dương v*t chưa cương hẳn nhưng kích cỡ cũng không phải dạng vừa. dương v*t hồng tím to lớn cứ như vậy đáng thương mà từ trong đũng quần bắn ra ngoài.
“A khó chịu…” Thi Duệ nhỏ giọng hừ hừ, qυყ đầυ rơi vào tay omega, được xoa nắn cực kì thành thạo, khiến hơi thở của hắn càng lúc càng nặng nề.
Lòng bàn tay tuyết trắng của 136 phủ lên lỗ chuông đang rỉ nước của Thi Duệ, dương v*t lung lay một chút rồi chĩa thẳng về phía anh. 136 thấp giọng quát: “Nhỏ tiếng một chút, đánh thứ con mất.”
Thi Duệ không dám kêu nữa, cứ cảm thấy 136 hôm nay có gì đó là lạ.
Anh hoàn toàn chi phối gã. Như là sự chi phối của mẫu hệ trong xã hội nguyên thủy.
Dùng sự dịu dàng, bao dung, nɧu͙© ɖu͙© và uy nghiêm của anh.
136 không tiếp tục nữa, buông tay ra bò lên giường, nằm xuống trước mặt Thi Duệ, uốn cong đầu gối, sau đó cố ý chậm rãi kéo váy ngủ lên cao, để lộ ra mảng da thịt trắng mịn mềm mại.
Thi Duệ nuốt một ngụm nước bọt: “Em thả anh ra đi.”
136 mắt điếc tai ngơ, dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lại, bỏ vào trong miệng mình quậy phá, phát ra tiếng nhóp nhép cực kì da^ʍ mỹ. Anh rút ngón tay ướt nhẹp ra, đầu lưỡi đỏ tươi non mềm liếʍ liếʍ ngón tay, sợi chỉ bạc đứt đôi, sau đó đỏ mặt lần ngón tay xuống dưới, chui vào bên trong qυầи ɭóŧ.
Qυầи ɭóŧ nho nhỏ hình tam giác nhô lên một độ cong mờ ám. Là ngón tay đang chuyển động, là ngón tay đâm vào lỗ nhỏ, là omega ngọt ngào đang tự an ủi.
“Em! Em thả anh ra!” Thi Duệ nhìn đến đỏ cả mắt, hận không thể tự mình ra trận ngay lập tức.
136 không để ý tới gã. Một tay kéo qυầи ɭóŧ xuống, nhưng không cởi hẳn, để nó treo lơ lửngtrên cặp đùi trắng như tuyết, lằn thành một vệt hồng nɧu͙© ɖu͙© đầy bí ẩn.
Ngay trước mặt Thi Duệ, anh để lộ ra lỗ nhỏ ẩm ướt hồng nhạt đang bị ngón tay ra vào, cổ ngửa ra phía sau, phun ra từng tiếng rêи ɾỉ mềm mại mà dâʍ đãиɠ.
“A… Ướt nhẹp rồi… Muốn, muốn bé ngoan A Duệ dùng côn th*t đâm vào ngăn nước mới được… A… A Duệ sao lại không đến làm em?”
136 cắn môi, rơm rớm nước mắt mà khóc lóc kể lể.
Thi Duệ buồn muốn chết rồi, dương v*t của hắn sắp nổ tung, kẹt trong quần khó chịu vô cùng, ai không muốn làm chứ? Vậy thì thả gã đi?
136 rêи ɾỉ càng gấp gáp, rút ngón tay ướt nhẹp ra, đẩy ra miệng huyệt hồng hồng đầy nước của mình, phô bày lỗ nhỏ ngứa ngáy cho Thi Duệ đang khốn đốn đằng kia. Tầng tầng lớp lớp thịt mềm ngọt nguậy, phun ra luồng chất lỏng ngọt ngào dâʍ đãиɠ, mấp máy liên tục, như là một cái miệng tham ăn.
“Sao A Duệ lại bắt nạt em? Chen vào đi mà?”
Thi Duệ hận không thể ngay lập tức đâm cả cây dương v*t vào, nhưng lúc này gã không sao nhúc nhích được, dương v*t hồng tím cương cứng sục sôi, muốn bắn cũng bắn không ra, cảm giác nửa vời làm hắn khó chịu thà chết đi cho xong, không thể làm gì khác ngoài thấp giọng cầu xin: “Anh… anh sai rồi, em thả anh ra có được không?”
“Anh sai ở đâu?”
Thi Duệ làm sao mà biết được chứ? Gã cứ ấp úng nói mãi không nên câu.
136 lắc đầu một cái, thất vọng vì cái tên ngu ngốc này, tiếp tục tự chơi chính mình, sau đó thở dốc mà cao trào.
Lượng lớn d*m thủy bắn tung tóe lên sàn nhà, không ít rơi vào mu bàn chân Thi Duệ.
Đôi mắt Thi Duệ đỏ như máu, bắp thịt cả người căng lên, như là sư tử đầu đàn vừa động dục vừa phẫn nộ.
136 chậm rãi bò lên, cởϊ qυầи lót ra ném ở đũng quần Thi Duệ, lỏng lẻo mà treo ở trên dương v*t dựng đứng của hắn.
“Thi Duệ tự chơi một mình đi. Mẹ nhỏ buồn ngủ rồi.”
136 dịu dàng nói, nhưng trên mặt vẫn còn ửng hồng vì sóng tình chưa kịp rút.
Hết chương 31.