Ngọn lửa dần tắt, đa số mọi người đều say không nhẹ.
Khi say, Đoạn Khâm như một đứa trẻ, nhất quyết phải lôi kéo tay Thẩm Vi Tửu mới chịu trở về, Dan giúp Đoạn Khâm lên tầng, nhưng ánh mắt Đoạn Khâm vẫn dính trên người Thẩm Vi Tửu.
Vẻ xinh đẹp trên gương mặt Thẩm Vi Tửu vẫn chưa hết, trông cô như một cô gái mới biết yêu, chỉ cần người mình thích liếc mắt nhìn là mặt đỏ tới tận mang tai, thấy Đoạn Khâm lên tầng, cô vừa định quay người rời đi, chợt nghe thấy trên tầng truyền đến tiếng gọi mang theo hơi men: “A Tửu.”
Bước chân Thẩm Vi Tửu dừng lại, sau đó xoay người chạy lên tầng, cầu thang chật hẹp như xuyên thẳng qua mười năm, cô đang chạy trên con đường đầy ánh mặt trời nóng bực, trên đỉnh đầu có mấy đám mây trắng bay qua, cô nhào thẳng vào ngực anh.
Dan thấy Thẩm Vi Tửu đến, bèn lui ra ngoài.
Trong phòng thắp một ngọn đèn nhỏ mông lung, Đoạn Khâm ngồi trên xe lăn, trong hô hấp mang theo hơi men, như nhuộm mùi rượu khắp cả căn phòng, ánh mắt sắc bén của anh hôm nay đã trở nên mờ mịt, không chút che dấu mà nhìn thẳng vào Thẩm Vi Tửu. Nếu Đoạn Khâm tỉnh táo, nhìn thấy ánh mắt của mình thì anh sẽ biết tình cảm mà bản thân vẫn luôn che dấu đã bị lộ ra ngoài từ lâu.
Thẩm Vi Tửu chậm rãi tới gần Đoạn Khâm: “Vừa nãy anh gọi ai?”
Thấy cô đến gần, ánh mắt Đoạn Khâm dần trở nên sâu thẳm, anh duỗi hai tay về phía Thẩm Vi Tửu: “A Tửu.”
Thẩm Vi Tửu nhào vào ngực Đoạn Khâm, Đoạn Khâm bị xô, khẽ hô một tiếng rồi ôm chặt Thẩm Vi Tửu, không nỡ buông ra.
Cô lại nhào vào ngực anh nữa rồi.
Vốn dĩ nhiệt độ cơ thể của Đoạn Khâm đã cao, sau khi uống rượu, cả người càng nóng hơn, hô hấp nóng bỏng của anh phun trên cổ Thẩm Vi Tửu: “Anh say rồi.” Những lời này như nói với chính bản thân, chỉ khi say anh mới dám ôm cô gái hàng đêm xuất hiện trong giấc mơ của mình.
Thẩm Vi Tửu nghe nhịp tim đập của Đoạn Khâm, tủi thân nói: “Chỉ khi say anh mới nhớ ra em thôi.”
Cô nhớ đến một ngày hè kia, cô cũng nhào vào ngực Đoạn Khâm như vậy, Đoạn Khâm ôm cô, nói nhỏ bên tai cô: “A Tửu, anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên em.”
Một lát sau, Đoạn Khâm nói: “A Tửu, anh không được gặp bà ấy lần cuối, anh để một mình bà ấy ở đó.”
Thẩm Vi Tửu không biết Đoạn Khâm đang nói gì, nhưng cô nghe thấy trong giọng Đoạn Khâm mang theo hơi men, tựa như những lời này chỉ có thể nói khi say, cô nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu.”
Đoạn Khâm ôm Thẩm Vi Tửu chặt hơn.
Bên ngoài truyền đến tiếng cười ngượng ngùng, Thẩm Vi Tửu mới bừng tỉnh rời khỏi l*иg ngực Đoạn Khâm, trong ánh mắt Đoạn Khâm lộ ra một tia không vui, tựa như đang trách người phía dưới quấy rầy bọn họ. Thẩm Vi Tửu chạy đến cửa sổ nhìn, hóa ra là Pablo vừa tỉnh rượu đang ôm bà xã về nhà, trên mặt mẹ Martina mang theo nụ cười ngượng ngùng, vẫy vẫy tay với bọn họ: “Chúng tôi về đây.” Sau đó ôm mặt Pablo, hôn lớn một tiếng, Pablo lập tức chạy nhanh, trong đêm khuya, hai người chạy như điên trên phố.
