*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
216 nằm nhoài trên giường, bàn tay nét bao lì xì Hạ Vân Sơn cho em xuống dưới gối, cất thật là cẩn thận, hài lòng vỗ vỗ gối mấy cái. 136 ngồi bên giường, vuốt ve gương mặt đỏ bừng của 216: “Em còn khó chịu không?”
216 lắc lắc đầu, ánh mắt mông lung, anh trai biết em vẫn còn chưa tỉnh rượu, thấp giọng dỗ em: “Đêm nay anh đến ngủ cùng em, không sợ.”
216 lại gật gật đầu, đần độn cười, túm chặt ống tay áo anh trai lắc qua lắc lại, làm nũng như em bé: “Em chỉ ngủ một tí thôi, rồi dậy tâm sự với anh.”
136 gật đầu, kéo góc chăn lên cho em rồi mới đi ra ngoài. 216 nghe thấy tiếng đóng cửa, nhìn ngoài cửa sổ pháo hoa vẫn sáng rực, cảm thấy yên lòng, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
216 loáng thoáng nghe thấy có người tiến vào phòng, xoa xoa mắt bò dậy, nhìn thấy anh trai đang che miệng vọt vào nhà vệ sinh, sau đó tiếng nôn khan và tiếng xả nước truyền ra.
“Anh, anh sao vậy?” 216 nhìn về phía phòng vệ sinh, 136 che miệng đi ra, vành tai trắng nõn giờ đã đỏ như máu, mở miệng nói chuyện thì phát ra âm thanh hơi khàn khàn: “Anh không sao. Em dậy rồi à?”
216 ngồi dậy, xốc chăn lên, mời anh trai lên giường. 136 vừa nằm lên giường đã ho khan vài tiếng, chợt nghe 216 hỏi: “Anh, em bé đâu ạ?”
“Anh dỗ chúng nó đi ngủ rồi. Đến đêm anh lại đến xem.” Giọng nói 136 hơi sàn sạt, nhưng vẫn nhu hòa như thường.
216 xoay người ôm lấy 136, đèn giường nho nhỏ chiếu lên gương mặt quá mức nhu hòa của 136, sống mũi vừa đầy vừa thẳng hắt ra một cái bóng trên gương mặt, anh cũng nghiêng người, ôm lấy 216. Hệt như hồi còn ở viện giáo dưỡng.
216 tuổi còn nhỏ, cảm xúc đong đầy, nhỏ giọng nói: “Anh, em nhớ anh lắm. Em có thật nhiều chuyện muốn kể cho anh nghe. Đầu tiên là, em thích alpha mà em được phân phối mất rồi.” Lỗ tai em hồng lên, có chút thẹn thùng: “Anh ấy cũng thích em đó.”
136 sửng sốt, nhớ tới cảnh hai người hôn nhau bên cửa kính sân thượng, thân mật mà e lệ, trong lòng được an ủi phần nào, “Anh nhìn ra rồi, thật tốt quá. Tiểu A Nguyên của chúng ta đúng là một đứa nhỏ may mắn mà. Biết bao omega sống cả đời trong sự cưỡng bức, bị chuyện sinh nở làm khổ cả đời.”
216 vừa khổ sở vừa tức giận nhăn mày lại: “Anh à, sao em vẫn chưa có đứa nhỏ chứ? Tại em và tiên sinh làʍ t̠ìиɦ chưa đủ sao?”
136 sờ sờ tóc em, “Số lần làm nhiều hơn hay số lần bắn vào nhiều hơn?”
“Một buổi tối bắn 5 lần, bắn vào trong 3 lần. Vậy là chưa đủ ạ? Nhưng mà em thực sự mệt lắm.” 216 ủy ủy khuất khuất mà nói.
“Đứa nhỏ ngốc, em cứ nằm trên giường mặc cho anh ta làm sao? Em cũng phải dùng chút kỹ xảo nhỏ, một buổi tối phải ép anh ta bắn vào trong 5 lần?” 136 lại gần, hơi thở ướt nóng rơi vào tai em, “Phải hôn anh ta thật nhiều, giọng nói phải thật mềm mại, trên giường nhớ phải khóc, trên người alpha cũng có rất nhiều điểm mẫn cảm, có phải em chưa từng thử lần nào không?”
216 thực sự ngượng đến mức muốn chui xuống đất. Em ở trên giường chỉ cần chạm vào Hạ Vân Sơn là đầu óc đã choáng váng hết cả rồi, trong miệng như ngậm đường, ngọt quên cả trời đất, thân thể thì mềm đến kỳ cục, chỉ biết mặc cho tiên sinh muốn làm gì thì làm, sao mà nhớ được những chuyện này?
