Chắc chắn được điểm này, Tô Nhiễm lập tức dặn dò a Trung.
“Tiếp tục theo dõi tình hình bên lão thái gia, mỗi ngày 24h kêu người canh chừng, hãy nhớ, nhất định phải tìm tâm phúc của chúng ta, chỉ cần bên kia có hành động gì, không phân biệt nặng nhẹ, toàn bộ báo cáo cho tôi.”
“Được!”
Tô Nhiễm thả lỏng, “Cậu cũng mệt cả đêm rồi, đi nghỉ đi.”
Sau khi a Trung rời đi, Tô Nhiễm gọi điện cho Tiêu Lăng, điện thoại mới gọi được, bên kia Tiêu Lăng đã gấp gáp hỏi, “Sao rồi, có tin của Cảnh Thụy và Tiểu Thất chưa?”
“Đúng, nếu như đoán không sai, hai đứa nó đã bị chuyển đến nhà tổ rồi, mà còn ở trong viện của lão thái tổ! Tạm thời con chắc chắn sẽ không bị nguy hiểm, lão thái gia bắt bọn nó đến nhất định là muốn huấn luyện để chúng thành người thừa kế của Tô gia, bây giờ quan trọng nhất là không biết chừng nào lão thái gia bắt đầu huấn luyện…”
“Sao… huấn luyện?” Tiêu Lăng hỏi có do dự.
Tô Nhiễm cũng do dự 1 chút, mới nói, “Nói chung… rất tàn nhẫn! Ông ta… giỏi nhất là tìm điểm yếu của người khác để huấn luyện, năm đó Bạch Linh nhiều lần xém tí chịu không được, lão đầu đều lấy Mạc Tầm ra làm mật mã, dùng để kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô ta tiếp tục huấn luyện… Cảnh Thụy và Tiểu Thất… ta cũng không biết ông ta sẽ đối với hai đứa nó như thế nào.”
Hơi thở bên kia điện thoại đột nhiên nặng nề, hỗn loạn mơ hồ nghe thấy tiếng khóc ẩn nhẫn của Tô Tố.
Tô Nhiễm lập tức nói, “Trước tiên các con khoan gấp gáp, ta sẽ nghĩ cách để ngăn chặn lão thái gia.”
“Ba…”
“Tô Tố con đừng lo lắng, ta nhất định sẽ nghĩ cách cứu Cảnh Thụy và Tiểu Thất.” Tô Nhiễm trầm giọng nói, “Bây giờ quan trọng nhất là, hai đứa không được hành động lỗ mãng, để ba nghĩ cách!”
“Dạ!”
…
Trong khách sạn.
Tiêu Quốc Chinh trầm mặc như nước, “Bị Tô lão thái gia đưa đi rồi?”
Tiêu Lăng gật đầu.
Tiêu Quốc Chinh mặt khổ sở!
Quả thật là nỗi nhục nhã mà!
Ở nơi như Kinh Thành này, nơi trong tầm nhìn của ông mà lại xảy ra chuyện này, vậy kêu ông làm sao không tức giận phiền não cho được!
Tiêu Quốc Chinh cắn răng, “Tô gia không loại bỏ tất có hậu họa!”
Đột nhiên, điện thoại Tiêu Quốc Chinh reo lên, Tiêu Quốc Chinh lập tức nhận điện thoại, là cục trưởng gọi đến, nói được chút, mặt Tiêu Quốc Chinh đột nhiên vui vẻ, lập tức nhảy từ sofa lên.
“Bác lớn?”
“Tên phó cục trưởng bị bắt rồi, bác đi thẩm vấn, nói không chừng tìm được manh mối!”
“Chúng con đi cùng bác.”
“Các con đừng tham gia, dù gì thân phận của hai đứa cũng không tiện, với lại hai ngày nay hai đứa không được nghỉ ngơi đàng hoàng, bây giờ điều 2 đứa cần làm là nạp đầy năng lượng, sau đó bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị cứu hai đứa con của mình!”
Tiêu Lăng trầm lặng, thân phận của anh và Tô Tố quả thật không tiện.
Vào thời khắc quan trọng này, hai người họ đi, nói không chừng sẽ mang phiền phức đến cho bác lớn, Tiêu Lăng trầm mặc rồi gật đầu, “Được, bác lớn, nếu có manh mối gì, nhớ báo cho con và Tô Tố đầu tiên.”
“Yên tâm đi!”
…
Trời, rất nhanh lại sáng!
Tiêu Lăng và Tô Tố sốt ruột trải qua 1 đêm, lúc này, người sốt ruột nhất có lẽ là An Nhiên mới đúng!
An Nhiên ở bên nói chuyện với Mộ Bạch 1 đêm, nhưng Mộ Bạch vẫn chưa có phản ứng gì.
Mà 3 ngày… đã qua 2 ngày rồi.
Mộ phu nhân tỉnh dậy từ sớm, thấy An Nhiên chăm sóc Mộ Bạch rất cẩn thận, hốc mắt bà ẩm ướt, nhẹ tay nhẹ chân đi ra khỏi phòng, sau đó đem thức ăn sáng cho An Nhiên.
“Bác gái?”