Thẩm Vi Tửu không khỏi nghĩ, may là Martina đã về nhà ngủ từ lâu, không thì có lẽ hai người kia sẽ bỏ quên cả con gái mình mất.
Ánh mắt mê mang của Đoạn Khâm dần trở nên an tĩnh hơn, sau đó bị màu mực dày đặc che phủ, anh cũng muốn ôm Thẩm Vi Tửu, xoay tròn để làn váy cô tung bay trên con phố Valencia, nhưng anh không làm được, Đoạn Khâm nhắm mắt lại, anh chỉ có thể kéo mép váy cô, dẫn cô vào vực thẳm tăm tối.
Thẩm Vi Tửu nhìn một lúc, quay đầu lại mới thấy hình như Đoạn Khâm đã ngủ, cái này người cho dù ngủ cũng gắt gao bám chặt xe lăn, không biết đang nghĩ gì.
Đoạn Khâm có thể cảm nhận được khăn mặt mềm mại lau trên mặt mình, hơi thở từ tốn của cô gái tới gần, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi trên mặt anh, trong lòng Đoạn Khâm cứng đờ lại, các ngón tay anh được cô tách ra, đặt chỉnh tề trước ngực, sau đó trên người anh được đắp một tấm thảm, giọng nói dịu dàng vang lên trong phòng: “Ngủ ngon.”
Trong phòng dần chỉ còn lại hô hấp của anh, lẻ loi trơ trọi, Đoạn Khâm mở to mắt nhìn chân mình, ánh mắt thâm trầm.
- ---
Lúc Trần Mạt đưa Đoạn Khâm đến Valencia, không chỉ tìm hộ công mà còn hẹn sẵn bác sĩ cho anh, vị bác sĩ kia đã tới đây vài lần, hôm nay lại đến ngày Đoạn Khâm gặp bác sĩ.
Thẩm Vi Tửu đang nghiêng người trên ghế sa lon, cái đầu nhỏ gật gà gật gù, rõ ràng đã mệt lả nhưng lại không chịu về ngủ.
Đoạn Khâm nói: “Nếu không muốn về thì ngủ một lát ở đây đi.”
Thẩm Vi Tửu mơ màng buồn ngủ: “A Khâm.....”
Đầu lưỡi chống lên hàm trên, hơi thở vừa nhẹ vừa mềm mại, Thẩm Vi Tửu vừa gọi xong thì đã ngủ rồi.
Vẻ mặt lạnh lùng của Đoạn Khâm hơi dịu lại, nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, hộ công đi mở cửa, một người phụ nữ tóc vàng đứng đấy, cô ta mặc áo khoác trắng đeo khẩu trang, ánh mắt lẳиɠ ɭơ: “Tôi là Benita, trợ lý của Juan, hôm nay ông ấy không đến được, nên tôi làm kiểm tra cho Đoạn tiên sinh trước.”
Đoạn Khâm nhíu mày nhìn người phụ nữ bên ngoài, đúng là Juan đã gọi điện báo rằng hôm nay không đến được, nhưng cũng không nói sẽ phái trợ lý tới.
Lúc Benita thấy Đoạn Khâm, hai mắt lập tức tỏa sáng, cô ta vốn cho rằng vận động viên quyền anh Châu Á đều thấp lùn xấu xí, nhưng người đàn ông trước mặt này hoàn toàn ngược lại, chỉ từ nửa người trên của anh cô ta cũng có thể thấy được, nếu người này không bị liệt thì sẽ cao nhường nào.
“Đoạn tiên sinh, tôi là Benita, hôm nay tôi có một tin tốt muốn nói cho anh biết.”
Đoạn Khâm nhìn thoáng qua cô gái bị ồn nên trở mình, hạ giọng: “Đi theo tôi.”
Trong thời gian Benita điều tra, mấy tên hộ công đã bị sa thải đều nói tính tình Đoạn Khâm không tốt, nhưng người đàn ông này nói chuyện với mình lại nhẹ nhàng như vậy, chẳng lẽ mình không lộ mặt mà người đàn ông này đã biết mình xinh đẹp sao?