136 nhìn vẻ mặt thẹn thùng buồn nản của 216 là biết em bị alpha kia ăn không chừa một mẩu xương nào. Nhưng chuyện vợ chồng son nhà người ta ngọt ngọt ngào ngào với nhau, anh biết nói gì bây giờ?
Hai người lại thì thẩm tỉ tê một hồi lâu, kể cho nhau nghe những chuyện mình thấy thú vị, rồi tán gẫu đến chuyện con cái, đêm khuya 12 giờ, 216 lại bắt đầu buồn ngủ, ôm tay 136 ngủ ngon lành.
Đến nửa đêm, 216 khát nước nên tỉnh lại, quờ quạng bên người nhưng lại không thấy 136 không, chỉ còn vương lại hương thơm quần áo nhàn nhạt. 216 mò mẫm xỏ dép vào rồi đi ra ngoài, định đi tìm anh trai, tiện thể xuống nhà bếp uống nước.
Hành lang tối thui, dọc trên hành lang đen thùi lùi chỉ thấp thoáng mấy ngọn đèn nho nhỏ, như những con đóm đóm lập lòe trong rừng sâu. Máy sưởi thổi làn gió dịu dàng lên người em, chẳng hiểu sao lại khiến em nổi cả da gà.
216 sợ đánh thức người khác, nên cởi dép lê ra cầm trên tay, rón rén đi trên hành lang, đang chuẩn bị để đi xuống cầu thang hình xoắn ốc, tay vừa chạm vào tay vịn màu đỏ rực, thì nghe được tiếng rêи ɾỉ mềm mại đầy mờ ám phát ra từ căn phòng đóng chặt cửa bên cạnh, lúc cao lúc thấp, như là vui sướиɠ lại tựa như đau đớn, thi thoảng lại kẹt trong cổ họng như là chim bị nhốt trong bình, đôi khi lại cao vυ't đầy mê đắm như là mèo nhỏ bị nắm chặt cổ họng.
216 sợ hết hồn, đánh bạo mà ghé mắt nhìn vào khe hở nho nhỏ trên cánh cửa, vừa nhìn một cái đã kinh hãi không thôi – phía sau khe cửa hẹp dài, ẩn giấu một thế giới hoàn toàn khác – quần áo bị vứt lung tung trên sàn, chiếc áo lông vàng nhạt mà anh trai hôm nay như xác của một bông hoa khô héo, mà anh bị người ta ép lên sàn nhà, chân dài trắng như tuyết vòng trên hông và bả vai của người đàn ông, mắt cá chân trắng nhỏ đeo một chiếc lục lạc, theo động tác thô bạo của nam nhân mà phát ra âm thanh leng keng leng keng khắp phòng, một bàn tay bóp chặt cặp đùi trắng như tuyết làm cho da thịt anh hồng hết cả lên, như là bóp nát một trái quả.
Trong phòng vang lên tiếng nước nhóp nhép, hai thân thể va chạm vào nhau tạo nên âm thanh vang vọng, nghe mà đỏ cả tai.
136 ngửa đầu rêи ɾỉ, mặt hướng ra ngoài cửa, gương mặt dịu dàng thường ngày đang vặn vẹo vì tìиɧ ɖu͙©, môi đỏ khẽ nhếch, nước miếng dọc theo khóe môi tràn ra, đồng từ đen láy tản ra ánh lệ dịu dàng, dưới ánh đèn sáng đến kinh người, như là ánh sao tan ra dưới đáy hồ.
Trong lòng 216 giật thót, cho là anh trai bị người ta cưỡиɠ ɖâʍ. Em có nghe nói chồng anh trai đã qua đời, vậy thì người đàn ông này là ai mà dám vào nhà cưỡng bức một omega mới thành góa phụ chưa đầy một năm, lại còn đúng vào đêm giao thừa nữa chứ?
216 giận không chịu nổi, vừa định nhấc chân vọt vào trong phòng, lại bị một bàn tay mang theo mùi nhựa thông đậm đặc che lấy miệng, ôm eo em kéo vào trong ngực.
Cổ họng 216 nấc lên một tiếng nghẹn ngào, ngay lập tức nhận ra đó là tiên sinh, em đang định nhờ tiên sinh giúp đỡ, lại thấy hắn nhỏ giọng nói bên tai em: “Đứa nhỏ ngốc, vợ chồng nhà người ta ban đêm làʍ t̠ìиɦ, em cũng muốn tham gia sao?”
216 khó hiểu mà chớp mắt, đang định đặt câu hỏi thì nhìn thấy người đàn ông trong phòng dùng tư thế ban nãy nắm chặt lấy eo anh trai, dùng sức đâm vào mấy lần, eo anh trai căng lên, dưới da thịt mỏng manh rộ ra dáng hình xương sườn rõ mồn một, như là cây cung đã căng đến cực hạn, dương v*t lắc lư không được ai an ủi bắt đầu kịch liệt bắn tinh, làm cho bụng dưới anh hỗn độn một mảnh.
