Đồ Cổ Xuống Núi

Chương 33: Em ấy không nguy hiểm chút nào hết

Đoàn Kết Nghĩa nói không sai, nơi này quả thực có rất nhiều người, bất quá Vệ Tây cẩn thận quan sát một vòng xung quanh, phát hiện phần lớn đều là người hồng phúc, rất ít người có họa xui xẻo như cô gái vừa nãy.

Đại đồ đệ cũng nghiêm túc quan sát, có lẽ nhìn ra gì đó, thầm lẩm bẩm: "Khó trách có thể làm nhân sĩ thành công..."

Người nào vận mạng cũng thực vượng, Đoàn Kết Nghĩa thực hận không thể chạy tới thỉnh giáo kinh nghiệm.

Vệ Tây cảm thấy tình cảnh không như mình nghĩ, sớm biết vậy vừa nãy nên nói thêm vài câu với cô gái kia, gấp gấp rút rút chạy vào trong tìm khách, kết quả lại bỏ lỡ khách hàng thật sự.

Vì thế Vệ Tây có chút buồn bực, kết quả lại nghe tông môn gương mẫu lại hừ lạnh một tiếng. Quay đầu nhìn qua, chỉ thấy Vệ Thừa Thù híp mắt nhìn mình, giọng điệu lạnh nhạt lại có chút phức tạp nói: "Anh rốt cuộc cũng có lần coi được."

Vệ Tây nghe không hiểu, bất quá cảm thấy không nên nuông chìu tật xấu của đối phương, vì thế giơ tay gõ đầu Vệ Thừa Thù một cái, sao lại dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với trưởng môn?

Gần nhất Vệ Thừa Thù bị đánh thành thói quen nên cũng không nổi giận, chỉ che chỗ bị đánh liếc mắt nhìn qua chỗ khác.

Cũng may nuối tiếc của Vệ Tây lập tức được xoa dịu, xuyên qua biển người đông đúc, cậu nhìn thấy chiếc bài dài cơ hồ vây quanh nửa hội trường! Trên bàn chất đống thức ăn!

Mùi rượu và thức ăn lấn át hết thảy huyên náo!

Trên đường dẫn Đoàn Kết Nghĩa tiến tới bàn rượu, một giọng nói gọi lại làm Vệ Tây dừng bước.

Từ thật xa Lục Văn Thanh đã nhìn thấy Vệ Tây, từ sau chuyến tới nhà ma, tâm tình của anh đối với Vệ Tây trở nên rất phức tạp, mỗi khi giật mình tỉnh lại lúc nửa đêm, anh luôn nhớ tới hình ảnh Vệ Tây điên cuồng đập Nguyễn Thời Hành, sau đó thô bạo túm con ác quỷ ra khỏi người Nguyễn Thời Hành. Trải nghiệm tuổi thơ làm Lục Văn Thanh rất sợ quỷ, từ nhỏ vì âm khí nặng nên thường xuyên bị quỷ bắt nạt, suốt mười mấy năm tiếp xúc tới học nghiệp gia tộc nhưng đây là lần đầu tiên trong đời anh nhìn thấy cảnh tượng cuồng ngược ác quỷ như vậy. Lúc này Lục Văn Thanh vừa hâm mộ thực lực thiên phú của Vệ Tây, vừa sùng bái thủ đoạn mạnh mẽ của cậu, thế nhưng mặc dù nội tâm rất tha thiết muốn tiếp cận nhưng lại không dám tới nhà viếng thăm, lúc này khó khăn lắm mới gặp mặt, anh lập tức nói một tiếng với người nhà rồi chạy đi.

"Vệ Tây." Sau khi chạy tới Lục Văn Thanh cũng không biết nên nói gì, nhìn sau lưng Vệ Tây, cười nói: "Sao không thấy đồ đệ mới nhận của cậu? Anh có nghe Nguyễn Thời Hành nói."

Vệ Tây nhìn thức ăn bày đầy bàn: "Có chuyện bận không tới, tôi sẽ mang chút thức ăn về cho đồ nhi, sao anh lại ở đây?"