Có một phòng vật lý trị liệu riêng, ngày thường Đoạn Khâm cũng sẽ bảo hộ công mát xa cho, phòng ngừa cơ bắp bị teo lại, Benita ngẩng cao đầu đi vào phòng vật lý trị liệu, sai hộ công đặt Đoạn Khâm lên.
Đoạn Khâm nửa dựa trên giường chuyên dụng, giọng nói lạnh nhạt, không hề nhẹ nhàng như ở bên ngoài: “Cô nói có một tin tốt, là tin tốt gì?”
Benita tháo khẩu trang xuống, lộ ra gương mặt mà cô ta cho là kiêu ngạo: “Đoạn tiên sinh, đừng vội, tôi kiểm tra qua cho anh trước, được không?”
Đoạn Khâm gật đầu.
Benita nhìn đôi chân dài của Đoạn Khâm, nói: “Có tiện cởϊ qυầи ra không?”
Đoạn Khâm khẽ gật đầu, hộ công bước đến cởϊ qυầи giúp anh, anh đã mặc quần đùi bên trong từ trước, Benita thấy hơi tiếc nuối.
Chân Đoạn Khâm thường xuyên được mát xa, dù đã lâu không vận động nhưng vẫn không bị teo lại.
Vì đã lâu rồi không phơi nắng, trên đùi lộ ra màu tái nhợt, nhưng vẫn còn đường cong cơ bắp trôi chảy, tựa như bên dưới còn ẩn chứa sức lực mạnh mẽ, Benita đưa tay chạm lên, phát hiện ánh mắt lạnh lùng của Đoạn Khâm nhìn cô ta không mang theo chút tình cảm nào, bị ánh mắt này nhìn, nội tâm cô ta nhảy dựng lên.
Xem ra quả thực là chân Đoạn Khâm không hề có cảm giác.
Benita nói với hộ công: “Ông ra ngoài trước đi, tôi có một chuyện chỉ có thể nói cho Đoạn tiên sinh.”
Ngón tay Đoạn Khâm nhẹ gõ bên giường: “Đi ra ngoài đi.”
Anh muốn nhìn xem người phụ nữ Benita này có thể nói gì.
Đến khi căn phòng chỉ còn lại hai người, Benita cởϊ áσ khoác trắng, bên trong là bộ đồ bó sát người, làm tôn lên dáng người của cô ta, cô ta vốn tưởng ánh mắt Đoạn Khâm sẽ có chút biến hóa, nhưng đối phương vẫn là dáng vẻ đó, dường như không nhìn thấy thân hình cô ta.
“Có lời gì thì nói nhanh đi.”
Benita có chút tức giận, nhưng những ngón tay được sơn đỏ vẫn nhẹ nhàng chạm vào chân Đoạn Khâm: “Tôi đến kiểm tra qua cho anh.”
Hai tay cô ta nhẹ nhàng vuốt ve bắp chân Đoạn Khâm, đang định vuốt ve lên trên thì bị Đoạn Khâm nắm lấy cánh tay, một quyền của Đoạn Khâm tương đương với 500 cân, anh nắm tay Benita không hề nhẹ, khiến Benita gào khóc: “Đau, đau! Buông tay!”
Đoạn Khâm lạnh lùng nói: “Kiểm tra xong chưa?”
Trên mặt Benita bị che phủ bởi nước mắt: “Xong rồi, xong rồi.”
Đoạn Khâm buông tay ra, Benita thấy trên cánh tay mình có một vết xanh, lập tức không dám trêu chọc Đoạn Khâm nữa: “Lần này Juan không đến là vì phát hiện ra một phương pháp có thể giúp anh chữa khỏi chân, có thể hiệu quả sẽ rất chậm, nhưng sau thời gian dài sẽ có thể đứng lên lại lần nữa.”
“Cô nói gì?” Giọng nói Đoạn Khâm hơi khàn khàn, như một con rắn đang thè lưỡi, nếu một giây sau nói không hợp ý anh, nắm đấm của anh sẽ đánh thẳng tới, trong lòng Benita run sợ: “Tôi nói chân của anh có thể khỏi, chẳng lẽ anh không muốn khỏi sao?”
Đoạn Khâm kéo căng hàm dưới: “Tôi biết rồi.”
“Chỉ cần anh nghe tôi, đảm bảo không lâu nữa sẽ có thể đứng lên.” Benita không chắc lời của mình khoa trương cỡ nào, cô ta chỉ cần lấy được sự tín nhiệm của Đoạn Khâm là được rồi.
