Cầu Con

Chương 17

Người gác cổng đỏ mặt đưa túi giấy cho 216 rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.

Em cầm túi giấy đựng que thử thai đi vào nhà vệ sinh, ngồi ở trên bồn vệ sinh, cởϊ qυầи ra, dùng răng xé lớp bọc plastic, làm theo hướng dẫn sử dụng mà từ từ nhét que thử thai vào.

Sau đó ngồi chờ 5 phút.

Tim 216 đập thình thịch, cảm thấy hơi ớn lạnh, dùng hai tay ôm lấy chính mình, lúc này mới phát hiện tay mình cũng đang phát run.

Em rút que thử thai ra nhìn, là một vạch.

Luồng khí em đè nén trong ngực lập tức bay biến, em co quắp ngồi trên bồn vệ sinh như quả bóng bị xì hơi.

216 sờ sờ bụng mình, tại sao vẫn chưa có em bé chứ? Bởi vì số lần em làm chưa đủ nhiều sao? Hay là bởi vì em chưa giữ tϊиɧ ɖϊ©h͙ cẩn thận? Tại đôi khi em bị làm tàn nhẫn quá, đầu óc mơ màng mà quấn lấy tiên sinh, làm sao mà nhớ được là phải kẹp chặt mông?

Quả nhiên là hôm nay Hạ Vân Sơn về nhà sớm hơn thường ngày, chỉ là trên tay cầm theo một tập giấy tờ cực dày, buổi tối có lẽ là phải tăng ca.

216 đi tới, giúp Hạ Vân Sơn cởϊ áσ khoác treo trên giá, nhất thời không biết phải nói gì, muốn than thở về chuyện mình chưa mang thai thì không thích hợp, muốn nói mình rất nhớ hắn thì khác nào vẽ thêm chân cho rắn

(ý là chuyện ai cũng biết, nói ra chỉ dư thừa)

, chỉ có thể lén lút vươn tay ngoắc lấy ngón tay tiên sinh.

Hạ Vân Sơn vừa trở về từ bên ngoài, tuy trong lòng bàn tay thì ấm áp, nhưng đầu ngón tay vẫn nguội lạnh, được 216 cẩn cẩn thận thận vuốt ve từng ngón một, lúc này mới ấm lên.

Hạ Vân Sơn cúi đầu nhìn 216, lại liếc mắt nhìn nhà bếp, rồi mới đưa tay xoa xoa lọn tóc bên tai em. Những sợi tóc mềm mại nhẵn nhụi đan vào kẽ tay, như là nhúng tay vào nghiên mực Tàu đã được mài sẵn.

“Sắp ăn Tết rồi.” Hạ Vân Sơn nói.

216 gật đầu: “Em biết, tiên sinh. Em sẽ giúp mọi người mua sắm đồ đạc và trang trí lại nhà.”

“Em không cần quan tâm mấy chuyện đó, nhưng ngày Tết khách khứa của tôi đến nhiều, em phải đi học cách ứng xử một chút. Tôi sẽ để quản gia dạy em.”

Em ngoan ngoãn gật đầu, lại thấy Hạ Vân Sơn ghé vào tai em nói thầm: “Đêm nay không cần đến, cứ ở trong phòng đi.”

216 nghĩ thầm, hôm nay không làm sao? Vậy là em buồn thiu mà gật đầu, hai má vô thức mà phình ra, trắng mịn đáng yêu.

Hạ Vân Sơn nở nụ cười, đi thẳng lên lầu.

Đến đêm, 216 tắm rửa xong thì ngồi lên giường đọc sách. Em đọc được mấy câu thơ:

“Giữa trời thu nâu đậm sắc

Lông vũ em rụng rời

Quyện vào mảnh đất xuân nơi anh

Ngay cả máu thịt, nước mắt và tình yêu hằng giấu kín.”

Cốc cốc. Có người gõ cửa.

“Mở cửa ra.”