Mang thức ăn về? Lục Văn Thanh nhất thời nghe không hiểu, bất quá vẫn nghe thấy câu hỏi sau đó, nghĩ tới chuyện lúc đi học mình không tiết lộ gia cảnh với ngoại giới, liền giải thích: "Nhà anh là thành viên tổ chức thương hội, năm nay tới phiên nhà anh tổ chức."

Mấy lần Đoàn Kết Nghĩa gặp Lục Văn Thanh đều là lúc làm pháp sự, nghe vậy thì giật mình: "Nhà cậu không nhà tu hành à?"

Lục Văn Thanh túa mồ hôi: "Tu hành cái gì... hiện giờ quốc gia chú trọng bài trừ mê tín, mọi người cũng không còn tin tưởng nhiều, làm sao có thể tu hành đơn thuần a. Sau khi xã hội cải cách, rất nhiều tên đạo sĩ gà mờ cùng đạo quan tự miếu chuyên nghiệp đã đổi nghề. Nghề chính của nhà tôi bây giờ là kinh doanh, nghề tay trái thì vẫn là làm pháp sự, lúc học đại học tôi còn bị người nhà ép học tài chính a."

Đoàn Kết Nghĩa vẫn luôn đi theo bên cạnh sư phụ mình, cũng là dân bán chuyên, trước kia không có cơ hội tiếp xúc với giới này, hiện giờ nghe người trong giới giải thích thì không khỏi thở dài: "Aiz, hóa ra là vậy, cũng quá nghiêm khắc a, khó trách Thái Thương Tông tụi tông khởi nghiệp gian nan đến vậy."

Nghe cách dùng từ của Đoàn Kết Nghĩa, Lục Văn Thanh cảm thấy có chút là lạ, bất quá nghĩ tới Vệ Tây không hề có căn cơ trong giới, quả thật rất khó dung nhập vào giới huyền học vừa bí ẩn lại thâm sâu, không hỏi quan tâm hỏi: "Bên các người có gặp phiền toái gì không?"

Đoàn Kết Nghĩa khoát tay: "Tốt lắm tốt lắm, hiện giờ đã tìm kiếm được vài hướng phát triển rồi, chờ sau này weibo được share nhiều hơn thì sẽ có được biết nhiều hơn, mở thêm tiệm đào bảo, danh tiếng chắc cũng tăng lên."

Lục Văn Thanh: "......???"

Biết nhiều hơn.... share.... tiệm đào bảo... chờ chút, phương thức kinh doanh của môn phái mấy người có phải có chỗ nào không đúng không vậy?

Lúc này hội trường xôn xao một trận, xung quanh mơ hồ nghe thấy tiếng người nói: "Tới rồi tới rồi!"

Mạch suy nghĩ của Lục Văn Thanh bị cắt đứt, quay đầu nhìn lại, thấy rõ mọi người bắt đầu tập trung vào bục phát biểu thì lập tức hiểu ra, vội cười giải thích với Vệ Tây: "Người phát ngôn truyền thông hoạt động thương hội lần này là Sóc Tông tiên sinh, dòng sản phẩm di động mới công ty chi nhánh ngài ấy sắp tung ra thị trường, có ngài ấy ở đây, ngày mai tiết mục kinh tế nhất định sẽ nhảy lên đầu bảng."

Vệ Tây cũng nhìn qua.

Chỉ thấy một người nam nhân vóc dáng cao được mời lên bục phát triển trong ánh mắt chú ý của mọi người, người nọ mặc âu phục nghiêm nghị, ngũ quan anh tuấn dưới ánh đèn chiếu rọi rực rỡ tới mức tựa hồ có thể tỏa sáng, mi mắt lơ đãng khẽ nhấc quét nhìn một vòng, tựa hồ dừng lại ở vị trí Vệ Tây hai giây, sau đó nhanh chóng dời đi.