“Đi tắm rồi ăn đồ ăn đi, con như vậy cơ thể sẽ chịu không nổi, ăn sáng xong rồi đi tắm rồi ngủ 1 giấc, sáng nay bác chăm cho.”
“Nhưng…”
“Không nhưng nhị gì nữa, quyết định vậy đi, nhanh đi!”
An Nhiên bị Mộ phu nhân đẩy vào phòng, Mộ phu nhân không những mua đồ ăn sáng, còn mua 1 số đồ dùng sinh hoạt, An Nhiên ở trong nhà tắm đánh răng rửa mặt, chậm chạp tắm rửa.
“Ăn tí đồ ăn sáng.”
Mộ phu nhân mua chèo quẩy và đậu nành, An Nhiên ngửi thấy mùi mặt trắng bệch, đột nhiên chạy vào nhà tắm nôn khan.
Mộ phu nhân nghe động tĩnh, nhanh chóng chạy vào xem cô.
“Sao vậy? Có phải cơ thể không khỏe không?”
“Không có!” Sắc mặt An Nhiên trắng bệch, lắc đầu với Mộ phu nhân, “Có thể… có thể là không quen đồ trung, ngửi mùi có tí chịu không được.”
Mộ phu nhân thấy vậy đột nhiên ánh mắt nhìn An Nhiên trở nên kì lạ.
“Sao vậy bác gái?”
“An Nhiên, có phải con ngửi thấy mùi dầu sẽ rất khó chịu?”
An Nhiên nghĩ nghĩ, hình như đúng nhìn thấy dầu mỡ của chèo quẩy dạ dày lại cuồn cuộn lên, cô gật đầu.
Sắc mặt Mộ phu nhân càng kỳ quái, “An Nhiên, con… mấy tháng chưa có kinh nguyệt rồi?”
An Nhiên như bị sét đánh ngang tai!
Lời của Mộ phu nhân là…
Cô cô, cô mang thai rồi?
An Nhiên bắt đầu tính toán thời gian kinh nguyệt của mình, nhưng cô phát hiện căn bản không nhớ được lần trước bà dì của cô đến lúc nào, quan trọng là mấy tháng nay cô và Mộ Bạch gây nhau rất lợi hại, nên căn bản không có tâm trạng quan tâm cái đó, cho dù không tới, cô nhất định nghĩ là do tinh thần của mình bị ảnh hưởng, cho nên mới trễ.
Mắt thấy khuôn mặt quan tâm của Mộ phu nhân, An Nhiên lập tức lắc đầu, “Không, không phải chứ, có lẽ không phải!”
Mộ phu nhân ngược lại cực kỳ kích động.
“An Nhiên con đợi 1 chút, bác đi xuống lầu mua đồ, con đợi bác 1 chút, nếu muốn đi vệ sinh… con nhịn 1 chút, bác rất nhanh sẽ quay lại!”
“Ài, bác gái…”
Mộ phu nhân ngược lại đã xông ra khỏi phòng.
Cô cũng vui!
Tình cảm An Nhiên đối với Mộ Bạch bà nhìn thấy, nếu An Nhiên có thai, không nghi ngờ gì nữa, đứa con chắc chắn của Mộ Bạch!
Mấy năm nay bà luôn hối thúc Mộ Bạch kết hôn sớm, sớm sinh con, mà Mộ Bạch không nghe, nếu lúc này An Nhiên có thai, Mộ Bạch mà biết, có thể nào… xác suất tỉnh dậy nhiều hơn không?
Lùi 1 vạn bước để nói, nếu… nếu con của bà không thể tỉnh dậy nữa, có thể để làm 1 đứa bé, vậy cũng coi như ông trời ban ân cho Mộ gia bọn họ rồi.
Mộ phu nhân rất nhanh ôm 1 cái hộp về.
“Bác gái?”
Mộ phu nhân nhanh chóng nhét cái hộp vào lòng An Nhiên, “An Nhiên, nhanh chóng thử thử, coi có phải là thật sự có thai không.”
An Nhiên đưa mắt nhìn Mộ Bạch nằm ở bên ngoài 1 cái, cắn răng, cuối cùng đi vào nhà vệ sinh.
Mộ phu nhân ở bên ngoài sốt ruột chờ đợi.
Mấy phút sau, An Nhiên mở cửa nhà vệ sinh ra, Mộ phu nhân lập tức xông lên, “An Nhiên, phải không? Có phải có thai thật không?”
An Nhiên cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
Mộ phu nhân thấy vậy trong lòng thất vọng, có vẻ… hình như không phải.
Cô nhịn thất vọng xuống, vỗ vai An Nhiên, “Không sao, con và Mộ Bạch còn trẻ, đợi Mộ Bạch tỉnh lại, hai đứa con sau này sẽ có con…” Nói rồi lại nói, đột nhiên Mộ phu nhân nghẹn ngào.
An Nhiên còn trẻ, nhưng mà Mộ Bạch của bà còn cơ hội không, đây còn là 1 ẩn số…
“Bác gái…”
“Ừ!”
An Nhiên từ phía sau lấy giấy thử ra đưa cho bà, Mộ phu nhân nhìn 1 cái lập tức mở to mắt.
Trên giấy thử.... rõ ràng là 2 vạch màu đỏ!
Mộ phu nhân lập tức kích động, “A--- có, có rồi? Thật sự có thai rồi?”