Lúc Thẩm Vi Tửu tỉnh lại thì thấy Dan lo lắng nhìn cô, cô hơi xấu hổ, ngồi dậy: “Tối qua tôi ngủ muộn quá, nên ngủ thϊếp đi mất.”
Dan nói: “Thẩm tiểu thư, cô tỉnh rồi thì tốt, vừa nãy bác sĩ của tiên sinh đã đến.”
Thẩm Vi Tửu gật đầu, cô biết hôm nay là ngày bác sĩ kiểm tra cho Đoạn Khâm, nhưng chẳng phải Juan nói hôm nay không thể đến sao?
Dan lo lắng nói: “Bác sĩ trước đây không đến, mà là một người phụ nữ, nhưng tôi cảm thấy người phụ nữ này hơi kỳ lạ.”
Đôi mắt Thẩm Vi Tửu hơi mở: “Hả?”
Dan nói: “Cô ta kiểm tra cho tiên sinh nhưng đuổi hộ công ra ngoài, hơn nữa... Tôi cảm thấy cô ta không giống bác sĩ.”
Thẩm Vi Tửu nói: “Tôi lên tầng xem thử.”
Thẩm Vi Tửu ngồi dậy từ ghế salon, chưa đi giày đã chạy thẳng lên tầng trên, mấy người hộ công đứng trước phòng vật lý trị liệu, hộ công nói: “Thẩm tiểu thư... Tiên sinh bảo chúng tôi ra ngoài hết.”
Cửa bên ngoài bị gõ, Benita bực bội nhưng không dám nổi giận, chỉ có thể nhã nhặn nói với Đoạn Khâm: “Vật lý trị liệu này phải rất yên tĩnh, có thể bảo.....”
Lời còn chưa hết, cửa đã bị mở ra từ bên ngoài, sao tên hộ công này không hỏi ý kiến của Đoạn Khâm mà đã vào rồi, không sợ khiến Đoạn Khâm không vui sao?
Benita cho rằng Đoạn Khâm sẽ đuổi người đó đi, cô ta quay người lại định xem kịch vui thì phát hiện người vừa vào là một cô gái, hơn nữa cô gái đó còn xinh đẹp hơn cả cô ta.
Benita liếc nhìn Đoạn Khâm, sắc mặt Đoạn Khâm rất đen, tựa như bão tố sắp kéo đến trên biển, trong lòng Benita không khỏi đắc ý, cho dù xinh đẹp hơn cô ta thì sao, chẳng phải cũng bị Đoạn Khâm hung dữ sao, không chừng người đẹp phương đông này sắp khóc chảy cả nước mắt nước mũi đấy.
Benita đang chuẩn bị thưởng thức dáng vẻ khóc hu hu của cô, lại thấy cô gái kia đã đi tới, hùng hổ nói: “Đoạn Khâm, sao anh không mặc quần?”
Vậy mà còn dám nói Đoạn Khâm.
Benita cho rằng Đoạn Khâm sẽ đuổi cô gái này đi, ai ngờ Đoạn Khâm lại đột nhiên lấy tấm thảm bên cạnh che lên đùi mình, mặt đen thui, giọng nói lại vô cùng dịu dàng: “Sao cô lại quên đi giày?”
Benita há to miệng, anh ta..... chẳng phải nên đuổi cô ta ra sao?
Vậy mà lại dịu dàng hỏi cô ta sao không đi giày.
Ánh mắt Benita phóng tới trên chân cô gái kia, phát hiện đôi chân cô rất xấu, cười giễu cợt.
Cô ta vừa cười xong thì thấy ánh mắt Đoạn Khâm nhìn qua, không khỏi lạnh run người.
Thẩm Vi Tửu không hề quan tâm chân mình, mà là người đang đứng bên cạnh Đoạn Khâm: “Em muốn xem vật lý trị liệu thế nào, sau này em giúp anh.”
“Phương pháp điều trị này, nhiều người quá sẽ không tốt.” Benita yếu ớt nói một câu, cô ta vừa nói xong thì nghe thấy Đoạn Khâm nói: “Được.”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận của cô dường như đang thăm dò anh, muốn nhào tới nói cho người khác biết, anh là của cô.
Đoạn Khâm cảm thấy mình thật sự hết thuốc chữa rồi.
Anh rất thích vẻ mặt này của cô, thậm chí không nhịn được mà cảm thấy vui vẻ trong lòng.