216 lập tức nhảy xuống giường, dép lê cũng chưa kịp xỏ, giẫm chân trần lên nền nhà bằng gỗ lạnh lẽo chạy ra mở cửa.

Hạ Vân Sơn đứng trên hành lang mập mờ ánh sáng, áo ngủ lụa màu xanh sẫm phát ra ánh sáng màu xanh phỉ thúy, sâu thăm thẳm như một hồ nước. Tóc hắn vừa gội, tùy ý vuốt ra phía sau, lộ ra toàn bộ phần trán no đủ khiến gương mặt càng thêm phần nghiêm chỉnh.

Hắn liếc nhìn bàn chân trần của 216, bèn nâng eo em lên ôm em như ôm đứa nhỏ, 216 lập tức vòng tay qua cổ hắn, trong phút chốc gan to bằng trời, chu môi ra hôn lên mặt tiên sinh.

Hạ Vân Sơn mím môi nín cười, vỗ một cái lên mông em: “Sao không đi dép vào?”

Nói rồi, đem 216 đè trên giường.

Giường 216 chỉ nhỏ thôi, bình thường em chỉ nằm một mình thì còn dư ra một chút, nay Hạ Vân Sơn nhẹ nhàng đè lên người em mà nằm trên đó, cái giường trở nên nhỏ đến kì cục, vậy là hai người kề sát vào nhau, hơi thở quấn lấy hơi thở.

Hạ Vân Sơn chống tay bên cạnh mặt em, trên mặt nở một nụ cười hiếm thấy, bàn tay không chút nể nang mà tiến vào trong áo ngủ của 216.

Trắng mà trơn mềm là làn nước, xương cốt tinh xảo là núi cao, sờ tới sờ lui cuối cùng quên luôn lối về.

Tim 216 đập thình thịch, lại nhìn thấy Hạ Vân Sơn chui cả đầu vào áo ngủ của em., nhô lên thành cái bọc lớn, sống mũi hắn dán vào đầu rốn xinh xắn rồi chậm rãi trượt lên, tiếng da dẻ được vuốt ve vang lên sàn sạt, ái muội không từ nào tả xiết. 216 đỏ mặt: “Tiên sinh…”

Núʍ ѵú non hồng lập tức bị ngậm lấy, day day cắn cắn hai cái, rồi lại dịu dàng ngậm vào trong khoang miệng ấm nóng, sau đó thô bạo mà liếʍ láp mυ'ŧ mát.

216 giơ chân ngoắc

lấy bắp chân của Hạ Vân Sơn, bị động tác ve vãn lúc nhanh lúc chậm, lúc ôn nhu lúc tàn ác làm cho tâm hoảng ý loạn. Nhưng em không ghét nó chút nào, thậm chí còn rất thích nữa.

Nếu không em cũng không ngoan ngoãn phối hợp với tiên sinh như vậy.

Em ưỡn ngực lên, cặρ √υ' nhỏ mềm nhũn dán sát vào mặt tiên sinh, thuận tiện cho hắn gặm cắn càng sâu hơn.

Hạ Vân Sơn nhả núʍ ѵú non nớt ra từ kẽ răng, rồi lại cắn vào, vùi đầu trong ngực 216 hỏi: “Chẳng hút ra cái gì cả.”

216 buồn buồn tủi tủi mà nói: “Tiên sinh, em không mang thai, làm sao mà có sữa được bây giờ?” Em dừng một chút rồi nói: “Hay là em uống thuốc tiết sữa?”

“Không cần.” Hạ Vân Sơn chui đầu ra khỏi áo em, mở từng chiếc cúc áo, ngón tay xẹt qua phần bụng bị nước miếng liếʍ đến ướt nhẹp: “Tự tôi có thể làm em ra sữa.”

216 mở to hai mắt, mặt đỏ như máu, xấu hổ mà sờ soạng cổ tiên sinh, Hạ Vân Sơn cũng không ngăn cản, mặc em làm theo ý mình, còn hắn thì cởϊ qυầи 216, cầm đầu gối em tách hai chân ra, nương theo ánh đèn ở đầu giường nhìn đóa hoa chặt thít ẩn giấu giữa khe chân.