Anh trai nhỏ giọng khóc lên, người đàn ông trên người anh nở nụ cười, thẳng lưng, vuốt tóc mái tán loạn ra đằng sau, lộ ra một gương mặt trẻ trung đẹp trai, khẽ mỉm cười, lộ ra chiếc răng nanh nhỏ.
Đầu 216 nổ ầm một tiếng, ngây ngốc bị Hạ Vân Sơn kéo thắt lưng trở về căn phòng bên cạnh.
“Tiên sinh, đó là Thi Duệ! Là con riêng của anh trai!”
Hạ Vân Sơn không để ý lắm: “Vậy thì sao?”
Đôi mắt 216 ướŧ áŧ, như là sắp khóc: “Anh ta, anh ta cưỡиɠ ɖâʍ anh trai em sao?”
Hạ Vân Sơn có vẻ cân nhắc: “Đồ ngốc này, thế này chí ít cũng là hợp gian
(hai bên cùng đồng ý lên giường),
sao lại gọi là cưỡиɠ ɖâʍ được?”
Hắn ôm 216 ép em trên tường, cách vách chính là gian phòng nơi anh trai và 136 đang làʍ t̠ìиɦ, “Em nghe mà xem, anh trai tốt của em có phải đang rất thoải mái không?”
Bên này hai người đang nghe trộm, bên kia hai người đang giữa tận hưởng đêm xuân say nồng.
136 cố chịu đựng cảm giác bủn rủn từ vòng eo, vươn đầu lưỡi mềm mại phấn hồng liếʍ liếʍ hầu kết của Thi Duệ, lưu lại những nụ hôn ẩm ướt, hôn dọc một đường xuống l*иg ngực cơ bắp rõ ràng, con ngươi ngậm lấy sắc xuân, cúi đầu cắn đầu v* nâu nhạt của Thi Duệ, vừa liếʍ vừa cắn cực kì thành thạo, đến nỗi làm cho xương cốt của con riêng sắp mềm nhũn cả ra, dương v*t chôn trong lỗ nhỏ nhu nhược mềm mại lại ẩm ướt của anh càng sưng to khổng lồ, qυყ đầυ hơi nhếch lên, mạnh mẽ va chạm vào vách thịt non mềm của 136. Anh yêu kiều rêи ɾỉ, yểu điệu vuốt ve cơ bụng của con riêng, “Động chút đi. Người ta ngứa muốn chết rồi.”
Thi Duệ lạnh mặt nhìn gương mặt ửng hồng của anh, quả là quyến rũ dị thường, rồi lại nhớ tới lần đầu tiên hai người gặp mặt.
Năm đó gã 22 tuổi, vừa mới tốt nghiệp trường quân đội trở về nhà, trên đường về đã nghe phong thanh người ta nói, cha mình vừa cưới một người vợ mới, chính là omega vừa được phân phối đến.
Thi Duệ cười lạnh trong lòng, ông bô nhà mình là cái loại người gì gã còn không rõ sao, háo sắc thành tính, lại ham mê của lạ, mấy omega tầm thường bị ông ta chơi khoảng hai tháng là trở thành cái xác khô tàn tạ, suốt mười năm, hắn chưa từng có ý định cưới vợ. Omega lần này có chỗ nào hơn người đây?
Gã tiến vào trong nhà, không chút hơi thở con người, chẳng khác nào nhà ma. Gã lên lầu, đứng ở đầu hành lang đã nghe thấy tiếng khóc rên mềm mềm mại mại, khóc thì nhiều, rêи ɾỉ thì ít, nghe đáng thương vô cùng.
Gã cau mày đến gần, nhìn thấy người cha lớn tuổi của mình lúc này quần đã cởi đến đầu gối, lộ ra cái đùi nhợt nhạt lỏng lẻo, bàn tay đeo nhẫn đang véo chặt một đoạn eo trắng ngần mịn màng, làm da thịt đỏ hết cả lên.
Một omega trắng nõn cực kì trẻ tuổi đang bị đặt trên bàn sách chẳng khác nào một món đồ vô tri, toàn thân trần trụi, trên ngực chi chít vết roi và dấu hôn, trong miệng bị nhét một viên chặn miệng màu hồng phấn (1), nước miếng tí tách tí tách chảy không ngừng, cha gã thúc hông kịch liệt, cổ người kia liền ngửa về phía sau tạo nên một độ cung đẹp đẽ, lộ ra cái cổ đang bị vòng da siết chặt, chẳng khác nào con cɧó ©áϊ động dục.