Người này tựa hồ rất được chú ý, vừa mới xuất hiện nhóm khách khứa đã lập tức an tĩnh, nhân viên công tác vẫn luôn lẩn quẩn trước bục lập tức tụ lại một chỗ, tay cầm cái máy gì đó kỳ quái cùng một khúc gỗ ngắn, không ngừng hướng về phía người nọ rọi sáng cùng phát ra âm thanh rắc rắc.

Vệ Tây khó hiểu cảm thấy khí tức người này có chút quen thuộc, bất quá cũng không nghĩ nhiều.

Vì thế Vệ Tây không chút hứng thú bỏ đi, người này ăn thì không được, đánh thì không lại, lần ở Phượng Dương trấn còn phá hỏng chuyện tốt của cậu, cậu không thích người này.

Dương khí nặng thì sao chứ? Nhị đồ đệ Thái Tương Tông cậu không phải cũng có sao.

Chỉ có Đoàn Kết Nghĩa vẫn ngơ ngác nhìn trên bục, mặc dù đã rút ra kinh nghiệm không gọi chồng ở nơi công chúng nhưng vẫn nhịn không được cảm khái: "Quả nhiên quá tuấn tú... đoạn tình duyên kia của tôi chết cũng không oan a..."

Biểu tình Lục Văn Thanh biết đổi, nhớ tới trải nghiệm ở nhà ma, lập tức phòng bị kéo giãn khoảng cách với cái người sặc mùi gay này.

****

Sắc mặt Vương Duyệt tái nhợt, đến tận khi bài phát biểu của Sóc Tông kết thúc vẫn chưa lấy lại tinh thần, ánh mắt cứ đuổi theo bóng lưng Vệ Tây, phát hiện đối phương sau khi vào hội trường cũng không đến bắt chuyện với mình mà tới bàn ăn ăn ăn uống uống.

Bên cạnh đột nhiên truyền tới âm thanh Hình Khải: "Duyệt Duyệt?"

Vương Duyệt lấy lại tinh thần, kiềm chế tâm tư phức tạp trong lòng đáp: "Anh họ."

Hình Khải nhìn theo tầm mắt Vương Duyệt, nhìn thấy Vệ Tây thì sắc mặt cũng tái nhợt theo, nhịn không được nhớ tới nỗi thống khổ đớn đau mà mình rất hiếm khi phải chịu trong đời. Nhờ phúc của Vệ Tây, sau vụ cà thẻ ở Quốc Tân Quán, anh bị cha mình lôi về nhà đập một trận tơi bời, đến tận bây giờ cẳng chân vẫn còn chưa lành hẳn. Càng bực bội hơn là khi ấy anh ôm cái đầu đầy máu về nhà tố cáo nhưng không ai chịu tin là Vệ Tây đánh. Hình tượng vô hại ngày thường của Vệ Tây đã ăn sâu vào lòng mọi người cũng là chuyện bình thường, thế nhưng camera giám sát ở Quốc Tân Quán sao cũng tà môn như vậy, Hình Khải không có chứng cớ, không có cách nào phân lý lẽ, còn bị lên án là tiêu sài hoang phí, khoảng thời gian này Hình Khải có thể nói là khổ không thể tả.

Nhớ tới ký ức đau thương, Hình Khải lo lắng hỏi Vương Duyệt: "Cậu ta lại quấn lấy em nữa à?"

Vương Duyệt cũng không biết nên trả lời thế nào, vì thế chỉ lắc đầu.

Hình Khải yên tâm, sau đó liền cảm thấy nghi hoặc: "Vậy sao sắc mặt em lại khó coi như vậy?"

Vương Duyệt cắn môi, trong lòng cũng thực hỗn loạn, tâm tư bắt đầu trở nên bực bội, mà nguyên nhân không hoàn toàn là vì mấy cô gái đang chỉ trỏ cười trộm ở bên kia, yên lặng một hồi, cô nhịn không được hỏi: "Anh họ, chuyện kia, Vệ Tây không phải đã biết rồi chứ?"

Hình Khải giật mình: "Dĩ nhiên là không! Nguyễn Thời Hành cũng không biết gì cả a, Vệ Tây làm sao biết được?"