Trước đây rõ ràng nó chỉ có màu hồng phấn như đóa tường vi, sau khi bị tàn nhẫn đâm chọc biết bao lần, bị đổ đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, nay đã biến thành màu đỏ tươi ngày càng xinh đẹp dâʍ đãиɠ, một ngón tay hơi cắm nhẹ vào, làm huyệt thịt nhu mị quấn lấy nó, lấy lòng mà mυ'ŧ mát.

Hạ Vân Sơn cúi đầu, vừa cắn vào cần cổ mềm mại của em, lưu lại một dấu hôn hồng nhạt, một bên lấy ngón tay hãʍ Ꮒϊếp huyệt mềm của em.

216 mê mê mang mang mà thở dốc, rêи ɾỉ mềm nhũn, gọi tiên sinh tiên sinh không ngừng, gọi đến mức người ta buồn bực mất tập trung, cứ như bị mèo cào.

Hạ Vân Sơn ngẩng đầu, rũ mắt trừng em, vừa trừng mắt vừa rút ngón tay ra, ngón tay ướt đẫm chạm vào môi em, hắn lạnh giọng ra lệnh: “Liếʍ.”

216 sững sờ, mềm như bông mà năn nỉ: “Vậy tiên sinh hôn em trước đi, em liếʍ rồi tiên sinh sẽ không hôn em nữa.”

Hạ Vân Sơn bị em mè nheo mềm nhũn thế này làm cho gân xanh bên thái dương giật giật, không quan tâm tới lời em, lấy ngón tay cạy môi em ra rồi lập tức duỗi vào trong.

216 đỏ mắt ngoan ngoãn liếʍ mυ'ŧ, như thể đang phun ra nuốt vào dương v*t hắn vậy, thế nhưng lần này em chưa kịp thu gọn hàm răng nên thi thoảng lại vụng về mà cắn nhẹ vào ngón tay hắn, làm hắn thấy ngứa lên.

Hạ Vân Sơn thở ra một hơi, rút ngón tay ra, bế eo 216 lên, đặt miệng huyệt trước dương v*t thô to đã cương cứng của hắn, nó đang giật giật dọa người. Miệng huyệt hồng thắm ẩm ướt bị mở ra một chút, nuốt vào qυყ đầυ đang dính chút nước, sau đó Hạ Vân Sơn chống tay xuống ấn vào một cái đầy mạnh bạo làm lỗ nhỏ bất ngờ bị nhét thứ đồ to lớn đó vào.

Ngực 216 phập phồng kịch liệt, đôi mắt cũng ửng đỏ, tội nghiệp mà nhìn hắn, lại làm nũng mà gọi tiên sinh. Hạ Vân Sơn nghe đến phát phiền, vừa thẳng lưng đâm vào 216 đang ướt nhẹp, vừa nắm lấy cằm em hôn lên.

216 thở dốc lợi hại, phía dưới nhiều lần bị chọc đến nơi sâu nhất bên trong, vừa định rêи ɾỉ lại bị đầu lưỡi của tiên sinh bao bọc nuốt tiếng rên vào, chỉ có thể đáng thương khóc thút thít trong cổ họng.

Em không biết là dương v*t mang lại cho em nhiều kɧoáı ©ảʍ hơn, hay là đầu lưỡi và đôi môi mang lại cho em nhiều kɧoáı ©ảʍ hơn.

Em chỉ toàn tâm toàn ý mà phối hợp với hắn, phóng đãng mà hưởng thụ.

Cao trào đến quá nhanh. Em khóc lóc duỗi chân, lỗ nhỏ ướŧ áŧ co giật mãnh liệt, dùng sức mυ'ŧ lấy dương v*t đang xuyên xỏ, Hạ Vân Sơn cũng không hay biết gì nữa, vỗ vào mông em rồi tăng tốc cắm vào rút ra, nhưng nhất quyết không chịu bắn.