Thi Duệ cau mày, đang muốn rời đi, lại thấy omega kia xoay đầu, nhìn hắn, một đôi mắt hạnh cực kì xinh đẹp cực kì dịu dàng, bên trong chứa đầy nước, lông mi như cánh bướm run rẩy, bỗng nhiên, nước mắt rơi ra khỏi đuôi mắt kiều diễm, lăn xuống sống mũi.
Cậu ta đang khóc sao?
Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Thi Duệ, sau đó sự trào phúng dâng lên, cuốn sạch chút đồng tình ít ỏi của hắn.
Mà bây giờ, Thi Duệ nhìn omega được cha gã lưu lại để thủ tiết, trong tròng mắt cũng ngập nước như năm nào, nhưng dường như có gì đó đã thay đổi, người đó bị làm đến quen rồi, tìиɧ ɖu͙© đã hong khô cậu ấy, đối với mình, mỗi cái nhíu mày mỗi một nụ cười, mỗi lời nói mỗi cử động của cậu ấy, đều mang theo du͙© vọиɠ và sự câu dẫn trần trụi.
Thi Duệ xoa mạnh cặp mông của anh, nhéo lên thịt đùi đã vốn ửng hồng của anh khiến chúng càng đỏ, như là cánh hoa đào chồng chất lên nhau, “Con đến
làm
mẹ đây.” Hắn ác độc
mà nở nụ cười, muốn dùng mọi cách quên đi nỗi chua sót và căm hận đã cắm rễ trong lòng mình, không sao nhổ lên được.
Khí lực của Thi Duệ lớn đến đáng sợ, vòng eo gầy gò mà rắn chắc liên tục thúc vào giữa hai chân đang giang rộng của 136, đầu gối trắng như tuyết thiếu chút nữa không quỳ nổi, kɧoáı ©ảʍ đến quá đột ngột, tầng này chồng lên tầng khác theo nhịp điệu của dương v*t đỏ sậm, lập tức nhấn chìm cả hai trong đại dương du͙© vọиɠ.
“Con ngoan ~ Ah…Ah…đau!… Nhẹ một chút nha! A… Thật thoải mái….”
Cánh tay trắng như tuyết của 136 ôm lấy cổ con riêng, vặn vẹo như một xà tinh xinh đẹp, lỗ nhỏ hồng nhạt nhỏ hẹp theo động tác cắm vào rút ra mà chảy nước ròng ròng, làm cho phần lông đen thùi và hai túi trứng ướt nhẹp, “A Duệ, nhẹ một chút! Hỏng mất!”
Tiểu huyệt bị làm đến mềm xốp tham lam mυ'ŧ lấy dương v*t của Thi Duệ, thịt huyệt điên cuồng ngọ nguậy, sau đó cật lực cắи ʍút̼, gương mặt Thi Duệ dữ tợn, nhưng vẫn cười lộ ra cái răng nanh đẹp đẽ, “Đồ dâʍ đãиɠ, không phải mẹ vốn nên bị làm đến hỏng sao?” Nói rồi, duỗi tay nắm chặt dương v*t đang lung lay trên bụng mình, trêu chọc 136 làm anh thấp giọng khẽ khóc lên.
Gã vừa thẳng lưng xuyên xỏ, vừa đùa bỡn dương v*t 136, rất nhanh đã chơi 136 đến cao trào.
Cả người 136 run rẩy kịch liệt, hiện lên màu hồng da^ʍ mỹ, lại lập tức bị nắm lấy eo ấn trên thảm trải sàn bắt đầu nhận lần bắn tinh thô bạo.
Khoang sinh sản bị rót đầy, ấm ấp, trên bụng nhô lên một đống nho nhỏ, như là lại có em bé vậy.
Ánh mắt 136 trống rỗng, nhìn đèn chùm thủy tinh trên trần nhà, ánh đèn lờ mà lờ mờ, thế giới cũng lờ mà lờ mờ. Đến khi anh hoàn hồn, mới phát hiện ra Thi Duệ lại bắt đầu cắm vào trong anh.
136 cực kì mệt mỏi, quay đầu đi, lại thả ra tiếng rêи ɾỉ mềm mại.
Thi Duệ thấy trên khóe mắt anh lăn xuống một giọt nước mắt, không giống nước mắt sinh lý do kɧoáı ©ảʍ mang lại, đây là một giọt nước mắt đau thương từ tận đáy lòng. Gã làm bộ vô tình lấy tay lau đi, nước mắt như là ngọn lửa châm vào lòng bàn tay gã, thiêu ra một cái lỗ khổng lồ.
Cuống họng Thi Duệ nghẹn lại, trong lòng chợt nhen lên nỗi hận chính gã cũng không thể miêu tả rõ, có thể làm gì bây giờ? Cứ làʍ t̠ìиɦ là được rồi.
Hết chương 20.
(1): mình không biết nó gọi là cái gì nên dịch là viên chặn miệng