Vương Duyệt nhíu mày: "Vậy vì sao hôm nay gặp em anh ta lại không nói năng gì với em?" Rõ ràng mấy tháng trước còn ngày ngày chạy tới cửa giải thích.

"Thật hay giả?" Hình Khải sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại: "Bất quá như vậy không phải tốt sao? Cậu ta không dây dưa em nữa, em mau thừa dịp này từ hôn đi!"

Vương Duyệt phiền não: "Nhưng trước đó không phải anh ta không đồng ý à?"

"Thì cứ thử lại xem, kể em nghe, lần trước đi chung với anh, toàn bộ hành bộ hành trình không hề nghe cậu ta nhắc tới em, anh thấy chuyện từ hôn này vẫn còn cơ hội a."

Nào ngờ vừa mới dứt lời, cô em họ không hề có ý cám ơn, ngược lại trợn mắt trừng Hình Khải rồi xoay người bỏ đi.

Hình Khải chẳng hiểu gì cả, thầm nghĩ, tâm tư con gái đúng là sâu như biển, tự dưng muốn giận là giận.

****

Vệ Tây dẫn đồ đệ tới bàn ăn ngon lành, vừa ăn vừa gắp món ăn ăn không tệ bỏ vào khay, lúc này đột nhiên nghe thấy có tiếng bước chân, cô gái gặp bên ngoài vừa nãy đi tới gần.

Vệ Tây đang rầu rĩ vì không tìm được khách hàng, lúc này gặp lại khách hàng đã bỏ qua ánh mắt lập tức sáng ngời: "Là cô?"

Vương Duyệt thấy biểu tình Vệ Tây không lạnh nhạt như vừa nãy, tâm tình suy sụp cũng tan biến. Do dự một hồi, Vương Duyệt có chút vui vẻ lại ủy khuất, có lẽ vì mấy năm nay bị đối phương chìu hư, tâm tư ủy khuất vừa nổi lên, chột dạ liền bị lửa giận lấn át... thế là không tiến tới gần nữa, chỉ oán giận đứng đó nhìn chằm chằm Vệ Tây: "Bây giờ anh lại chịu để ý tới em?"

Chỉ thấy biểu tình Vệ Tây thả lỏng không ít, thậm chí chủ động nhích tới gần.

Vương Duyệt mím môi, thầm nghĩ, vừa nãy dám đối xử với tôi như vậy trước mặt mọi người, nhất định phải bắt anh xin lỗi cho ra lẽ. Nào ngờ sau khi tới gần, Vệ Tây mở miệng nói: "Tôi thấy ấn đường cô biến đen, đuôi mi rũ xuống, vành mắt thâm, da dẻ sạm, sợ là sẽ ảnh hưởng tới vận khí tương lai."

Vương Duyệt: "???"

Vệ Tây nhìn chằm chằm khách hàng mất mà có lại của mình, thực nhiệt tình rao hàng: "Cô làm thẻ hội viên của công ty chúng tôi đi, tôi sẽ giúp cô giải quyết chuyện này."

Vương Duyệt: "..."

Vệ Tây thấy rõ biểu tình khϊếp sợ của cô gái, cứ tưởng mình đòi hỏi nhiều quá đã dọa đối phương, liền vội vàng nói: "Hoặc vầy cũng được, cô đưa tôi hai trăm ngàn, tôi bán cho cô một tấm bùa chuyển vận."

Vương Duyệt khó tin nhìn Vệ Tây, phát hiện đối phương không giống như đang đùa.

Lúc này lại nghe tiếp âm thanh truy hỏi: "Vậy cô muốn cà thẻ hay trả tiền mặt?"

Vệ Tây vừa dứt lời, chỉ thấy hốc mắt cô gái đỏ au, hung hãn trợn mắt trừng mình rồi bụm mặt nức nở chạy đi.

Cậu sững sờ đứng đó nhìn theo bóng lưng cô gái, trong lòng cuống cuồng không thôi. Chuyện gì đây, sao khách hàng chạy mất rồi?