Kɧoáı ©ảʍ ngập đầu càng ập tới mãnh liệt, đem em giam cầm trong một chiếc đồng hồ tìиɧ ɖu͙© kín bưng không lọt một tia gió. 216 sảng khoái đến phát khóc, nước miếng dính trên môi, dâʍ ɭσạи đến lạ kỳ, như là bị làm hỏng triệt để mất rồi.

Chân 216 vô lực vắt bên eo hắn, theo sự va chạm của Hạ Vân Sơn mà lung lay, như là sợi liễu bên hồ.

Em cảm thấy mình sắp cao trào rồi, bèn khóc lóc nói: “Tiên sinh… Em sắp tới rồi… Dừng lại có được không?”

Hạ Vân Sơn làm sao dừng lại được, vừa thúc eo vừa xấu xa dùng ngón tay vòng lấy gốc dương v*t bé xinh của 216, ngón cái còn chặn lại đỉnh dương v*t, khàn giọng nói:

“Không được dùng phía trước cao trào.”

216 ngơ ngác khóc lên: “Đừng mà… Em khó chịu lắm.”

Hạ Vân Sơn không hề bị lay động, lại tăng tốc xuyên xỏ vào hoa tâm của em, mật huyệt mềm nhũn bắt đầu co giật phun nước.

216 vừa bị tiên sinh dẫn dắt cao trào bằng phía sau.

Chờ đến khi Hạ Vân Sơn dời ngón tay cái đi, trên tay hắn đã dính đầy chất lỏng trong suốt, 216 nhìn vậy thì sợ hết hồn, giãy dụa bò lên, lấy áo ngủ bị vứt qua một bên lau tay hắn cho khô ráo.

Hạ Vân Sơn ngăn em lại: “Uống nước?”

216 nhẹ nhàng thở dốc, gật gật đầu.

Hạ Vân Sơn uống hai ngụm, sau đó uống thêm một ngụm lớn, miệng đối miệng mà đút cho 216,216 ngửa đầu ngọt ngào uống vào, thở hổn hà hổn hển.

Hai người ôm nhau thật chặt

mới có thể miễn cưỡng nằm trên chiếc giường nhỏ. 216 kề sát trong ngực Hạ Vân Sơn, đầu óc vẫn ngơ

ngơ ngác ngác, hai má cọ tới cọ lui, như con mèo nhỏ.

Cọ được hai cái, 216 chợt nhớ tới cái gì đó, lập tức khép lại hai chân, nâng mông lên để ngăn không cho tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong chảy ra ngoài.

Hạ Vân Sơn thấy thế, bật cười, đưa tay xoa nắn mông em, lại rờ đến dương v*t đã mềm nhũn của em, khe đùi trắng mịn che khuất một chút lông tơ mềm mại, 216 ngăn lại tay hắn, nhỏ giọng khóc cầu: “Đừng chơi phía trước mà. Em đau lắm.”

Hạ Vân Sơn nhìn

nét mặt nghiêm túc của 216, biết lúc nãy em đau thật sự, ngón tay ôn nhu xoa lên dương v*t phấn nộn, “Vậy tiên sinh xoa xoa cho em.”

Lông mi 216 ngượng ngùng mà run lên,

dưới ánh đèn trông như cánh bướm màu vàng, dịu dàng nghiêng bóng trên gương mặt. Em lại ngẩng đầu hôn lên cằm tiên sinh hai cái.

Hạ Vân Sơn ngạc nhiên một chút, trên cằm in hai nụ hôn ướŧ áŧ, lại bị 216 ngoan ngoãn lau đi.

Hắn cắn răng, rất muốn bắt nạt 216, nhưng khi nhìn xuống lại thấy ánh mắt ôn nhu lấp lánh của em đổ đầy tình yêu ngây thơ nóng hổi.

Đồ ngốc này có tự mình biết không?

Hạ Vân Sơn cúi đầu, hôn lên chóp mũi em một cái, ôm em lên, đi vào buồng tắm.

Trong phòng tắm có một cái gương nhỏ, Hạ Vân Sơn đặt 216 trước mặt gương, nâng mông em hôn lên môi.

Sau lưng 216 dán vào mặt gương lạnh lẽo, cóng đến nổi da gà, giãy dụa muốn rúc vào l*иg ngực của tiên sinh, Hạ Vân Sơn cũng yêu thích cơ thể mềm mại ấm nóng của em, ôm em thật chặt, làm nụ hôn sâu hơn.

Hạ Vân Sơn rõ ràng là rất tàn bạo, ngay cả trên giường hắn cũng rất độc đoán tàn nhẫn, nhưng đôi khi cũng thật ôn nhu, nhất là nụ hôn lúc này, môi răng quấn quýt, đầu lưỡi chậm rãi quấn lấy, từng chút từng từng chút câu đi linh hồn của 216.

Cả người 216 mềm như bông, đầu lưỡi hồng nhạt hơi đưa ra liếʍ môi Hạ Vân Sơn, như là mèo con lấy lòng.

Tim em đập thật nhanh.

Thình thịch thình thịch đến đinh tai nhức óc, như sấm sét giật đùng đùng, lập tức làm 216 ngốc nghếch tỉnh lại rồi.

Có phải là em thích tiên sinh rồi không?

Tiên sinh buông ra môi em, hôn lên gò má em một chút, sau đó nhấc lên mông 216, nhờ vào lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ chưa kịp khô mà dễ dàng cắm vào.

216 bị cắm đến lung lay, trong miệng ê a mà rêи ɾỉ, mềm nhũn thì thâm tiên sinh tiên sinh.

“Tiên sinh…a…a, nhẹ một chút… Em thích… Em thích…”

Hạ Vân Sơn càng làm mạnh bạo hơn, làm 216 cảm thấy mình sắp bị làm hỏng rồi, vừa thích vừa sợ mà khóc lên.

Âm thanh Hạ Vân Sơn cũng trở nên đứt quãng: “Thích gì? Hả?” Hắn chính là muốn ép 216 nói ra.

Sắc hồng kiều diễm từ hai má trải dài đến tận đuôi mắt, yêu kiều không sao tả xiết, cũng mắc cỡ không chịu nổi: “Yêu thích… yêu thích tiên sinh.”

Hạ Vân Sơn rốt cục thỏa mãn, toàn tâm toàn ý mà ôm lấy 216 mềm nhũn.

Sau nửa đêm, lỗ nhỏ hồng hồng ẩm ướt của 216 đã bị rót đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, bụng dưới hơi nhô lên, Hạ Vân Sơn xoa xoa một chút, tiếng nước lõng bõng trong bụng truyền ra.

216 làm nũng đẩy tay Hạ Vân Sơn ra: “Đừng xoa mà, chảy ra mất.”

Hạ Vân Sơn nheo mắt lại: “Không muốn chảy ra? Tôi tìm vật chặn cho em.”

Hạ Vân Sơn để thân trần đi xuống giường, một lát sau trở về, cầm trong tay một thứ gì đó hình trụ, 216 không nhìn thấy rõ lắm, chỉ thấy tiên sinh đem vật kia cắm vào miệng huyệt long lanh nước của em, khẽ khàng đẩy vào.

Chất gỗ thô ráp làm em vừa đau vừa tê, cảm giác kỳ quái khi bị vật lạ xâm lấn khiến em đỏ cả mặt.

Em cố ngẩng đầu lên nhìn, thì ra giữa hai chân trắng mịn đang bị cắm vào một nút gỗ màu nâu.

“Nguyên Nguyên, rượu ngon phải dùng nút gỗ tốt mới được.”

Nói rồi, hắn hôn một cái lên mặt 216, “Ngủ ngon.”