Đoàn Kết Nghĩa bước dài tới, chỉ hận không thể rèn sắt thành thép: "Sư phụ! Ngài sao có thể làm vậy a? Chúng ta rao hàng cũng cần kỹ xảo a! Sao ngài có thể nói một cô gái là vành mắt thâm, da dẻ sạm được a! Ngài xem người ta vừa nghe đã tức muốn chết rồi, làm sao chịu mua đồ của chúng ta chứ?"

Vệ Tây bừng tỉnh đại ngộ.

Hóa ra là vậy a! Quả nhiên làm ăn phải dựa vào đại đồ đệ!

*****

Hấp thu dạy dỗ, Vệ Tây không dám nói lung tung nữa, an tĩnh ăn đồ ăn.

Tốc độ ăn của cậu rất nhanh, thoáng chốc đã ăn sạch thức ăn trong phạm vi nửa mét, nhân viên hội trường liếc nhìn liền kinh hoảng! Bất quá không dám ngăn cản, không còn cách nào khác hơn là mướt mồ hôi liên tục đi theo sau bổ sung, tình cảnh có thể nói là có một không hai.

Cũng may bình thường tân khách tới đây chủ yếu là vì làm quen giao thiệp, quả thực không có mấy người trốn vào góc ăn uống như Vệ Tây, vì thế cũng không có bao nhiêu người phát hiện hành động xuất sắc của cậu.

Bất quá vẫn có người biết cậu là ai, Vệ Thiên Di áo mũ chỉnh tề bưng ly rượu liền thấy ông bạn cũ Đàm Phú liên tục quan sát phía sau mình, sau đó rốt cuộc không nhịn được nữa cổ quái hỏi: "Lão Vệ... không ngờ sức ăn của con trai lớn nhà ông lớn dữ vậy..."

Vệ Thiên Di quay đầu nhìn lại thì thấy nhân viên làm việc đang bưng khay bánh xếp thành hàng dài ở phía sau con trai mình để bổ sung thức ăn, sắc mặt ông lập tức xanh mét.

Vệ Thiên Di cười gượng vài tiếng, gân xanh không ngừng nổi lên, khóe miệng co quắp tiến tới ngăn cản: "Đừng có ăn nữa!"

Một ngụm bánh sô cô la ngậm trong miệng, tay cầm bánh bị Vệ Thiên Di đè lại, Vệ Tây giận dữ quay đầu lại thì nhìn thấy Đàm Phú ở bên cạnh Vệ Thiên Di.

Đoàn Kết Nghĩa vừa thấy Đàm Phú cũng sửng sốt: "Sư phụ, túi mắt người này sao lại lớn như vậy?"

Túi mắt của Đàm Phú quả thật rất lớn, cơ hồ sắp trĩu xuống má, lại còn xanh đen, làm cả người ông trông không có chút tinh thần nào.

Vệ Tây nghe vậy thì thực đương nhiên trả lời: "Bởi vì ông ta là khách hàng của chúng ta."

Rút kinh nghiệm dọa khách hàng chạy mất khi nãy, Vệ Tây không dám qua loa rao hàng nữa, sau khi nuốt ngụm bánh trong miệng xuống thì biểu hiện cực kỳ lễ phép, chủ động hướng Đàm Phú nói: "Xin chào."

Còn học theo dáng vẻ chào hỏi của mọi người trong hội trường, đưa tay phải về phía đối phương.

Thấy dáng vẻ Vệ Tây tuấn tú lại tao nhã lễ phép, lập tức quên đi hình ảnh điên cuồng ăn bánh ngọt khi nãy, cười híp mắt bắt tay: "Ai u, lâu rồi không gặp con, lớn không ít rồi a."

Nhìn hình ảnh trước mắt, Vệ Thiên Di nháy mắt có cảm giác mình đang nằm mơ, nội tâm còn có chút hạnh phúc, nghịch tử này rốt cuộc cũng biết giữ mặt mũi cho ông trước mặt mọi người.

Giây tiếp theo, liền nghe Vệ Tây mở miệng: "Vị tiên sinh này, ngài có hứng thú làm thẻ hội viên Thái Thương Tông không?"

Vệ Thiên Di: "..."

"???" Đàm Phú mê mang nhìn Vệ Thiên Di: "Giờ con ông mở phòng gym à?"

Đoàn Kết Nghĩa vội vàng chạy tới đưa danh thϊếp: "Ngài hiểu lầm rồi, chuyên ngành của tụi tôi là tiêu tai giải ách, tiếp nhận đoán mệnh xem tướng xem phong thủy trừ tya2, ngoài ra còn có hội dưỡng sinh, phòng thám tử tư cùng khu vui chơi nhà ma, có đa dạng hạng mục nghiệp vụ để lựa chọn, ngài có thể tìm hiểu một chút."

Đàm Phú: "Đoán mệnh... trừ tà...?"

Vệ Thiên Di đen mặt trừng đứa con cả nhà mình: "Đừng để ý tới nó, gần nhất không biết học ba thứ vớ vẩn gì đấy, ông đừng nghe nó nói bậy nói bạ.

Thấy sắc mặt Vệ Thiên Di, Đàm Phú cảm thầy hình như mình vừa chạm vào điều cấm kỵ không thể nói của bạn cũ, yên lặng một lúc thì lúng túng cười gượng. Đàm Phú cất danh thϊếp, cười nói với Vệ Tây: "Chúc sự nghiệp của con phát đạt, bất quá thẻ hội viên thì khỏi đi, chú không cần mấy thứ này."

Vệ Tây nhìn Đàm Phú, ánh mắt cơ hồ xuyên thấu qua con ngươi ám trầm của đối phương, Đàm Phú bị nhìn tới ngẩn người, cười nói: "Bây giờ con cũng hơn hai mươi rồi đi? Lần trước gặp con vẫn còn học cấp hai. Aiz, thời gian qua nhanh thật, chớp mắt là lớn vậy rồi. Chú với ba con nhiều năm rồi không gặp, lễ tết cũng không có thời gian viếng thăm, tới đây tới đây, chú bồi tiền lì xì cho con với Thừa Thù."

Đàm Phú vừa nói vừa móc bóp rút một tấm thẻ đưa qua, cười nói: "Cầm lấy này, bên trong cũng không nhiều, chắc cỡ năm mươi vạn thôi, đủ mua túi xách cho bạn gái, nhớ chia phân nửa cho em trai, biết không?"

Vệ Thừa Thù ở bên cạnh nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn anh cả nhà mình.

Vệ Tây giao thẻ cho Đoàn Kết Nghĩa, chống lại ánh mắt Vệ Thừa Thù thì lập tức khó hiểu, ánh mắt cũng lộ rõ ý tưởng, cậu nhìn tôi làm gì?

Vệ Thừa Thù âm trầm quay đầu đi: "..."

Năm trăm vạn mặc dù không đủ làm thẻ vàng môn phái, bất quá cũng không tính là ít, vì thế mặc dù bị từ chối yêu cầu làm thẻ nhưng sau khi nhận tiền, Vệ Tây yên lặng một chốc rồi bảo Đoàn Kết Nghĩa đưa thẻ hội viên bình thường cho đối phương.

Nhìn tấm thẻ màu xám in cẩu in thả khẽ lóe sáng lằn vân kỳ quái tựa hồ được làm ra từ tiệm in ven đường, Đàm Phú khó hiểu: "...này là cái gì?"

Vệ Tây: "Thẻ hội viên bạc, ông nhận lấy, để thϊếp thân."

Đàm Phú mê mang nhận lấy, khoảnh khắc chạm vào tấm thẻ không biết sao trong lòng có chút chấn động, cặp mắt gần nhất vẫn luôn mệt mỏi tựa hồ cũng thoải mái hơn không ít, ông hồi phục tinh thần, chỉ nghĩ là ảo giác, bất quá cứ cảm thấy ảo giác này thực sự quá chân thật. Vì thế Đàm Phú có chút kinh ngạc nhìn tấm thẻ trong tay, đột nhiên cảm thấy mơ hồ: "Không ngờ thật sự có thẻ hội viên... thẻ bạc, là bạc thật à?"

Vệ Tây kỳ quái nhìn Đàm Phú: "Làm gì có chuyện đó, đương nhiên là thẻ in ven đường."

Đàm Phú đỉnh túi mặt thật bự nhìn cậu: "...ồ."

"Bên kia có chuyện gì không?" Trong góc phòng tiệc, Hạ Thủ Nhân nhìn Vệ Tây đang nói chuyện với nam trung niên có túi mắt cách đó không xa, khẽ chọt chọt ông bạn tốt đang đứng dựa tường của mình.

Mái tóc chải gọn của Sóc Tông sau khi xuống bục phát biểu đã được xõa tung ra. Anh tựa vào tường, vừa kéo cà vạt vừa nhìn cảnh tượng cách đó không xa, mi mắt khẽ rũ, lơ đễnh nói: "Không có."

"Không có?" Hạ Thủ Nhân khó tin: "Anh em, suýt chút nữa cậu ta đã cặp đứt ngón tay tôi rồi đấy, ông quên rồi à? Còn nữa, vừa nãy ông có thấy cậu ta ăn bao nhiêu bánh rồi không? Này mà giống biểu hiện không có chuyện gì à? Cậu ta há to miệng một phát là có thể nuốt trọng toàn bộ người trong hội trường này đấy, ông tỉnh táo lại chút đi!"

Sóc Tông không nhanh không chậm cởi nút áo trên cùng, nghe vậy thì nhíu mày liếc bạn mình: "Nhỏ tiếng một chút."

Vừa dứt lời thì cuộc trò chuyện bên kia kết thúc, Vệ Thiên Di cố nhẫn nhịn dẫn Đàm Phú mờ mịt cùng Vệ Thừa Thù âm trầm bỏ đi, lưu lại Vệ Tây cùng đại đồ đệ tiếp tục ở lại ăn ăn uống uống.

Chiếc khay trên tay Vệ Tây đã chất đầy tới không còn chỗ để chất, miệng thì nhai chóp chép không ngừng, ánh mắt đảo bốn phí, phát hiện trong góc có phòng nghỉ ngơi, lập tức nâng khay đi tới.

Hạ Thủ Nhân nhìn thấy Vệ Tây liền có cảm giác đầu ngón tay đau, không chỉ ngón tay, đuôi cũng đau, hoảng sợ lùi lại vài bước, kinh hoảng thất thố nói: "Fuck! Cậu ta vào rồi! Cậu ta vào rồi kìa, chúng ta phải làm sao đây?"

Sóc Tông ném cà vạt lên bàn, kéo cửa để Vệ Tây tiến vào, lạnh lùng tỏ ý bảo Hạ Thủ Nhân không cần nói nhiều: "Im miệng, em ấy không nguy hiểm chút nào hết!"

Ngay sau đó chỉ thấy Vệ Tây dừng bước, bưng chiếc khay lớn, ánh mắt lẳng lặng nhìn... tay phải của mình.

Ánh mắt Sóc Tông đảo qua, phỏng chừng dạo này bị đút thành thói quen, cộng thêm vừa nãy bận bịu phát biểu nên cũng không chú ý ăn uống, thấy đối phương bước vào liền thuận tay chộp một chiếc bánh ngọt ở trên đỉnh khay.

Sóc Tông cầm chiếc bánh, im lặng đối mặt với Vệ Tây.

Giây kế tiếp, Vệ Tây đặt khay thức ăn lên bàn, nắm tay thành quyền hung ác nhào tới...

"Đây là bánh tôi mang về cho nhị đồ đệ! Anh đúng là to gan!"

Sóc Tông: "........."

Hạ Thủ Nhân: "........."

Hạ Thủ Nhân câm nín nhìn hai người lao vào nhau đấm đá túi bụi bên kia, không nguy hiểm chút nào?

...*...